Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 659: May mắn (2)

Chương 659: May mắn (2)
Hơn nữa chỉ cần là người làm ăn đều biết, không sợ khách hàng không mua đồ, chỉ sợ khách hàng không đến cửa, chỉ cần khách hàng tới cửa, vậy người hướng dẫn mua hàng liền có cách móc tiền từ trong ví khách hàng.
Trương Nghiễm Đức muốn dùng mấy chục triệu mua Hoa Bảo Lâu, này rõ ràng chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
"Trương Nghiễm Đức, ông bỏ cái ý nghĩ đó đi, cho dù tôi thật sự muốn bán Hoa Bảo Lâu, cũng sẽ không bán cho ông." Dưới sự tức giận Hoa Bác Vinh trực tiếp hô lên.
"Không bán cho tôi mà nói..., cái Hoa Bảo Lâu này của ông có thể không bán ra được, trong nghề ngoại trừ Nghiễm Đức Hiên của tôi ra, còn có ai có thể nuốt trôi cái Hoa Bảo Lâu này của ông, hơn nữa tôi đã buông lời, nếu như có ai dám thu mua Hoa Bảo Lâu, vậy thì chờ ngày đối đầu với Nghiễm Đức Hiên của tôi đi, mặt khác những thương nhân cung ứng hàng hóa này cũng đã ký hợp đồng chiến lược cùng Nghiễm Đức Hiên của tôi rồi, cho dù những người khác có thể thu mua Hoa Bảo Lâu, nhưng đừng mơ tưởng có thể lấy được hàng."
Trên mặt Trương Nghiễm Đức mang theo vẻ tự tin, hắn không sợ Hoa Bác Vinh không đi vào khuôn khổ, bởi vì ngoại trừ bán Hoa Bảo Lâu cho hắn Hoa Bác Vinh không còn con đường nào khác.
Hoa Bác Vinh bị chọc tức tới muốn nổ, hắn không nghĩ tới Trương Nghiễm Đức đê tiện như vậy, nổi giận mắng: "Trương Nghiễm Đức, quả thực ông quá vô sỉ..."
"Chú Hoa, đừng nóng giận."
Phương Minh vẫn trầm mặc xem trò vui lúc này mở miệng cắt đứt lời Hoa Bác Vinh nói, đi ra từ sau lưng Hoa Bác Vinh, nhìn cũng không nhìn Trương Nghiễm Đức lấy một lần, mà đưa mắt nhìn về phía ba người thương nhân cung ứng hàng hóa kia.
"Cho một câu trả lời thuyết phục đi, có muốn nhận phần tiền còn lại lúc này không?"
Ba người thương nhân cung ứng hàng hóa không nghĩ tới lúc này Phương Minh còn có thể nói lời như vậy, ánh mắt liếc qua Trương Nghiễm Đức, sau khi thấy Trương Nghiễm Đức gật đầu rồi mới hồi đáp: "Không sai, bây giờ chúng ta sẽ lấy phần tiền còn lại, cho dù là thiếu một thành cũng tiếp nhận."
Trong mắt của ba thương nhân cung ứng hàng hóa này, dù sao thì Hoa Bảo Lâu cũng không thể bỏ tiền ra nổi, mà nếu như Hoa Bác Vinh thực sự bán Hoa Bảo Lâu cho Trương Nghiễm Đức, Trương Nghiễm Đức cũng đã hứa với bọn họ, sẽ bổ sung phần tiền còn lại cho bọn họ, mặt khác còn có thể cho bọn họ nhiều hơn một thành.
"Rất tốt, chú Hoa, lấy hợp đồng với ba thương nhân cung ứng hàng hóa này ra, để cho bọn họ ký tên đi, mặt khác cũng thông báo một chút những thương nhân cung ứng hàng hóa khác gọi bọn họ đều đến đây đi, cùng nhau giải quyết hết vấn đề này."
Trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, nhìn về phía Hoa Bác Vinh, mà sau khi Hoa Bác Vinh nghe thấy những lời Phương Minh nói liền sửng sốt, do dự một chút sau đó vẫn gật đầu, đi về phía tầng hai.
Ánh mắt của Trương Nghiễm Đức nhìn về phía Phương Minh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, bởi vì dựa theo ý trong lời nói của Phương Minh, là muốn thanh toán phần tiền còn lại cho những thương nhân cung ứng hàng hóa, nhưng Hoa Bảo Lâu đã không còn tiền, điểm này hắn tin chắc không thể nghi ngờ, tin tức này là từ trong miệng vị kia truyền tới, lấy khả năng của vị kia có thể điều tra rõ rõ ràng ràng ngọn nguồn của Hoa Bác Vinh.
"Còn giả trang lão sói đuôi lớn cái gì, muốn chơi lừa dối, tôi xem một hồi cậu chơi như thế nào."
Trương Nghiễm Đức khinh thường hừ lạnh một tiếng, cũng tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, hắn thấy Phương Minh chính là phô trương thanh thế, chính là muốn hù dọa những thương nhân cung ứng hàng hóa này, để cho bọn họ sợ tổn thất một thành phần tiền còn lại mà buông bỏ chuyện đòi nợ.
Sau mười mấy phút, Hoa Bác Vinh liền ôm một sấp hợp đồng đi xuống, tất cả những hợp đồng này đều là hợp đồng đã được ký kết cùng những thương nhân cung ứng hàng hóa, mà đám thương nhân cung ứng hàng hóa cũng lục tục đến, cho dù bản thân không đến, cũng đều phái người thay mặt qua đây.
Hơn ba mươi thương nghiệp cung ứng, trong thời gian một giờ ngắn ngủi đều chạy tới, mà giờ khắc này Hoa Bảo Lâu cũng đóng cửa không mở bán.
"Tôi lại nhắc lại một lần nữa, dựa theo hiệp nghị, muốn đòi trước phần tiền còn lại phải khấu trừ một thành phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nếu như các người còn muốn lấy phần tiền còn lại, vậy ký tên ngay trên phần hợp đồng này đi."
Phương Minh hướng phía Tưởng Oánh Oánh vẫy vẫy tay, nói: "Cô thống kê hết xem có mấy thương nghiệp cung ứng ký tên, sau đó sửa lại tên cùng tài khoản của bọn họ."
"A, tôi đến đây."
Tưởng Oánh Oánh có chút ngoài ý muốn, chẳng qua nhìn xuống hiện trường, ở đây ngoại trừ ông chủ của mình cũng chỉ có cô ấy và hai đồng nghiệp khác, chỉ là hai người đồng nghiệp kia đã sớm đứng xa xa, cho nên việc này hình như chỉ có thể do cô ấy tới làm.
Lời nói của Phương Minh khiến cho những thương nhân cung ứng hàng hóa này đưa mắt nhìn nhau, toàn bộ đều đưa mắt nhìn về phía Trương Nghiễm Đức, chờ đợi Trương Nghiễm Đức lên tiếng.
"Ký, ngược lại tôi cũng thật muốn nhìn xem một hồi hắn có thể lấy tiền tới từ nơi nào, ký kết rồi vậy thì phải đưa tiền." Trương Nghiễm Đức hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Sau khi những thương nhân cung ứng hàng hóa này nghe thấy lời Trương Nghiễm Đức nói, nhao nhao đi lên trước ký tên vào bản hợp đồng, đến cuối cùng chỉ còn lại có hai thương nhân cung ứng hàng hóa không ký tên.
"Lão Hứa, sao các người không ký tên?"
"Lão Hứa, lão Trần, các người còn đứng ngây đó làm gì?"
thương nhân cung ứng hàng hóa được xưng là lão Hứa, lúc này trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, chỉ có điều bị hắn lau sạch từ trước, ánh mắt của hắn vẫn rơi vào trên người Phương Minh, nghĩ đến những lời lão Trần vừa nhắc nhở, hắn bị hù dọa tới mức trên lưng túa đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như lão Trần không nhận lầm người, vậy vị này chính là người có sức ảnh hưởng lớn vô cùng, chí ít không phải hắn có thể đủ đắc tội nổi.
Lão Hứa chỉ đưa tay lau mồ hôi, mà người được gọi là lão Trần lại trực tiếp lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, cung kính hỏi: "Xin hỏi cậu là cậu Phương sao?"
"Tôi họ Phương."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía lão Trần, một gương mặt xa lạ, hẳn là cậu chưa từng gặp mặt, nhưng vậy mà đối phương lại biết mình họ gì, chẳng lẽ là người quen?
"Thật là cậu Phương, cậu Phương khỏe chứ? Tôi tên Trần Lợi Dân, ừm, chính là nhà họ Trần ở Thụy Lệ." Thấy Phương Minh nhíu mày, Trần Lợi Dân liền vội vàng giải thích một cái câu.
Nhà họ Trần ở Thụy Lệ sao?
Phương Minh đã hiểu rõ, xem ra Trần Lợi Dân này hẳn là người nhà họ Trần của Trần Bách Vạn, bản thân mình trị bệnh của cháu trai Trần Bách Vạn, cho nên hẳn là Trần Lợi Dân này đã từng thấy mặt mình, chẳng qua bản thân mình không có ấn tượng gì, nói rõ thân phận địa vị của đối phương ở nhà họ Trần cũng không cao.
Thời khắc này trong lòng Trần Lợi Dân đều đang phát run, với tư cách một họ hàng xa của nhà họ Trần, sở dĩ những năm gần đây hắn có thể trà trộn vào nghề buôn ngọc thạch, cũng là vì có tầng quan hệ thân thích này, có thể mua được hàng hóa với giá cả tiện nghi hơn người khác, dù sao thì những thương nhân cung ứng hàng hóa như bọn họ, căn bản cũng không phải là người khởi nguồn mà là buôn lậu trung gian.
Trước đây khi Phương Minh ở nhà họ Trần, khi đó Trần Lợi Dân vừa vặn cũng ở Thụy Lệ, chẳng qua hắn không có tư cách chào hỏi Phương Minh, chỉ là đứng ở xa xa nhìn cậu một chút, mà lúc đó là Trần Bách Vạn tự mình bồi theo Phương Minh, trong lòng Trần Lợi Dân hiếu kỳ, tại sao một người trẻ tuổi như thế có thể khiến Trần lão tự mình cùng đi, hỏi người dòng chính nhà họ Trần bên cạnh một câu mới biết được vị này chính là khách quý nhà họ Trần, địa vị tôn quý không gì sánh được.
Cũng chính bởi vì điểm này cho nên Trần Lợi Dân đã khắc sâu dáng vẻ của Phương Minh vào trong đầu, dù cho hiện tại đã qua hơn một năm, nhưng ngay khi vừa đi vào hắn liền nhận ra Phương Minh.
Nhận ra Phương Minh, đương nhiên Trần Lợi Dân cũng liền biết rõ sợ rằng kế hoạch lần này của Trương Nghiễm Đức phải thất bại, đừng đùa, người khách tôn quý nhất của nhà họ Trần chỉ cần mở miệng, đừng nói là mấy chục triệu, cho dù vài trăm triệu nhà họ Trần cũng có thể lấy ra.
Về phần tập thể thương nghiệp cung ứng đạt thành đồng minh cắt nguồn hàng hóa, vậy thì càng thêm buồn cười, những thương nhân cung ứng hàng hóa ở đây có hơn phân nửa đều phải nhập hàng từ nhà họ Trần, chỉ cần là ngọc thạch, bất kể là phỉ thuý hay là ngọc Dương Chi thậm chí cả những ngọc thạch khác, đều có được bóng dáng nhà họ Trần.
Nếu như nhà họ Trần biết những người này muốn đối phó cậu Phương, vậy thì không phải là bọn họ cắt đứt nguồn hàng của Hoa Bảo Lâu, mà là nhà họ Trần cắt đứt nguồn hàng của bọn hắn, không thể lấy hàng từ nhà họ Trần, sợ rằng số lượng ngọc thạch những thương nhân cung ứng hàng hóa này có khả năng cung cấp sẽ giảm thiếu một nửa.
Đến lúc đó chính là có tiền cũng mua không được ngọc thạch, hoặc là mua giá cao từ trên tay mấy công ty khai thác ngọc thạch khác, hoàn toàn là cái được không bù đắp đủ cái mất.
May mắn, Trần Lợi Dân cảm thấy may mắn vì ban đầu mình có hỏi thăm thân phận của cậu Phương này, càng may mắn lúc này là hắn tự mình qua đây, mà không phải để cho mình em vợ qua đây đòi nợ.
Chẳng qua sau khi biết thân phận của Phương Minh, Trần Lợi Dân lại không có nói cho những người khác, bởi vì hắn biết nếu cậu Phương muốn nói khẳng định đã nói từ sớm, cậu Phương này là cố ý không nói, vậy hắn cũng không dám tiết lộ, chỉ len lén nói cho lão Hứa có quan hệ tốt nhất với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận