Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 386: Vẫn là nhóm người này

Chương 386: Vẫn là nhóm người này
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Kỵ long bộ * Cưỡi rồng bước đi, bước một bước xoay người một cái.
Cái này không phải chỉ có Phương Minh xoay người, mà là long mạch xoay người.
Kỵ long khóa hải Cưỡi rồng vượt biển, di chuyển long mạch, mà long mạch muốn di chuyển dĩ nhiên là cần trở mình, với thực lực hiện tại của Phương Minh muốn thi triển Kỵ long bộ để dẫn động long mạch còn kém một chút, đừng nói là long mạch đã thành hình, cho dù là chưa thành hình cũng không phải là thứ mà cảnh giới hiện tại của hắn có thể đụng chạm.
Bất quá cũng may chính là, lúc này đây Phương Minh không phải đối mặt với long mạch, mà là long mạch khí độ sau khi long mạch rời đi để lại, nếu không hắn căn bản không dám mạo hiểm.
Chân long không thể nhận ra, long mạch không thể lừa gạt, Kỵ long bộ nói theo một cách khác là hành vi nghịch thiên, làm trái đạo trời, cho nên thi triển bộ pháp này sẽ phải chịu phản phệ, trong Vu sư trong truyền thừa, cái này thuộc về một loại thuật pháp cực kỳ bá đạo, nên Vu sư cũng không nguyện ý thi triển phương pháp này.
Bước thứ hai bước ra, Phương Minh biểu tình trở nên có chút hung dữ, mà theo bước chân của hắn cả người lại một lần nữa cao lên mười thước.
Bước thứ ba!
Lại tăng mười thước.
Người đàn ông đang chụp ảnh cách cao ốc không xa, lúc này cũng hoảng sợ há hốc mồm, tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy.
"Người này làm sao có thể đi lại trên không, hơn nữa mỗi bước chân càng ngày càng rộng.
Người đàn ông ấy cls thể xác định, cái này tuyệt đối không phải ma thuật cũng không phải là biểu diễn ảo thuật, thật là có người đi bộ giữa trời cao, bởi vì ngoại trừ người kia, hắn không nhìn thấy một thứ gì khác.
Không nói nam tử kia khiếp sợ, bảy bước sau đó, Phương Minh lên đến độ cak hơn trăm mét, với độ cao này người phía dưới đã không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen mơ hồ.
"Phương đại sư thật là thần nhân a."
Trong cao ốc Thiên Mâun, Phương Nghiêm Long nhìn thấy Phương Minh đi trên không con mắt mở tơ như muốn rớt ra ngoài, gương mặt cảm thán, còn Hỗ Quân đứng bên cạnh tuy là trên mặt cũng có vẻ khiếp sợ, nhưng so với Phương Nghiêm Long trấn định hơn.
Bởi vì trong lòng Hỗ Quân, tất cả những chuyện xảy ra có liên quan đến Phương Minh, vô luận là có khó tin đến đâu hắn đều cảm thấy có thể tiếp thu, một dị nhân như Phương Minh, không thể dùng thế giới quan của người bình thường để đối đãi.
"Hiện tại anh đã biết, vì sao tôi đối với Phương đại sư tôn kính như vậy."
Hỗ Quân nhìn về phía Phương Nghiêm Long,
Còn Phương Nghiêm Long lập tức đáp:"Nếu như tôi biết vị Phương đại sư này lợi hại như vậy, tôi còn tôn kính hơn cả anh, cho dù là để cho tôi bưng trà rót nước cho cậu ta đều được a."
Đối với người như Hỗ Quân và Phương Nghiêm Long mà nói, của cải của bọn họ cơ hồ là nhiều đến mức người bình thường làm mấy đời cũng không kiếm được, tiền đối với họ bây giờ chỉ là một con số thôi, cho nên bọn họ theo đuổi những phương diện khác.
Ví dụ như một người giàu có họ Mã trước đây không phải là vì giao thiệp với một gã thầy phong thủy lừa đảo, cuối cùng bị truyền thông báo chí khui ra.
Trên bầu trời, đi liên tucn bảy bước, thân thể của Phương Minh cũng rung động nhè nhẹ, nếu như nhìn gần có thể thấy rung động là từ trên chân truyền tới, hắn giờ phút này gặp phải áp lực cực lớn.
Đối với Phương Minh mà nói, hắn hiện tại đang giẫm lên long mạch khí độ khác loại, nhưng mà bất kể nói thế nào, đây đều cũng long mạch khí độ, với thực lực của Phương Minh nếu muốn ngăn chặn thật sự là có chút khó khăn.
Chân bắt đầu nổi gân xanh, trên mặt của Phương Minh cũng đầy mồ hôi, bây giờ đã là thời điểm mấu chốt nhất rồi.
Hắn, không chỉ muốn ngăn chặn long mạch khí độ khác loại này không ngừng xông lên, quan trọng hơn chính là, hắn muốn đem cái long mạch khí độ khác loại này dẫn tới bên kia cổng Lục gia.
Phương hướng của Phương Minh thời khắc này vừa đúng là đối diện với cổng Lục gia, cổng Lục gia ở sau lưng của hắn.
"Bước thứ tám, thay đổi Càn Khôn!"
Phương Minh gầm lên giận dữ, cả khuôn mặt bởi vì dùng sức quá mạnh mà trở nên vặn vẹo, Vu sư lực trong cơ thể vào giờ khắc này cũng bộc phát ra toàn bộ, gắt gao ngăn chặn long mạch khí độ khác loại dưới chân.
Thân thể bắt đầu chậm rãi chuyển động, mỗi một chuyển động cũng khiến từng bộ phận trên cơ thể Phương Minh cảm thấy vô cùng khó khăn. Cái này rất giống một người đứng trong vòng nước xoáy, đừng nói là chuyển động thân thể, chỉ việc đứng giữa vòng xoáy này để cho sóng nước không hướng trào ra ngoài cũng đã là một chuyện không dễ dàng.
Việc chuyển hướng này, hao tốn của Phương Minh hết một phút.
Khi cả người bước tới, toàn thân Phương Minh cũng hư thoát, nhưng mà hắn không dừng lại, tiếp tục bước tiếp bước thứ chín.
Bước này, hướng phía cổng Lục gia.
Lảo đảo một cái, hình bóng Phương Minh lần nữa rơi xuống, lúc này đây ước chừng rớt xuống khoảng bảy mươi mét, cuối cùng mới có thể ổn định lại.
Nhưng mà, vào giờ khắc này lanh lảnh có tiếng xương vỡ vụn vang lên, bảy mươi mét, long mạch khí độ phía dưới mặc dù không cứng rắn giống như mặt đất nhưng vẫn cứng, hai chân Phương Minh trực tiếp vỡ vụn ra, đầu khớp xương bên trong đều xuất hiện vết đứt gãy.
Máu tươi theo chỗ vỡ của đầu gối không ngừng chảy ra, Phương Minh cắn răng, run run muốn đứng lên.
"Phương đại sư?"
Cách đó không xa, Hỗ Quân và Phương Nghiêm Long thần sắc cảm động, khoảng cách bảy mươi mét bọn họ thật không ngờ Phương Minh đã vậy còn muốn liều mạng.
"Phương đại sư nhất định phải bảo trọng a."
Mặc dù không biết Ma Đô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Hỗ Quân và Phương Nghiêm Long biết, Đường Trấn Quốc xuất hiện có nghĩa là có quan hệ với an toàn của toàn bộ Ma Đô.
"Năng lực càng lớn bao nhiêu, trách nhiệm càng lớn bấy nhiêu, những lời này, hôm nay rốt cục tôi đã hiểu." Hỗ Quân tự lẩm bẩm.
"Tôi hiện tại rất phục Phương đại sư, dù cho Phương đại sư không có có bản lãnh gì, thế nhưng bằng vào hành động này, cũng đủ để tôi kính trọng."
Phương Nghiêm Long biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, bọn họ biết Phương Minh làm như vậy không phải là vì mình, mà là vì toàn bộ Ma Đô, ngay từ đầu bọn họ còn không biết hành động của Phương Minh nguy hiểm cỡ nào, nhưng bây giờ bọn họ đã nhìn ra, Phương Minh cũng không nắm chắc, đây là đang cầm tánh mạng của mình đi bảo vệ Ma Đô.
Lúc này, Đường Trấn Quốc đang trên đường quay lại Ma Đô cũng nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy được Phương Minh đang ở giữa không trung, mặc dù chỉ thấy được một điểm đen, thế nhưng điểm đen rơi xuống cũng làm cho ánh mắt hắn đông lại một cái.
"Cố lên!"
Hồi lâu sau, Đường Trấn Quốc nhẹ giọng nói.
Cổng Lục gia cách không xa cao ốc, mấy người Nhật Bản lúc này mang trên mặt vẻ đắc ý, thấy nây đen không ngừng bao phủ cổng Lục gia, điều mà bọn họ đã mong đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng xuất hiện.
"Quy Điền Quân, thời điểm binh lính Đại Nhật Bản chúng ta tỉnh lại đến rồi."
"Được."
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng đen gật đầu, đi tới cái bàn bên cạnh, phía trên đặt hai tấm lệnh bài.
“Âm dương cung của Âm dương sư Quy Điền Thuần Bát, nghe lệnh thiên hoàng, hiệu lệnh hết thảy vong linh dũng sĩ của đế quốc vào giờ khắc này thức tỉnh, vì vinh quang của đế quốc tiếp tục chiến đấu!"
Người cầm Tấm lệnh bài trên tay tên là Quy Điền Thuần Bát, trong miệng đọc khẩu quyết, sau đó vung lệnh bài lên, lệnh bài trôi lơ lững trong không trung, bắt đầu xoay tròn.
Theo lệnh bài xoay tròn, một cổ khí tràng vô hình dao động khuếch tán ra bốn phía, cuối cùng từ cao ốc bay về cổng Lục gia.
Dưới bãi đậu xe của trung tâm cao ốc Hoàn Cầu Kim Dung.
Tần Lỗi nhìn đám người Vương chấn hổ, trên mặt là vẻ lo âu, bởi vì giờ khắc này biểu tình của mấy người nhóm Vương chấn hổ tuyệt đối không bình thường.
Vương chấn hổ đứng ở hàng đầu tiên, mà giờ khắc này hắn nhìn chằm chằm, cả khuôn mặt nhăn nheo đều vặn vẹo thành một khối, ho vang:"Giết, giết chết bọn lính Nhật Bản này đi."
Tương tự, cũng có một người ngã trên mặt đất, thần tình uể oải, mà mỗi một lần có người ngã xuống, Tần Lỗi liền nhớ đến lời căn dặn của Phương Minh, đem lão giả ra bãi đỗ xe, nơi đó sớm có xe cứu thương đang đợi.
Hơn một trăm người, lúc này còn đứng tại chỗ không đến ba mươi người Tần Lỗi biết những ông già này đang trải qua cái gì, những ông già này đang đấu tranh cùng âm hồn của binh lính Nhật bản.
"Hận không thể tự mình giương đao cùng những lão tiền bối này giết địch."
Tần Lỗi trong lòng đang đè nén cực độ, nếu có thể, hắn cũng muốn đấu tranh với âm hồn của lũ binh lính Nhật Bản, thế nhưng Phương Minh nói với hắn, âm hồn của binh lính Nhật Bản là một loại âm hồn vô cùng đặc biệt, nói trắng ra là đã không còn thần trí, chỉ là giữ bản năng chiến đấu lúc còn sống, còn Vương Chấn Hổ cùng những lão binh này có nợ máu với âm hồn của binh lính Nhật Bản, cho nên mới có thể đánh nhau.
"Nhất định phải kiên trì a."
Tần Lỗi ở chỗ này cầu khẩn, mà trong cao ốc, đám người Quy Điền Thuần Bát vốn dĩ mang trên mặt sắc mặt vui mừng, nhưng chỉ mấy phút sau liền xuất hiện vẻ hoài nghi.
"Chuyện gì xảy ra, dựa theo kế hoạch, lúc này âm hồn của binh lính đế quốc Nhật Bản chúng ta chắc hẳn đã hiện thân rồi dẫn dắt.quỷ khí cõi âm đi chặt đứt long mạch rồi."
Mấy người này đi tới phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía trung tâm cao ốc Hoàn Cầu Kim Dung bên kia, kết quả lại là phát hiện nơi đó không có gì thay đổi, còn nây đen trên bầu trời này vẫn ngưng tụ như cũ ở đó.
Trong mắt của Quy Điền Thuần Bát lúc này hiện lên vẻ kinh ngạc, bất quá hắn cũng không gấp, mà cầm tấm lệnh bài thứ hai lên, quát lớn: "Lệnh bài này cùng dũng sĩ của chúng ta ở Yasukuni Shrine hưởng đèn nhang cung phụng của chúng ta, hôm nay hiệu lệnh thần hồn của các dũng sĩ chết trận trở về, mở lại thánh chiến."
Tấm lệnh bài thứ hai cũng trôi lơ lửng trong không trung, mà tấm lệnh bài này là hắn lấy đi từ Yasukuni Shrine, lệnh bài kia cùng các dũng sĩ trong đền thờ kia cùng hưởng thụ cung phụng của dân chúng, cũng sớm đã bị ám bởi hơi thở của vong linh.
Tại bãi đậu xe dưới đất, sắc mặt Tần Lỗi đột nhiên thay đổi, bởi vì ... vào giờ khắc này hắn rõ ràng nghe được tiếng chém giết, thanh âm này không chỉ là từ trong miệng của những ông già như Vương Chấn Hổ truyền ra, mà còn được thốt ra từ những âm hồn của binh lính Nhật Bản vừa xuất hiện.
Lại có mấy ông già ngã xuống, lúc này, còn lại chưa tới hai mươi ngưòi, mà hai mươi người này toàn thân nổi lên gân xanh, Vương Chấn Hổ càng gào hét to hơn:"Các anh em, lên, giết chết đám chó chết này đi."
"Giết một cái lấy vốn lại, giết hai cái buôn bán lời, lũ quỷ Nhật Bản đến đây đi."
Mấy ông già ngã trên mặt đất, nhưng mà trên mặt của bọn họ không một chút thống khổ nào, mà chỉ có vẻ tiếc nuối, tiếc nuối không thể giết chết nhiều binh lính Nhật Bản hơn.
"Đại Oa, hôm nay ta báo thù được cho ngươi rồi, ta giết được ba tên quỷ Nhật Bản rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận