Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 313: Quỷ ảnh

Chương 313: Quỷ ảnh
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Nhận lư hương, Phương Minh trực tiếp lấy tay bốc một nắm tro bên trong, ngón tay truyền tới hơi ấm còn dư lại cho cậu biết, trên lư hương này vừa nãy hẳn là còn cắm nhang.
Ngón tay và ngón trỏ dính tro nhang, hai ngón tay Phương Minh điểm vào trán ông Vương, nơi để lại ấn kí của tro nhang, một điểm đen chậm rãi xuất hiện, điểm đen này lúc đầu rất nhỏ, nhưng về sau bắt đầu trở nên lớn hơn, đến cuối cùng dĩ nhiên là hóa thành một khuôn mặt.
Gương mặt này rất nhỏ, nhưng hai cái đầu ngón tay lớn như vậy, cũng khiến Phương Minh thấy rõ, lúc thấy gương mặt này, Phương Minh mắt đánh lại một, quát lên:"Đốt một cây nhang."
"Được."
Tằng Quảng Nam liên tục rời đi, không bao lâu cầm trên tay một bó nhang trở lại, đốt vài cây nhang trong bó.
"Không cần đưa cho tôi, dùng nhang này huân hương sau ót cho ông ấy."
Phương Minh ý bảo Tằng Quảng Nam mang nhang tới chỗ ông Vương, mà cậu lại buông tay đứng lên, thấy Phương Minh đứng lên, thần sắc hai cảnh vệ lại trở nên khẩn trương, thứ nhất là đề phòng nhìn chằm chằm Phương Minh, thứ hai sợ ông Vương lại phát điên.
Ngay cả Tằng Quảng Nam cũng lo lắng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhưng khi ông ta nhận ra ông Vương ngồi yên không nhúc nhích, lúc này mới yên lòng lại.
"Cậu bạn này..."
Hoài Viễn Sơn nhìn về phía Phương Minh, ánh mắt mang theo vẻ khác thường, đang muốn mở miệng, nhưng bị Phương Minh cắt đứt.
"Hiện tại tôi không xác định được tình trạng trên người ông ta có giống tôi đoán hay không, có lời gì một hồi rồi hãy nói."
Nghe Phương Minh không khách khí cắt đứt lời thủ trưởng nói, sắc mặt hai cảnh vệ lập tức lộ ra vẻ giận dữ, nhưng Hoài Viễn Sơn cũng không để ý, nói: "Được, cậu bận rộn rồi."
Phương Minh gật đầu, cậu ngược lại không phải có ý định khoe mẽ, chỉ là tình trạng trên người ông Vương nếu quả như thật như cậu suy đoán vậy đó đúng là một chuyện cực khó giải quyết.
"Trong quán có bánh tráng không, loại bánh mỏng thôi?"
"Có phải loại hay ăn cùng với vịt nướng không?" - Tằng Quảng Nam có chút không xác định hỏi.
"Đúng vậy, chính là loại này, nếu như có sẵn thì mang tới, nếu không có thì mua một ít về đây."
"Có, tiệm chúng tôi có, để tôi bảo nhà bếp mang lên."
"Đừng để người của nhà bếp tới, chỗ này tốt nhất không nên có nhiều người ngoài."
Phương Minh liếc nhìn Hoài Viễn Sơn, đôi mắt già nua của Hoài Viễn Sơn lóe lên, nói với một cảnh vệ sau lưng rằng:"Tiểu Hàn, cậu đi đi."
"Vâng, thủ trưởng."
Cảnh vệ đi về phía nhà bếp, mà Phương Minh thì đứng tại chỗ, nhíu mày đang suy tư một vài vấn đề.
"Rốt cuộc là chuyện gì, ông cụ kia tại sao đột nhiên nổi điên, rồi sao lại ngoan ngoãn yên tĩnh lại."
Trần Trạch ở một bên nói thầm, cậu ta cùng mấy cô gái bọn Đường Diễm đều nghi hoặc, duy chỉ có Diệp Tử Du cười cười mang theo như có vẻ tia suy nghĩ, bởi vì cô cũng có chút am hiểu với nghề của Phương Minh.
Chưa tới thời gian một chén trà nhỏ, trên tay cảnh vệ bừng một đĩa đồ ăn trở lại, phía trên là mười mấy miếng bánh tráng mỏng.
Cầm một miếng bánh tráng, Phương Minh đi tới trước mặt ông Vương, ý bảo Tằng Quảng Nam tiếp tục dùng nhang huân hương chỗ trán của ông Vương, mà chính cậu đặt bánh tráng lên trán ông Vương.
Khói nhang sau khí bay tới trán ông Vương thì bay lên trên, đúng khớp bay tới ngoài miếng bánh tráng, một phút, Phương Minh lấy miếng bánh tráng về, đặt ở trên đĩa, sau đó lại cầm một miếng khác lên.
Cuối cùng, sau khi dùng tổng cộng chín cái bánh tráng, Phương Minh ý bảo Tằng Quảng Nam có thể ngừng, còn cậu thì cầm đĩa tới trước bàn.
Tất cả mọi người đều nghi hoặc, tò mò nhìn Phương Minh, bởi vì bọn họ thật sự đoán không ra Phương Minh đang làm cái gì, những miếng bánh tráng cũng không có có bất kỳ thay đổi nào, nếu như bị nhang đốt sẽ biến thành màu vàng hoặc đen, nhưng vậy như vậy cần thời gian dài, mà như Phương Minh thì chỉ dùng một phút căn bản là không có khả năng.
Phương Minh có thể cảm nhận được ánh mắt của người chung quanh, nhưng cậu bây giờ không có có tâm tư giải thích, hết thảy đều phải đợi khi có kết quả cuối cùng.
Chín cái bánh tráng, được cậu xếp trên mặt bàn, sau đó, ánh mắt của cậu nhìn trên mặt một chiếc vại lớn cách đó không xa.
"Trong vạc này có nước sao?" - Phương Minh nhìn về phía Tằng Quảng Nam hỏi.
"Hai ngày trước thủ đô không phải có trận mưa lớn sao, nước trong vạc này nước mưa." - Tằng Quảng Nam liền vội vàng giới thiệu.
Phương Minh gật đầu, dùng ấm trà trên bàn lấy nước, sau đó trở lại trước bàn, nâng ấm trà lên, bắt đầu đổ nước xuống chín cái bánh tráng trên bàn.
"Phương Minh rốt cuộc đang làm gì, tôi sao lại cảm giác càng ngày càng thần bí?"
Trần Trạch lẩm bẩm một câu, nhưng rất nhanh cậu ta đã biết, mà cùng lúc đó miệng của cậu ta cũng há thật to, vẻ mặt không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm bánh tráng trên bàn.
Theo dòng nước trong ấm mà Phương Minh đổ lên bánh tráng, miếng bánh tráng vốn dĩ không có gì chợt từ từu bắt đầu hiện lên một cái chấm màu đen, chấm này không ngừng lớn dần, cuối cùng biến thành một đường đen.
Một giây, hai giây...
Sau khi Phương Minh đổ hết chín miếng bánh tráng, trên mỗi miếng bánh tráng đều xuất hiện đường đen, chỉ là những đường đen này khiến mọi người càng thêm nghi hoặc không thôi.
"Ta... Ta biết đây là cái gì?"
Trong số mọi người, duy chỉ có trên mặt Trương Thục Kỳ mang vẻ hoảng sợ, thân thể mềm mại sợ đến run nhè nhè: "Đây là gương mặt, những đường này tuy rối, nhưng nếu sắp xếp lại thì chính là gương mặt."
Lời của Trương Thục Kỳ khiến những người khác dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn cô, sau đó lại nhìn bánh tráng, những đường nét này có thể hợp thành gương mặt, bọn họ sao lại không nhìn ra?
"Lúc trước chẳng phải có một chương trình rất hot tên < Bộ não siêu phàm > sao, trong chương trình thường có khiêu chiến phân biệt khuôn mặt,tôi rất thích chương trình này, chuẩn bị tham gia, cho nên trong khoảng thời gian này cố ý luyện năng lực nhận diện này, tôi có thể xác định, đây chính là đường nét tạo thành gương mặt."
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía Trương Thục Kỳ: "Có thể tới sắp xếp lại không."
"Tôi thử xem."
Trương Thục Kỳ bước lên trước, nhìn chín miếng bánh tráng, đưa tay ra một hồi, nhưng không dám đụng những miếng bánh tráng này, mà nói với Phương Minh:"Hay là tôi nói, anh xếp nhé!”
"Cũng được."
Dưới sự chỉ đạo của Trương Thục Kỳ, Phương Minh sắp xếp mớ bánh tráng, mà sau khi xếp xong, đường nét một khuôn mặt người xuất hiện trước mặt mọi người.
Khi thấy gương mặt người này, tất cả mọi người hít vào một hơi, bởi vì đó là một khuôn mặt tươi cười, chỉ là nụ cười kia quỷ dị như vậy, làm cho da đầu người ta hơi tê tê, cũng khó trách Trương Thục Kỳ không dám lấy tay đụng chạm.
Thấy gương mặt người, Phương Minh cũng khe khẽ thở dài, tình huống quả nhiên như cậu suy đoán vậy.
"Cậu bạn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, giờ có thể nói rõ cho tôi biết không?"
Khác với những người kia, lúc Hoài Viễn Sơn thấy gương mặt người này, tuy cũng có khiếp sợ, nhưng không lộ ra vẻ sợ hãi, dù sao cũng từng xông qua núi thây biển máu, đừng nói là đường nét mặt người, chính là đầu người chết ông ta cũng gặp không ít.
"Rất đơn giản, tình huống của ông ấy cũng không phải là nhiễm bệnh, điểm này ta tin tưởng mọi người cũng biết, ông ta bị quỷ ảnh phụ thân, hơn nữa bị nhiều quỷ ảnh phụ thân."
Phương Minh lúc này không giấu diếm nữa rồi, mà sau khi nghe lời của cậu, biểu tình mọi người đều trở nên vô cùng kinh ngạc, Đường Diễm nhịn không được mở miệng: "Phương Minh, anh chắc không phải ý nói ông ấy bị quỷ hại chứ?”
Là sinh viên đại học Thủy Mộc, đám Đường Diễm vẫn kiên trì với thuyết vô thần, Phương Minh không để ý giọng chất vấn của Đường Diễm, mà đưa mắt nhìn về phía Hoài Viễn Sơn.
Trên mặt Hoài Viễn Sơn có vẻ phức tạp, hồi lâu sau mắt lão mới nhìn Phương Minh, mở miệng hỏi:"Cậu bạn, mạo muội hỏi một câu, vậu là tu luyện cái gì... người giới nào?"
"Cũng coi là vậy, ông cũng biết những thứ này?" - Phương Minh hỏi ngược lại.
"Từng có phúc gặp được người như vậy."
Trên mặt Hoài Viễn Sơn mang theo tia hồi ức: "Đó chuyện rất lâu về trước, khi đó vì tránh trận càn quét của Nhật, tôi mang bộ đội trốn vào trong núi, chỉ là không có nghĩ tới ban đêm có bảy tám chiến sĩ hôn mê một cách bất thường, làm sao cũng không tỉnh, sau đó mỗi ngày đều có một hai chiến sĩ rơi vào trạng thái hôn mê."
Khi đó, Hoài Viễn Sơn là một liên trưởng, thủ hạ chừng trăm người, điều này bằng với trong một chốc tổn thất một phần mười chiến lực, đương nhiên khiến lòng ông nóng như lửa đốt.
Ngay từ đầu ông ta cho rằng các chiến sĩ nhiễm bệnh gì đó, hoặc ăn trúng dược thảo độc nào đó trong núi nào, mãi đến sau này khi một người địa phương nói cho ông ta biết, núi này rất tà môn, người địa phương bọn họ cũng không dám đi vào, bởi vì người đi bình thường đều sẽ hôn mê, sau đó chết ở trong núi.
Cuối cùng, người địa phương này mới giới thiệu, Hoài Viễn Sơn đi tới trăm dặm phía trước tới một đạo quán mời một vị đạo sĩ tới, bởi vì trước đây sau khi có người nào trong thôn vào núi bị hôn mê được mang ra, cũng tìm vị này đạo sĩ giúp cứu tỉnh.
Ngay từ đầu Hoài Viễn Sơn cảm thấy, vị này đạo sĩ chắc hiểu một ít dược thuật, song khi ông ta thấy được biện pháp đạo sĩ sử dụng cứu tỉnh binh sĩ của ông ta, hoàn toàn bỏ hoài nghi, cũng bắt đầu từ lúc đó, ông ta mới biết được trên đời này có một vài kỳ nhân tồn tại.
Trong khoảng thời gian đó, mối quan hệ của Hoài Viễn Sơn và đạo sĩ kia rất tốt, cũng biết được một chút chuyện của giới tu luyện từ miệng người đó, nhưng sau này chiến tranh có biến, ông ta mang theo bộ đội rời khỏi nơi đó, sau khi Nhật Bản đầu hàng, lúc ông ta trở lại nơi đó thì đạo quán đã bị hủy diệt, vị kia đạo sĩ cũng không thấy bóng dáng đâu.
"Thiệt hay giả, trên đời này thật vẫn có người như vậy tồn tại sao?"
Trần Trạch có chút hoài nghi, nhưng khi Hoài Viễn Sơn trợn mắt nhìn sang thì lập tức im miệng.
"Trên đời này có vài thứ chỉ là do người thường không tiếp xúc được mà thôi, nhưng không có nghĩa là chỉ không có."
Phương Minh không giải thích nhiều, giải thích càng nhiều về phương diện này cho một người bình thường không nhất định là chuyện tốt, có câu nói thế nào nhỉ, vô tri mới hạnh phúc.
"Trước tiên tôi giải thích quỷ ảnh một chút, cái gọi là quỷ ảnh cũng không phải là hồn quỷ mà bình thường mọi người biết, nếu muốn nói chỗ khác biệt của nó với hồn quỷ thì chính là ở chỗ quỷ ảnh không có sức mạnh của hồn quỷ, nhưng tới một mức độ nào đó so với việc bọn họ gặp quỷ hồn thì càng đáng sợ hơn."
Phương Minh thấy vẻ mặt mọi người nghi hoặc, trầm ngâm một chốc, giải thích lần nữa:"Chúng ta đều nghe việc lên đồng, nhưng lên đồng cũng cần điều kiện nhất định, hơn nữa hồn quỷ thông thường nhập lên thân thể của con người cũng rất dễ dàng bị trục xuất, nhưng nếu như bị quỷ ảnh nhập lên người thì khó khăn rồi, quỷ ảnh quỷ ảnh, tồn tại như cái bóng, thử hỏi ai có thể trục xuất cái bóng của chính mình?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận