Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 662: Kiêng kỵ người trẻ tuổi này (2)

Chương 662: Kiêng kỵ người trẻ tuổi này (2)
Rốt cục Trần Bách Vạn là người già đời, hắn biết cao nhân giống Phương Minh này không thể nào vô duyên vô cớ gọi điện thoại tới, càng không thể nào lại gọi cho cháu mình mà không phải trực tiếp gọi cho mình, tất nhiên là có chuyện gì.
"Có phải là có chuyện gì muốn nói với Dương Dương, tôi đây đưa di động cho Dương Dương?"
Trần Bách Vạn rất nhanh thì nghĩ đến bệnh tình đặc thù trên người cháu trai mình, cảm thấy có thể là có liên quan với cháu mình, lập tức thử thăm dò.
"Không cần, kỳ thực cũng không có chuyện gì, không biết Trần lão có biết một công ty tên là Ngọc Thạch Như Ý hay không, địa chỉ là ở Tháp Mộc Nhĩ."
"Công ty Ngọc Thạch Như Ý? Tháp Mộc Nhĩ? Tôi chưa từng nghe qua, thế nào, cậu Phương có liên quan gì với công ty này sao? Vừa vặn nhà họ Trần của tôi cũng có kinh doanh ngọc thạch ở bên kia, chỉ cần công ty này có nhu cầu, có thể hợp tác cùng công ty của nhà họ Trần chúng tôi."
Nghe được giọng nói của Trần Bách Vạn truyền tới từ đầu bên kia, đám người ở đây lộ ra vẻ khiếp sợ, hợp tác với nhà họ Trần tại ngành nghề ngọc thạch này có ý nghĩa thế nào bọn họ rất rõ ràng, đó chính là nằm thẳng kiếm tiền!
Lần này, ánh mắt không ít người khi nhìn về phía Phùng Minh đều thay đổi, đương nhiên, ánh mắt này không phải ước ao, mà là trào phúng.
"Hợp tác thì không cần, chỉ là ông chủ của công ty này lên tiếng chửi bới mẹ tôi." Phương Minh lạnh lùng đáp.
"A..."
Đầu bên kia điện thoại di động Trần Bách Vạn trầm mặc vài giây, sau đó nổi giận đùng đùng đáp: "Thật là có cái lý nào như vậy, không nghĩ tới ngành nghề kinh doanh ngọc thạch của tôi còn sẽ có loại sâu bọ như thế, thậm chí ngay cả mẹ của cậu Phương cũng dám chửi bới, cậu Phương cứ yên tâm, vấn đề này tôi sẽ đi xử lý, con sâu làm rầu nồi canh như vậy là tuyệt đối không thể nào tiếp tục lưu tại ngành nghề ngọc thạch này, tôi sẽ liên hợp đông đảo thương nhân trong nghề, tiến hành phong sát người kia."
"Như vậy liệu có tổn hại tới lợi ích của nhà họ Trần các người không?"
"Sẽ không, nhắc tới ngược lại tôi phải cảm tạ cậu Phương, là cậu Phương đã cho ngành nghề kinh doanh ngọc thạch chúng tôi cơ hội bắt được một công ty phẩm đức hư hỏng hại quần chi mã (1) như vậy."
(1) Hại quần chi mã: một người làm bậy cả làng mang tiếng
"Tốt, vậy thì phiền phức Trần lão."
Tắt điện thoại, Phương Minh lạnh lùng nhìn về phía Phùng Minh, mà Phùng Minh trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, mặt không còn chút máu, bởi vì hắn biết mình xong, công ty nhà mình cũng xong rồi, Trần hội trưởng đều nói những lời này, vậy tại ngành nghề ngọc thạch này hắn không thể nào tiếp tục ở lại.
Có thể kinh doanh ngọc thạch suốt nửa đời, một khi không thể tiếp tục buôn bán tại ngành nghề ngọc thạch này, căn bản hắn không biết có thể làm cái gì, mặt khác đầu năm nay ai làm buôn bán mà không thiếu nợ ngân hàng, đợi khi Trần hội trưởng phát tán tin tức này ra ngoài, tất nhiên ngân hàng sẽ đến đòi nợ, vậy tình cảnh của hắn sẽ không khác gì Hoa Bác Vinh bây giờ.
Không đúng, không phải Hoa Bác Vinh bây giờ, mà là Hoa Bác Vinh trước khi người trẻ tuổi này tới.
Trong lòng Phùng Minh hiểu, có người trẻ tuổi này xuất hiện, nguy cơ nợ nần của Hoa Bác Vinh căn bản không coi vào đâu, có nhà họ Trần ở, những thương nhân ngọc thạch khác còn dám bức ép Hoa Bác Vinh chặt tới mức đó sao?
Cho dù dám, nhưng người trẻ tuổi kia có thể cho nhà họ Trần tôn kính như vậy, lai lịch thân phận có thể nghĩ, mấy chục triệu đối với người ta đến nói căn bản cũng không phải là vấn đề.
Phùng Minh có thể nghĩ thông suốt, những thương nhân kinh doanh ngọc thạch đang ở đây cũng có thể nghĩ ra được, lúc này thấy bản hợp đồng mình đã ký tên trên bàn, trên mặt lúc trắng lúc xanh.
Nhà họ Trần bên kia nhất định sẽ biết chuyện đã xảy ra, đến lúc đó nhất định sẽ gõ đầu bọn họ, đắc tội nhà họ Trần, sau đó lại hao tổn một thành phần tiền còn lại, những thương nhân ngọc thạch này quả thực đều muốn khóc.
Đương nhiên, phần lớn thương nhân kinh doanh ngọc thạch chỉ muốn khóc, nhưng mấy người đã cùng Phùng Minh hùa nhau nói năng giễu cợt lỗ mãng lúc trước, lúc này mặt xám như tro tàn, tuy rằng người trẻ tuổi kia chỉ nói ra Phùng Minh, nhưng đến lúc đó nhà họ Trần biết những chuyện đã xảy ra ở đây, khẳng định cũng sẽ tìm bọn hắn tính sổ, cho dù không bị phong sát, phỏng chừng cũng phải bị lột da.
Nghĩ tới đây, một bầu không khí hối hận tràn ngập toàn bộ sảnh lớn.
"Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế đây."
Tại chỗ chỉ có vẻ mặt của Trần Lợi Dân cùng lão Hứa còn hơi nhẹ nhỏm một chút, dù sao cuối cùng bọn họ cũng không có đứng ở Trương Nghiễm Đức bên kia.
Trương Nghiễm Đức, lúc này sắc mặt đồng dạng cũng là vô cùng khó coi, đương nhiên hắn biết kết cục khi đắc tội với nhà họ Trần, chỉ là hắn không rõ, tại sao Hoa Bác Vinh lại có liên quan với nhà họ Trần, người trẻ tuổi kia có quan hệ như thế nào với Hoa Bác Vinh, có thân phận gì, lấy năng lực của bên kia làm sao lại không thể điều tra ra Hoa Bác Vinh có quan hệ cùng người trẻ tuổi kia?
Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt Trương Nghiễm Đức đột nhiên lộ ra biểu tình sợ hãi, bởi vì hắn nghĩ tới một khả năng, bên kia, sở dĩ muốn mượn tay của mình đối phó Hoa Bác Vinh, khẳng định không phải vì sợ Hoa Bác Vinh, thậm chí cũng sẽ không sợ nhà họ Trần, chẳng lẽ là bởi vì người trẻ tuổi trước mặt kia?
Bên kia, kiêng kỵ người trẻ tuổi này!
Nghĩ tới khả năng này, Trương Nghiễm Đức thật sự sợ.
Bên kia là tồn tại như thế nào, trong lòng Trương Nghiễm Đức rất rõ ràng, căn bản cũng không phải là người thường có thể chống lại, mà sở dĩ hắn có thể móc nối quan hệ cùng bên kia, cũng là vì hắn có một vị bà con xa chính là người bên kia.
Đầu năm nay, có tiền chính là có thiên hạ, nhưng kẻ có tiền sợ kẻ có quyền, bởi vì kẻ có quyền có thể khiến bọn họ phá sản, nhưng so với kẻ có quyền, kẻ có tiền càng sợ một loại người, đó chính là loại người có thể cướp đi tính mạng của bọn họ.
Trương Nghiễm Đức rất rõ ràng, người bên kia đều là người có thể làm tới mức giết người trong vô hình, hơn nữa cũng tương tự nắm giữ lấy tài phú khổng lồ, thế nhưng mặc dù vậy, bên kia cũng không dám không chút kiêng nể gì đối phó với Hoa Bác Vinh, mà muốn hao phí tâm tư như vậy, ngay từ đầu hắn còn hơi nghi hoặc một chút, nhưng bây giờ đột nhiên hắn suy nghĩ rõ ràng.
Người mà bên kia kiêng kỵ không phải Hoa Bác Vinh, hẳn là người trẻ tuổi trước mắt, người trẻ tuổi này chính là chỗ dựa vững chắc của Hoa Bác Vinh.
Có thể khiến bên kia kiêng kỵ như vậy, khiến nhà họ Trần tôn kính như vậy, thân phận của người trẻ tuổi kia có thể nghĩ, giờ khắc này trong lòng Trương Nghiễm Đức dâng lên ý hối hận nồng đậm.
Thần tiên đánh nhau, con người gặp nạn.
Mặc kệ kết quả cuối cùng là cái gì, nhất định tự mình là không thể tốt đẹp được, nếu như bên kia vứt bỏ mình, vậy mình càng là hoàn toàn xong.
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt này túa ra làm ướt toàn bộ vùng lưng Trương Nghiễm Đức, hiện tại điều hắn có khả năng trông cậy vào nhất chính là bên kia không vứt bỏ hắn.
Phương Minh lạnh lùng liếc nhìn Trương Nghiễm Đức, hắn biết rõ người sau lưng xui khiến Trương Nghiễm Đức chính là nhà họ Mục, cũng chỉ có nhà họ Mục mới nhắm vào chú Hoa như vậy, nhưng bởi vì quy tắc giới tu luyện không được tùy ý ra tay với người bình thường, lại thêm ông Đường nhìn chằm chằm, cho nên nhà họ Mục không cách nào tự mình ra tay, chỉ có thể sai sử dạng người như Trương Nghiễm Đức đối phó chú Hoa, để tránh lưu lại nhược điểm.
"Trong vòng 3 ngày sau khi ký hiệp ước, phần tiền còn lại sẽ được gửi thẳng đến trong tài khoản của các người, đương nhiên nếu như các người không tín nhiệm, vậy cũng có thể cùng đến ngân hàng thực hiện thủ tục chuyển khoản ngay bây giờ."
Nghe được lời của Phương Minh, những thương nhân buôn ngọc thạch kia liền vội vàng lắc đầu, lộ ra thái độ tín nhiệm trăm phần trăm.
"Cậu Phương sao lại nói vậy, tất cả chúng tôi đều tin tưởng ông chủ Hoa."
"Không sai, không sai, danh dự và uy tín của ông chủ Hoa chúng tôi đều biết đến, đừng nói là ba ngày, nhiều hơn chút thời gian nữa cũng không thành vấn đề."
"Đúng, chúng tôi tin tưởng ông chủ Hoa, sau khi chuyển khoản ông chủ Hoa điện thoại thông báo một tiếng là được rồi."
Những thương nhân ngọc thạch này lập tức thay đổi chiều hướng, Hoa Bác Vinh ở một bên nhìn mà cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, uy tín và danh dự, nếu như những thương nhân ngọc thạch này thật tin tưởng uy tín và danh dự của hắn, như thế nào lại có một màn trước mắt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận