Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 463: San bằng cõi âm?

Chương 463: San bằng cõi âm?
Cuồng phong gào thét!
Trong tiếng gió, thanh âm kia càng lúc càng lớn, khiến Phương Minh chú ý tới, lũ quỷ hồn vốn đang đi xuống lại nhao nhao xoay người chạy về phía chảo dầu.
Những quỷ hồn này cũng không có khôi phục thần trí, chỉ là bản năng khiến bọn chúng sinh ra sợ hãi, lựa chọn chạy trốn.
Mặc dù không biết cuồng phong này ý vị như thế nào, nhưng Phương Minh có thể xác định một điểm, cuồng phong này tuyệt đối sẽ không xuất hiện dưới tình huống bình thường, cũng có thể nói là đang xuất hiện biến cố.
Phía này rõ ràng là có chút khó khăn, rốt cục là có muốn tiếp tục xuống dưới hay không.
Nhưng mà cũng đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang bên tai của hắn.
"Cái gì gọi là cõi âm, chỉ là một nơi tham sống sợ chết mà thôi, san bằng! "
Đạo thanh âm này làm cho toàn thân Phương Minh lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, không phải là vì sợ sãi, mà là trong thanh âm này mang theo năng lượng kinh khủng.
Phảng phất là thanh âm diệt ma vượt qua vạn cổ thời không vĩnh cửu, thanh âm này ở trong cuồng phong truyền bá khiến cho những quỷ hồn chạy chậm nhao nhao ngã trên mặt đất, rơi xuống nồi chảo ở sâu phía dưới.
"Một cọng cỏ cũng không bỏ sót, xây dựng lại từ đầu.”
Lại là một tiếng sấm nổ lên, mà giờ khắc này, Phương Minh cũng phát hiện ở phía trước của hắn xuất hiện một bàn tay lớn, bàn tay này từ phía trên bầu trời u ám hạ xuống, trực tiếp mò xuống đám nồi chảo bên dưới.
Bàn tay to xuyên qua thân thể Phương Minh, làm cho Phương Minh biết rằng không phải một bàn tay lớn có thật, đây chỉ là hình bóng, trong một khoảng thời không, đã có một vị cường giả ra tay với cõi âm.
Ra tay với cõi âm?
Nghĩ tới chỗ này Phương Minh trong lòng chính là tràn đầy khiếp sợ, cõi âm là nơi nào, đó là điểm kết thúc của chúng sinh chi, vô luận là cường giả mạnh đến đâu lúc còn sống thì sau khi chết cũng phải đi tới cõi âm.
Cho dù là sư phụ của Phương Minh, lúc còn sống đối với cõi âm cũng là giữ kín như bưng, chưa bao giờ nguyện ý nói nhiều về chuyện của cõi âm.
Phương Minh mắt có tinh quang, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bàn tay to lớn này, đây là giao phong vượt qua thời không có lẽ là mấy vạn năm trước, nhưng hắn cũng có chút ngạc nhiên khi thấy kết quả sau cùng.
Bàn tay to biến mất rrong đám nồi chảo bất quá mấy hơi thời gian lại xuất hiện, thời khắc này bàn tay to máu tươi chảy đầm đìa, Phương Minh chú ý tới, ngón tay út của bàn tay này bị gãy lìa, máu từ đoạn ngón tay chảy ra.
Nhìn thấy kết quả này, Phương Minh cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu như cõi âm dễ dàng bị người ta đánh vào, thì cũng không còn gọi là âm phủ, hơn nữa nếu trước kia từng xảy ra cuộc chiến, mà bây giờ cõi âm vẫn tồn tại như cũ, cũng đã nói rõ kết quả.
"Chỉ dựa vào mấy con rùa này ta đây sẽ đóng cửa mảnh thiên địa này. "
Thanh âm như sấm lại một lần nữa vang lên, thanh ấm vừa dứt, Phương Minh thấy được vô số sấm sét từ trên bầu trời hạ xuống, thấy được một đoàn mây đen cuộn sạch mặt đất.
Tựa như diệt thế.
"Thì ra là tên hỗn đản nhà ngươi đoạt đi giấy thông hành của ta, chết tiệt, còn không chạy mau. "
Trong lúc Phương Minh còn đang mãi nhìn cảnh diệt thế, ở phía sau hắn truyền đến thanh âm của Chu Hải, Phương Minh quay đầu nhìn thấy nét mặt đầy vẻ giận dữ của Chu Hải đang nhìn hắn.
Đập người một gậy bị người bắt được, Phương Minh biểu tình có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, nói rằng:"mượn trước dùng một chút mà thôi, đến lúc đó sẽ trả ngươi. "
"Mượn dùng cái cây búa, có cái kiểu mượn dùng như thế sao? Nếu không phải là sợ giấy thông hành mất, còn lâu ta mới quản sống chết của ngươi. "
Chu Hải đang rất phiền muộn, nếu như có thể mà nói hắn lúc này tuyệt đối sẽ không đi tới nơi này, mà cách càng xa nơi nồi chảo này càng tốt, ước gì người đập hắn một gậy chết ở chỗ này luôn đi.
"Lão huynh, xem ra ngươi đối với cõi âm rất hiểu biết, chuyện này là sao, nói một chút coi. "
"Ta nói ngươi cái búa ấy. . . Uầy tình huống là như vậy. . . "
Chu Hải đang muốn chửi mắng, bất quá khi nhìn thấy Phương Minh cầm tờ giấy trên tay phất phất vài cái, làm động tác như sẽ ném vào nồi, trên mặt vội vã tích tụ ra nụ cười, "Người huynh đệ này ngươi muốn hỏi ta nhất định là phải nói cho ngươi biết, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói. "
Phương Minh chỉ ngưng mắt nhìn Chu Hải, cũng không tiếp lời.
"Loại tình huống này ở cõi âm giống như là vài thập niên mới xuất hiện một lần, dựa theo sư phụ ta nói với ta,
Dường như cõi âm ở thời điểm nguyên thủy đã từng trải qua một trận đại chiến, trận chiến đấu này rất kịch liệt, hơn nữa cường giả ra tay thực lực quá kinh khủng, khủng bố đến mức để lại rất nhiều hoang tàn đổ nát, cho dù là qua nhiều năm như thế, vẫn bị năm tháng ghi nhớ, sau một khoảng thời gian nhất định sẽ tái hiện. "
Chu Hải là nói thật, đây đúng là những điều mà sư phụ nói cho hắn biết, hơn nữa sư phụ hắn năm đó chỉ gặp được một lần, nếu như một lần kia không phải sư phụ hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ ở lại nơi này.
"Huynh đệ, ta nói thật với ngươi, tuy đây chỉ là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng đối với hiện tại vẫn tạo thành ảnh hưởng, chí ít thì cũng không thể rời khỏi cõi âm, thời khắc này cõi âm chỉ sợ là đã đóng cửa, hơn nữa càng hướng xuống lại càng gặp nguy hiểm, cho nên ổn thỏa nhất chính là buông tay đi. "
Chu Hải mở miệng khuyên bảo, hắn không phải là để ý đến an toàn của Phương Minh, trong lòng đang thầm mong Phương Minh chết ở chỗ này, nhưng mấu chốt là giấy thông hành ở trên tay Phương Minh.
"Cõi âm đóng cửa? "
"Uhm, cái nồi này trên thực tế mới là lối vào chân chính của cõi âm, chỉ có vào bên trong mới xem như vào cõi âm, mà chúng ta bây giờ bất quá là đang ở bên ngoài cõi âm mà thôi, nhưng sau khi cõi âm đóng cửa muốn tiến vào, nhất định phải xông qua tầng tầng cửa ải khó khăn, mấu chốt nhất là ngươi vừa mới thấy chỉ là bắt đầu cuộc đại chiến, sư phụ ta đã từng nói, trận này sẽ kéo dài đủ 3 ngày.”
Phương Minh nhìn chăm chú vào Chu Hải, từ biểu tình của Chu Hải hắn có thể xác định đối phương không có nói sai, tất cả đều là thật, cũng có thể nói, cửa vào cõi âm xuất hiện ngoài ý muốn, hiện tại muốn tiến vào cõi âm cũng không phải là chuyện đơn giản.
"Huynh đệ đừng xung động, nếu không ngươi nói cho ta biết ngươi đến cõi âm là muốn làm chuyện gì, xem xem ta có biện pháp nào thay ngươi giải quyết không. "
Nghe Chu Hải nói, trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười, hắn suýt chút nữa quên mất, Chu Hải đã từng lui tới với người cõi âm, đối với tình huống cõi âm hiểu biết hơn mình nhiều, tìm hắn hỏi là lựa chọn tốt nhất.
"Có một đứa bé thiên sinh tử mệnh. . . "
"Con bà nó, đùa lớn như vậy, thiên sinh tử mệnh ngươi cũng dám đụng, ngươi là muốn nghịch thiên cải mệnh. "
Phương Minh còn chưa nói hết, Chu Hải đã kêu toáng lên, hiển nhiên hắn biết Phương Minh đến cõi âm để làm gì.
"Ngươi là muốn đến âm phủ giải khai mệnh sinh tử của trời đúng không, ta có thể nói cho ngươi biết, trời sinh người có số chết thì vốn là người không nên đầu thai, chỉ bởi vì đầu thai ngoài ý muốn, mà người đã đầu thai, Âm Sai lại không cách nào trực tiếp đi câu hồn, cho nên liền đem sự sống hạn chế trong 100 ngày. "
Giống như Phương Minh dự đoán, Chu Hải hiểu về thiên sinh tử mệnh hơn so với hắn.
"Như vậy phải dùng biện pháp gì mới có thể giải quyết? "
"Không có cách nào hết. Chỉ riêng việc cõi âm bên này không có cách nào hấp thu sinh mệnh chốn dương gian cũng đã quyết định kết cục là phải chết rồi, đừng uổng phí tâm lực, thiên sinh tử mệnh, cái tên này không đã nói rõ hết thảy a. "
Chu Hải trực tiếp lắc đầu, giọng điệu căn bản là không thể thương lượng được.
"Vậy nếu như ta có thể giải quyết vấn đề hấp thu sự sống ở dương gian thì sao?" Phương Minh không để ý giọng điệu củ Chu Hải, tiếp tục hỏi.
"Vậy cũng không được a, cõi âm. . . "
Phương Minh lắc lắc tờ giấy màu đen trong tay, Chu Hải lập tức ngừng nói, cuối cùng hướng phía Phương Minh lộ ra một cái biểu tình hung tợn, "Xem như ngươi lợi hại. "
"Nói đi, đứa bé kia ở nơi nào? "
"Hương Giang. "
"Hương Giang sao, ngươi chờ ta suy nghĩ một chút đã. . . "
Chu Hải đảo mắt, tựa hồ là đang suy tư cái gì, một lúc sau chỉ mở miệng nói:"Âm sai phụ trách hương Giang có giao thiệp với ta, nếu ngươi thật muốn thử, ta có thể giúp một phần lực, thế nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải bảo đảm, tờ giấy thông hành này nhất định phải trả lại cho ta. "
"Đương nhiên không thành vấn đề, ta cũng không phải người cõi âm, giữ lại tờ giấy thông hành này cũng là vô dụng, hơn nữa ta cũng không mang trở về dương gian được." Phương Minh gật đầu đáp ứng, tuy tờ giấy thông hành này là đồ tốt, nhưng hắn hiện ở trạng thái linh hồn đúng là không có cách nào đem tờ giấy thông hành này về dương gian.
"Vậy được, ta sẽ nói cho ngươi biết. "
Chu Hải đi lên trước, ghé vào lỗ tai của Phương Minh nhỏ giọng nói, còn biểu cảm của Phương Minh càng ngày càng đặc sắc, đến cuối cùng khóe miệng co giật không biết nên nói cái gì.
"Được rồi, những gì nên nói cho ngươi biết ta đều nói cho ngươi biết, chẳng còn lại gì, ta đây cũng không còn cách nào, trả lại giấy thông hành cho ta. "
Phương Minh không làm khó dễ Chu Hải, đem giấy thông hành trả lại cho đối phương, Chu Hải tiếp nhận giấy thông hành, nhưng mà đúng vào lúc này sau khi dị biến xuất hiện, có một bàn tay to khô đen rút ra từ trong nồi.
Một cổ hấp lực kinh khủng cũng truyền đến từ phía dưới, nhìn thấy bàn tay to này, sắc mặt Chu Hải chợt biến, trực tiếp rống lên một câu, "Chạy."
Sau khi rống xong, Chu Hải dùng hết khí lực bình sinh nhảy một cái chạy ra khổi cái nồi, Phương Minh thấy thế cũng chạy theo, chỉ bất quá hắn vừa chạy vừa quay đầu nhìn xuống phía dưới.
Bàn tay to khô đen như đá nham thạch bị phong hóa, tốc độ cũng không nhanh, lại phát ra khí tức tang thương theo phong cách cổ xưa, phảng phất là nhìn thấy vạn cổ thời không còn sót lại.
"Đừng nhìn, nếu như nhiễm phải hơi thở này nhất định phải chết, sư phụ ta suy đoán, đây cũng là khí tức luân hồi, ta rút lui trước đây. "
Chu Hải nhìn thấy Phương Minh còn đang quay đầu nhìn lại, không kềm được nhắc nhở một câu, Leo ra khỏi miệng nồi trực tiếp nhảy xuống.
"Luân hồi? "
Phương Minh ngẩn ra, cõi âm có luân hồi, tất cả mọi người đều biết đến cái này, luân hồi có quan hệ gì?
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Phương Minh cũng biết hiếu kỳ đôi khi có thể hại chết người, loại người đối với cõi âm hiểu biết như Chu Hải còn điên cuồng chạy trốn, vậy hắn không cần thiết vì tò mò mà đưa thân vào hiểm địa.
Nghĩ tới đây, Phương Minh cũng trực tiếp nhảy ra ngoài như Chu Hải, đương nhiên trong quá trình nhảy ra, bị vỗ một phát phía sau lưng.
Cũng đúng lúc này, Phương Minh quay đầu liếc nhìn phía sau, lúc này, bàn tay khô đen cũng vươn ra khỏi cái nồi, chộp đám mây đen vào trong lòng bàn tay.
Cảnh tượng diệt thế, đã bị cái tay này bọc lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận