Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 763: Oán hận ba đời

Chương 763: Oán hận ba đời
Ba chỉ Thiền Hương nhanh chóng cháy xong, một màn này khiến hai vợ chồng Phan Thạchkinh hãi, đồng dạng cũng khiến Thái Văn Lễkinh hãi, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy đấy, lão đạo sĩ kia không hề đụng chạm gì tới cây Thiền Hương này, này Thiền Hương đột nhiên tự thiêu hủy.
Đây không phải tổ sư gia hiển linh, còn có thể là cái gì?
Lúc trước Phan Thạch còn có chút đau lòng 5 triệu, thế nhưng thấy một màn như vậy hắn không có chút nào đau lòng nữa, đại sư thật sự là cao nhân có bản lãnh, lần này tuy rằng tiêu mất 5 triệu, nhưng nếu có thể nhờ vào đó thiết lập được quan hệ tốt với đại sư, sau này còn gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không sợ nữa.
"Cậu Phương, xem ra vị đạo trưởng này cũng là một vị cao nhân."
Thái Văn Lễ cũng quay qua cảm khái với Phương Minh, lúc nàycân tiểu ly trong lòng của hắn cũng chậm rãi nghiêng về hướng lão đạo sĩ, hẳn lão đạo sĩ này cũng có bản lãnh thật sự, có thể bản lĩnh của ông ta không hề kém cạnh gì so với Phương Minh, thậm chí không chừng có thể còn càng mạnh hơn, dù sao tuổi tác của lão đạo sĩ cũng được bày rõ ở đó.
Phương Minh cười cười không nói gì, cậu không có ý định vạch trần tên lừa đảotrước mắt ngaylúc này. Sở dĩ những cây Thiền Hương kia đột nhiên cháy mạnh như vậy không phải bởi vì tổ sư gia hiển linh, mà là vì chỗ đặc thù của ba cây Thiền Hương này.
Từ bên ngoài nhìn vào, đây chỉ là ba cây Thiền Hương thông thường, nhưng Phương Minh liếc một cái liền xem thấu, chất liệu của một phần ba đoạn đầu cây hương này khác với chất liệu hai phần ba con lại của cây hương, chất liệu phía trước là chất liệu chế tạo hương bình thường, cũng chính là hương được làm từ gỗ thông, nhưng phần sau của cây hương lại được dùng chất liệu dễ cháy để chế tạo, chỉ có điều bên ngoài đã được bôi lên một lớp phấn hương che mắt mà thôi.
Loại mánh khoé bịp ngườinày Phương Minh đã từng được chứng kiến, kỳ thực cũng không tính là cao minh bao nhiêu, nhưng điểm lợi hại của cách lừa đảo này nằm ở chỗ hắn có thể nắm chặt được lòng người, mấy tên lừa đảobất nhập lưu là miệng đầy lời nói dối, mà lừa đảo giỏi hơn một chút là nửa thật nửa giả,lừa đảo cao minh là chín thật một giả, không thể nghi ngờ người trước mắt này liền là một tên lừa đảocao minh.
Phía trước từ dây tơ hồng đến ống mực, liên tục sử dụng một đống đồ vật vô cùng chuyên nghiệp, chính là những cử động này khiến cho Phan Thạch bỏ qua lòng cảnh giác, bằng không mà nói có thể từ hai bàn tay trắng gây dựng nên sự nghiệp to lớn tới mức này, làm sao có thể sẽ dễ dàng bị lừanhư vậy.
Tên lừa đảo đắp nặn một hình tượng bản thân vô cùng chuyên nghiệp trước, ngay sau đó là hù dọa, nắm một số kiêng kỵ trong lòng Phan Thạch, dùng hù dọa khiến cho trong lòng Phan Thạch đại loạn, lại sau đó lấy mánh khoé bịp người khiến Phan Thạch hoàn toàn bị lừa.
Ba chỉ Thiền Hương đốt xong, lão đạo sĩ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra dời lư hương qua một bên, nguyên nhân rất đơn giản, tro của ba chỉ Thiền Hương được chế tạo đặc thù này sẽ tạo thành tàn hương khác với Thiền Hương bình thường, nương theo chuyện di động lư hướng, hắn lợi dụng cơ hội trộn lẫn tro của Thiền Hương mới vừa cháy xong cùng tro hương có sẵn trong lư hương, chẳng khác gì đã hoàn toàn hủy diệt chứng cứ.
"Có tổ sư gia tọa trấn, hiện tại là chân chánh không sơ hở tí nào, tổng giám đốc Phan yên tâm, lần này nhất định tôi sẽ tìm ra nữ quỷ kia."
Lão đạo sĩ lại móc ra một chuông đồng từ trong bao vải, đây là một cái chuông được làm bằng đồng nguyên chất, từ màu xanh đồngphía trên nhìn lại, cái chuông này cũng coi như là có chút năm tháng, mà ngay khi Phương Minh thấy lão đạo sĩ móc chiếc chuông này ra, trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc.
Chuông này thực sự một cái pháp khí, mặc dù là pháp khí của đạo sĩ từ thời cổ đại, nhưng đến hiện tại có thể nói nó là pháp khí hiếm có, chí ít ngay cả những đạo quan lớn nổi tiếng kia cũng chưa chắc có được pháp khí như vậy, cho dù có cũng xem như chí bảotrấn quan.
"Tổng giám đốc Phan, đây là chuông Chiêu Hồn, chuông này con người không nghe được, động vật không nghe được, chỉ có quỷ hồn mới có thể nghe được, chỉ cần quỷ hồn nghe được tiếng chuông này đều sẽ đi qua, chẳng qua lúc này chúng ta nhằm vào một nữ quỷ, cho nên tôi chỉ cần gào to tên của nữ quỷ đó, quỷ hồn của nữ quỷ đó sẽ xuất hiện."
Nghe thấy lời lão đạo sĩ nói, Phan Thạch thở phào nhẹ nhõm, lúc trước nghe thấy chuông này có thể chiêu quỷ, trong lòng của hắn thực sự có chút lo lắng, chỉ sợ chuyện nữ quỷ còn chưa được giải quyết, lại đưa tới những con quỷkhác.
"Lê Vũ Song, nghe tiếng chuông của ta, mau mau hiện thân!"
Lão đạo sĩ cầm chuông lay động, cả người thậm chí còn nhúc nhích, giống như đang nhảy múa hoan ca vậy, chẳng qua Phương Minh lại biết, những động tác này đều vô dụng, lão ta làm vậy cũng chỉ là vì tăng tính lừa dối mà thôi.
Chuông lay động thực sự không có âm thanh phát ra, vài phút sau đó, nhiệt độ của toàn bộ sảnh lớn đột nhiên bắt đầu chậm rãi giảm xuống, dù cho trong phòng khách đã mở hệ thống sưởi ấm cho mùa đông, nhưng vợ chồng Phan Thạch còn có Thái Văn Lễ vẫn cảm nhận được cỗ âm khí này.
"Nữ quỷ đã đến gần rồi, tổng giám đốc Phan, các người đừng sợ, cứ yên tâm ngồi ở chỗ này là được rồi, có lão đạo ở dây, nữ quỷ không thể tổn thương các ngườiđược."
Vẻ mặt lão đạo sĩ tràn đầy chính khí, đồng thời quát lên: "Lê Vũ Song, nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo, nếu ngươi đã chết, vậy thì nên tới cõi âm đầu thai chuyển thế, há có thể dừng ở nhân gian tai họa ngườidương, đừng để tới mức phải bị hồn phi phách tán."
Nhìnthấy vẻ mặt nghiêm túc của lão đạo sĩ, lại cộng thêm ngôn ngữ nghiêm nghị của lão ta,lúc này trong lòng Phan Thạch mới có chút ổn, chẳng qua lập tức lại lần nữa trở nên khẩn trương hẳn lên, bởi vì sau khi tiếng nói của lão đạo sĩ phát ra, chuông trên dây tơ hồng bắt đầu lay động đồng thời phát ra âm thanh, nhất là sợi dây ở ngay gần sô pha này.
Nữ quỷ Lê Vũ Song, muốn đi tới sô pha!
"Lê Vũ Song, thực sự là làm càn, có bản đạo trưởng ở đây, không ngờ ngươi còn muốn hại người, bản đạo thông cảm trời cao có đức hiếu sinh, không muốn đánh ngươi tới hồn phi phách tán, nhưng nếu ngươi cứ điên cuồng cố chấp, đạo trưởng ta chỉ còn cách giết chết ngươi."
Trong tay lão đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào, chỉ về hướng sô pha, mà đôi mắt của Phương Minh hơi híp, những người khác không nhìn thấy nữ quỷ Lê Vũ Song, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Lê Vũ Song mặc váy lụa trắng dài nhuốm đầy máu, tóc dài rối tung, lúc này đang đứng ở ngay phía ngoài sợi dây sau ghế sa lon, giãy dụa muốn kéo đứt dây tơ hồng kia, thỉnh thoảng ngẩng đầu, trên mặt trong mắt toàn là máu tươi.
Đây là tướng mạo của Lê Vũ Song trước khi chết, bởi vì bị té úp mặt xuống đất cho nên toàn bộ dáng dấp cực sự thê thảm, mà bởi vì khi chết đã mang quá nhiều oán khí, dẫn đến hình dạng của cô tagiống với lúc trước khi chết như đúc.
Hai tay của Lê Vũ Song mạnh mẽ cầm lấy dây tơ hồng, mỗi một lần bắt lấy, một đám khói đen liền thuận theo bàn tay của cô ta xuất hiện, đây là đang tiêu hao quỷ khí trên cơ thể cô ta, bởi vì dây tơ hồng trời sinhđã có lực tổn thương rất lớn đối với quỷ hồn.
Nhưng mà oán khí của Lê Vũ Song thật sự là quá mạnh mẽ, căn bản là không nghe thấy không để ý, chỉ đang liều mạng kéo dây tơ hồng, mà rơi vào trong mắt đám người Phan Thạch, lại chỉ thấy dây tơ hồng sau lưng không ngừng bị kéo ra, kéo mãi kéo mãi, cuối cùng, rốt cục cũng bị kéo đứt.
Dây tơ hồng đứt rời, Lê Vũ Song lập tức liền bổ nhào về phía Phan Thạch đang ngồi trên ghế sa lon, thế nhưng mới vừa bước ra một bước, Lê Vũ Song liền lảo đảo lui về phía sau mấy bước, mà trên sàn nhà thì lại xuất hiện mấy vết chânmàu đen.
Ống mực!
Ống mực, với tư cách một trong những công cụ nhất định thầy Lỗ Ban phải dùng, từ cổ chí kim liền đã cóthêm tác dụng trấn tà áp uế, không kém dây tơ hồng đi nơi nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao thợ đá cùng thợ mộc biết dùng ống mực, cho dù là phun tuyếnở trong phòng hay là phun dây mực trên ván gỗ, đều có thể xua đuổi vật âm tà.
Một thi nhân thời Đại Tống mà Tần thiếu gia mới đã từng đố Tô Đông Pha một câu: "Tôi có một gian phòng, nửa gian được tô bằng ổ quay, nếu như phun ra một đường tia, thiên hạ tà ma không dám ngăn cản", mà đáp án của câu đố này chính là ống mực.
"Vậy mà dây tơ hồng lại cũng không đỡ nổi, chẳng qua chỉ mới chết đi vài ngày, đã có oán khí lớn như vậy?"
Trên mặt lão đạo sĩ cũng có vẻ kinh ngạc, vốn là hắn cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ, dựa vào mình bố trí một phen này lại thêm chuông đồng, sau đó tự mình lại kinh sợ vài câu, dĩ nhiên nữ quỷ này sẽ rời khỏi, dù sao đi nữa, cho dù là quỷ cũng sợ hãi hồn phi phách tán.
Nhưng mà lấy trình độ oán khí của nữ quỷ đến xem, tuyệt đối không thể bị dao động đơn giản như vậy, nghĩ tới đây trên mặt lão đạo sĩ lộ ra vẻ nhức nhối, thò tay vào trong lòng ngực, từ nơi ấy móc ra một tấm bùa chú.
Đây là di vật của lão quan chủ hắn phát hiện được sau khi lục lọi khắp đạo quan, trừ cái bùa nàyra còn có chuông cũng là di vật của lão quan chủ, thậm chí bao gồm dây tơ hồng ống mực mấy loại tri thức này cũng là do lão ta hiểu được từ ghi chép của lão quan chủ.
"Lê Vũ Song, ngươi thật cho rằng bản đạo trường sẽ không vận dụng thủ đoạn lôi đình sao?Thấy bùa này không?Đây chính là tổ sư gia ban thưởng kim phù, bùa này vừa ra chắc chắn có thể đánh ngươi tan thành mây khói mãi mãi không được siêu sinh, chớ có sai lầm."
Lão đạo sĩ đang thử tranh thủ lần cuối, bùa này chỉ còn lại có một tấm, nếu như có thể hắn không hy vọng dùng nó đi, có bùa này ở đây hắn liền có thể an tâm đi ra ngoài lừa người gạt tiền rồi.
Nhưng mà lão đạo sĩ này căn bản lại không biết, một oán quỷ là không có thần trí đấy, trong đầu oán quỷ chỉ có một chấp niệm, đó chính là phát tiết hết oán khí trong cơ thể ra ngoài, căn bản không hiểu lời của hắn.
Từng dây từng dây tơ hồng bị kéo đứt, sắc mặt hai vợ chồng Phan Thạch trở nên tái nhợt, mà sắc mặt lão đạo sĩ cũng cực kỳ khó coi, cuối cùng cắn răng một cái, vứt tấm bùa trong tay ra ngoài.
Bùa bay lên không, bắt đầu tự cháy rừng rực, mà Phương Minh híp mắt thấy trên trán nữ quỷ Lê Vũ Song xuất hiện một tấm bùa chú, toàn bộ cơ thể Lê Vũ Songlập tức cứng đờ ngây ngốc tại chỗ, quỷ khítrên người cũng đang chậm rãi giảm thiểu.
"Thực sự là gian ngoan mất linh, cứ muốn ép đạo trưởng ta ra tay diệt sát ngươi, vô lượng thiên tôn, tổ sư gia, không phải đệ tử muốn sát sinh, mà là nữ quỷ này không biết tốt xấu, chỉ diệt một mệnh của quỷ này có thể cứu mệnh của vạn nhà, ngày sau xuống địa ngục đệ tử cũng cam tâm tình nguyện."
Vẻ nhức nhốitrên mặtlão đạo sĩ biến mất, thay vào đó là là vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, dù sao thì bùa cũng đã dùng xong không trở lại được, vậy cứ nâng bản thân mình cao thượng hơn một chút đi, cũng tiện xảo trá nhiều tiền của tổng giám đốc Phan này hơn.
"Đại sư, vậy quỷ hồn của Lê Vũ Song?" Ánh mắt Phan Thạch đánh giá bốn phía, cẩn thận hỏi.
"Yên tâm, quỷ hồn của Lê Vũ Song đã bị ta đánh hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất ở trong bầu trời này, tổng giám đốc Phan sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa, nhà các người cũng sẽ khôi phục lại bình tĩnh."
Lão đạo sĩ vuốt râu một cái, vẻ mặt vẻ ngạo nghễ, Phan Thạch nghe nói như thế mang trên mặt vẻ vui mừng, quỷ hồn của Lê Vũ Song bị diệt, với hắn mà nói chính là chuyện tốt bằng trời.
"Không hổ là đại sư, cảm ơn đại sư đã ra tay cứu giúp."
Phan Thạch chắp tay ngỏ ý cảm ơn, chẳng qua đúng lúc này, đột nhiên Phương Minh lôi Thái Văn Lễcòn có chút không kịp phản ứng, kéo Thái Văn Lễ lui về phía sau mấy bước.
"Cậu Phương?"
Thái Văn Lễ không rõ vì sao Phương Minh lại kéo chính mình, chẳng qua hắn lập tức hiểu ngay, bởi vì ở nơi hắn vừa đứng ngay lúc trước, lúc này có một cây thiết côn bay qua, nếu như vừa rồi Phương Minh không kéo hắn đi sợ rằng thiết côn kia đã cắm xuyên qua người hắn.
Phát hiện này khiến cho Thái Văn Lễ kinh hãi tới đổ mồ hôi lạnh, định quay qua cảm ơn Phương Minh, thế nhưng một tiếng kêu rên thống khổ đã cắt đứt hành động của hắn.
Đôi mắt Phương Minh cũng có vẻ ngưng trọng, hắn không nghĩ tới vậy mà oán khí của Lê Vũ Song lại sâu đến loại trình độ này, đây là oán hận tam thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận