Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 113: Sức mạnh điêu khắc

Chương 113: Sức mạnh điêu khắc
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Y học viện.
Tại thời điểm này, màn đêm yên tĩnh, các sinh viên của trường đã trở về ký túc xá. Một số người đang xem nhật thực trên ban công, trong khi những người khác thì cầm điện thoại di động chơi game, một số người lại lặng lẽ đọc sách.
Tuy nhiên, ngay lúc này, tất cả học sinh trường y đều cảm nhận một cơn gió mạnh thổi qua, và gió thổi bay lá hoa, nhưng cơn gió này thổi qua người không làm đau đớn mà chỉ thấy mát mẻ khoan khoái.
"Trời sắp mưa à?"
Tất cả sinh viên đều có suy nghĩ này.
Tại bãi cỏ y học viện, tác phẩm điêu khắc vô danh gần đây đã được các sinh viên thảo luận, ngay lúc này khuôn mặt của tác phẩm điêu khắc vô danh này bắt đầu dần dần trở nên tinh tế mặc dù toàn bộ khuôn mặt không hề xuất hiện ngũ quan, nhưng dần trở thành khối ba chiều.
Boom!
Trận gió thổi vào tác phẩm điêu khắc, toàn bộ trường y học không nhìn thấy, tất cả các tòa nhà lớn của trường y học đều tỏa ra ánh sáng xanh dương, và những tia sáng này tập trung trên người tác phẩm điêu khắc.
Đây là phản khúc của sao Văn Khúc!
Sao Văn Khúc, đại diện cho văn đạo thiên hạ là truyền nghiệp thụ hoặc, giáo hóa vạn dân.
Phương Minh không phải là một nhà hiền triết văn chương, vì vậy cậu không thể đạt tới mức độ thiêng liêng của bản văn, và càng không thể huy động được mạch văn của cả thế giới.
Nhưng y học viện, tại thời điểm này, tác phẩm điêu khắc của cậu, toàn bộ mạch văn của trường y khoa tập hợp lại vào tác phẩm điêu khắc này, dẫn động sức mạnh của sao Văn Khúc hơn.
Trong bể chứa thuốc, Phương Minh, cơ thể đang vô cùng đau đớn, đột nhiên cảm thấy ngọc tinh huy điên cuồng chuyển động, cùng lúc đó một sức mạnh khổng lồ không thuộc sao Văn Khúc xuất hiện trong cơ thể hắn.
Sức mạnh theo hước ngọc tinh huy mà di chuyển trong cơ thể cậu, ngay lập tức ổn định và từ từ lớn mạnh.
"Đây là mạch văn của y học viện?"
Do dự một lúc, Phương Minh liền nghĩ sự xuất hiện đột ngột của sức mạnh đến từ đâu. Đối với anh, cố mạch văn của y học viện lúc này giống như than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Ngôi sao mặt trăng màu cam phát sang mạnh mẽ từ ngọc tinh huy bắt đầu chậm rãi ổn định, cơn đau của Phương Minh dần dần biến mất.
"Thành công rồi.
Khuôn mặt Phương Minh vô cùng hạnh phúc, sức mạnh tinh huy của mặt trăng cuối cùng đã được đưa vào cơ thể, và bước tiếp theo là từ từ hấp thụ sức mạnh này.
Vứt bỏ tất cả, Phương Minh lâm vào cảnh giới lưỡng vong, cậu chỉ cảm thấy hai khoả tinh thần, khúc sao mặt trăng, mà trong cơ thể của mình, tinh huy sao Văn Khúc không ngừng theo hướng ngọc tinh huy mà di chuyển, mà ngọc tinh huy còn lại liên tục di chuyển hóa thành sức mạnh hập thụ từ lục tinh huy của mặt trăng màu da cam kia.
Tại khu vực đan điền, sức mạnh tinh huy màu da cam cũng dần chảy vào, dần dần ngưng tụ một chỗ. Rất chậm, nhưng bạn có thể thấy rằng đây giống như hình thức ngưng tụ ngọc tinh huy ban đầu.
-----
Ở một nơi khác, trong một khách sạn lớn, Lương Cảnh Thiên nhìn thấy Hồ Xuân vẫn vui vẻ uống rượu ngắm mỹ nữ, sắc mặt có chút phiền não, cuối cùng không kiềm được bất mãn mở miệng nói: "Hồ đại sư, ông xem đã muộn lắm rôi, hay là chúng ta…”
"Cậu chủ Lương, cậu vội gì chứ? Cậu cho là tôi cố ý kéo dài thời gian hay sao, tôi nói cho ông biết, ai đang dùng thuật pháp gì mặc kệ, bây giờ đang có nguyệt thực cái quái gì đó, cậu muốn tôi ra ngoài để chết hay sao? "
Hồ Xuân hừ lạnh một tiếng, lời ông ta vừa nói khiến cho Lương Cảnh Thiên xấu hổ, hắn vốn dĩ không hiểu mấy thứ này, cho nên chỉ có thể đứng bên cạnh cười trừ.
Tất nhiên, chính vì Lương Cảnh Xuân không hiểu, cho nên cũng không biết là Hồ Xuân cũng chỉ là loạn ngôn, nguyệt nhật thực toàn phần này đối với việc tu luyện của con người mặc dù có ảnh hưởng nhưng không nhiều, chỉ đối với Hồ Xuân là gây thương tổn lớn, nếu như ông ta bị ánh sang mặt trăng chiếu vào nhất định sẽ mất mạng..
"Yên tâm đi, đợi khi huyết nguyệt qua đi, tối sẽ tự tay thu phục tiểu tử kia."
Hồ Xuân chẳng hề nhìn Lương Cảnh Thiên liếc mắt một cái, đối với sự thúc giục của Lương Cảnh Thiên hẳn chẳng hề để tâm , chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử, có thể có bồn sự gì, phong hồn thuật này quả thật có chút kỳ diệu, nhưng bản nhân thực lực không cao, căn bản là không cần để ở trong lòng.
"Đại sư, em nghe họ nói rằng hôm nay là nguyệt thực toàn phần siêu cấp ánh trăng, là một hiện tượng hiếm hoi một trăm năm một lần, đại sư sẽ làm gì cho em đây?"
Phụ trách bồi rượu là một cô gái mà thư ký của Lương Cảnh Thiên tìm được, thấy bầu không khí có chút không ổn, ngay lập tức hờn dỗi hỏi, đồng thời một bàn tay nhỏ đặt lên ngực Hồ Xuân.
"Tiểu yêu tinh, hôm nay tha cho em, hôm nay anh còn tiệc lớn, chờ ăn xong tiệc lớn kia sẽ đến lượt em."
Hỗ Xuân cười khanh khách cùng với cô ả cào cấu một phen, sau đó liếc nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, lúc này đêm đã khuya, Cũng may mắn khách sạn này là tài sản của Lương Cảnh Thiên, nếu không nhân viên đã đến đuổi khách rồi.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều, nói ta biết chỗ ở của tên tiểu tử kia, còn người của cậu làm việc thế nào rồi?"
"Đang tiến hành rồi, không phải có vấn đề gì, chẳng bao lâu sẽ thành công thôi."
"Vậy thì tốt, đừng đợi đến lúc tôi giải quyết tiểu tử kia lại không có người đến cho tôi, cậu biết hậu quả rồi đấy."
Hồ đại sư yên tâm, nhất định không có sai sót đâu. "
Hồ Xuân, cuối cùng đứng lên khỏi chỗ, Lương Cảnh Thiên đưa mắt nhìn cô trợ lý, ả liền đứng lên đưa Hồ Xuân ra ngoài cửa..
Đợi khi Hồ Xuân đã rời đi bằng xe hơi, Lương Cảnh Thiên khuôn mặt tức giận đấm mạnh xuống mặt bàn..
"Cái quái gì chứ, cứ cho mình là đại gia."
Đúng vậy, Lương Cảnh Thiên trong lòng vô cùng tức giận, đường đường là chủ tich tập đoàn Lương thị hà cớ lại bị người khác sai khiến nói đến là đến đi là đi.
"Lương tổng, anh ...... anh không sao chứ."
Người phụ nữ đi cùng Hồ Xuân lúc nãy vần còn ở đây, thấy hành động của Lương Cảnh Thiên liền có chút hoảng sợ. Lương Cảnh Thiên liếc mắt nhìn người phụ nữ, nở nụ cười gian xảo lên tiếng "Cởi đồ ra."
"Hả? Cởi…cởi đồ sao?"
"Mau cởi quần áo ra!"
"Ở đây sao?"
"Còn bắt tôi nói lại sao?"
Lương Cảnh Thiên bây giờ cần được giải tỏa, mà người phụ nữ kia thấy Lương Cảnh Thiên nói vậy cũng không có chút kinh hãi, hơn nữa ánh mắt còn sáng lên, dù sao nếu bán thân ngủ với hắn, ít ra hắn cũng đẹp trai sạch sẽ hơn tên Hồ Xuân hôi thối kia.
Hơn nữa, nếu nhân cơ hội này có thể xu nịnh được Lương tổng, thì cả đời này không phải lo ăn lo mặc.
Ngay lúc này, trên chiếc ghế, một cảnh xuân diễn ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận