Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 357: Thám hiểm

Chương 357: Thám hiểm
Toàn bộ nước thuốc trong bồn đang từ từ giảm đi, mà da Phương Minh cũng trở nên sáng ngần, màu da mơ hồ tỏa ra một lớp ánh sáng.
Tắm thuốc lần thứ ba, bách độc bất xâm, tẩy rửa xương cốt lỗ chân lông lục phủ ngũ tạng.
Tắm thuốc lần thứ ba, chính là dùng nước thuốc giãn nỡ từng lỗ chân lông, đến lúc đó, các loại độc một khi tiếp xúc với lỗ chân lông cũng bị hóa giải.
Bình thường mà nói, Phương Minh muốn tu luyện tắm thuốc lần thứ ba, ít nhất cần thời gian một hai năm, bởi vì cần đợi cậu đi chuẩn bị dược liệu, hơn nữa còn chưa nhất định có thể gom góp đủ, thế nhưng lúc này đây hưởng hào quang danh phận, rất nhiều giới thế lực trong giới tu luyện đưa những dược liệu này tới cho cậu.
Những thế lực tu luyện này đều đã tồn tại trên trăm năm thậm chí lâu hơn, đối với bọn họ mà nói, dược liệu trên trăm năm tuy rất trân quý nhưng tuyệt đối không thể nói là hiếm có, chẳng qua bình thường cất giấu mà thôi.
Đối với những người này mà nói, tiền bọn họ không cần, bởi vì bọn họ có cách kiếm tiền, đều có người đại diện ở các nơi
Hơn nữa, những thế lực này sở dĩ tặng dược liệu Phương Minh cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, làm đồ đệ chí tôn, thuật pháp gì gì đó Phương Minh nhất định không thiếu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tặng cái này.
Một tiếng trôi qua, nước thuốc trong bồn tắm bị hấp thu hơn phân nửa, chỉ để lại một phần ba nước thuốc đục ngầu, Phương Minh mở mắt, thở dài một hơi, một luồng khí thuốc phun ra từ trong miệng của cậu.
Từ bên trong bồn tắm đứng lên, Phương Minh liếc nhìn nước thuốc bên trong bồn tắm, một lúc sau, đang chuẩn bị đổ sạch nước thuốc đi, thì đúng lúc này, Lão Hoàng sau khi đã nhấm nuốt hết một cây nhân sâm đột nhiên mở mắt, chân trước đạp một cái, trực tiếp nhảy vào giữa bồn tắm.
"Cái con này. "
Lão Hoàng nhảy vào giữa bồn tắm, ngoại trừ lộ cái đầu ra ngoài, những phần khác đều ngâm ở trong nước thuốc.
Bên trong bồn tắm, đầu Lão Hoàng ngẩng lên, đôi mắt chó nhỏ bé hơi híp, mang theo biểu cảm hưởng thụ, Phương Minh mỉm cười, Lão Hoàng thật đúng là con chó thành tinh mà.
Nhưng mà, Phương Minh không nghĩ tới, Lão Hoàng nhảy vào bồn tắm không đến một phút rồi nhảy ra, vẩy nước thuốc trên người, dùng đầu cọ xát chân Phương Minh vài cái.
"Mẹ nhà nó, mày còn hấp thụ hơn cả tao nữa? "
Phương Minh hơi khác thường, cậu hấp thu đến cực hạn, cho nên mới kết thúc, nhưng dù vậy thì vẫn còn dư chừng một phần ba nước thuốc không hấp thu hết, nhưng mà Lão Hoàng không đến một phút đã khiến toàn bộ nước thuốc trở nên trong suốt, điều này nói rõ tất cả dược hiệu đều bị nó hấp thu.
Thấy bộ lông của Lão Hoàng so với ban đầu trơn sáng lên một chút, Phương Minh không biết nên nói cái gì.
Đổ sạch nước thuốc trong vắt đi, Phương Minh lại đổ dược liệu vào trong bồn lần nữa, dược liệu này và dược liệu khi trước không giống nhau, dược liệu đổ vào bồn tắm lần này đều là thuốc bổ dưỡng máu huyết.
Bách độc bất xâm, không chỉ có là da và lục phủ ngũ tạng, còn có máu.
Mấy phút sau, Phương Minh lại nhảy vào bồn tắm, mà khác với lần trước là lúc này đây Phương Minh khi vừa bước vào thì cảm nhận được dòng máu của chính mình sôi trào, cảm giác nóng rựcnày trực tiếp là xuyên thấu qua da đến huyết quản.
Máu huyết sôi trào, biểu cảm Phương Minh có chút vặn vẹo, cảm giác thống khổ này so với trước kia càng dữ dội hơn, dù sao lúc trước chỉ là xương da, mà lần này lại là máu huyết.
Cắn răng, kiên trì...
Quan trọng là Phương Minh không thể bước trạng thái suy tưởng, đây chính là chỗ đáng sợ của việc tắm thuốc, nhất định phải thanh tỉnh chịu đựng thống khổ, đặc biệt là càng về sau thống khổ này càng mãnh liệt, không có ý chí của bản thân thì căn bản không chịu nổi.
Lão Hoàng nằm bên ngoài bồn tắm, thấy Phương Minh thống khổ nhe răng trợn mắt, mắt nó chuyển động vài cái, cuối cùng chân trước giơ lên vịn bồn tắm, vươn người thè lưỡi bắt đầu liếm lên ót Phương Minh.
"Lão Hoàng... "
Phương Minh cảm nhận được sự dinh dính sau ót, lúc đầu còn hơi kinh ngạc, nhưng sau một lúc một luồng khí tức mát mẻ từ sau ót truyền khắp toàn thân của cậu, chảy vào huyết quản bên trong cơ thể, làm máu huyết đang sôi trào yên tĩnh lại, giúp cho nổi thống khổ của cậu giảm bớt vài phần.
"Lão Hoàng đầu lưỡi của mày còn có tác dụng này à? "
Phương Minh thật sự kinh ngạc, lưỡi Lão Hoàng còn có tác dụng thần kỳ như vậy, đây là điều cậu không hề nghĩ tới.
"Gâu gâu."
Lão Hoàng đắc ý sủa hai tiếng, nước bọt theo đầu lưỡi càng chảy ra nhiều hơn, làm ướt đẫm toàn bộ gáy Phương Minh.
Có Lão Hoàng trợ giúp, cảm giác nóng rực và thống khổ cảm trong cơ thể Phương Minh giảm đi không ít, giúp cậu chịu đựng tiếp, nhưng mà Phương Minh không biết, Lão Hoàng mỗi lúc liếm cậu một cái, thì đều có mấy sợi lông rụng xuống đất, mà bộ lông vì lúc trước ì ngâm nước thuốc trở nên sáng sủa thì lúc này trở nên lộn xộn.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Lần này, sau một tiếng, Phương Minh mở mắt, mà lúc này tất cả nước thuốc bên trong bồn tắm đều được hấp thu.
...
Hừng đông, Phương Minh mới vừa dùng xong bữa sáng thì nhận được điện thoạt của Tề Quốc Tá, nghe xong điện thoại chân mày Phương Minh cau lại, cuối cùng cũng không nói gì thì cúp.
"Phương Minh, hôm nay tiếp tục tới cao ốc à? "
Vành mắt Trần Trạch thâm đen đi từ cửa vào, không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua đã mệt nhọc một đêm, vất vả suốt đêm dài.
"Không đi. "
"Không đi? "
Nghe Phương Minh trả lời, Trần Trạch sửng sốt một chút, không phải hẹn ngày hôm nay tiếp tục đi điều tra âm mưu người Nhật Bản sao, sao đột nhiên từ bỏ?
"Sự việc có thay đổi, chuyện này không cần chúng ta nhúng tay. "
Giọng Phương Minh bình thản, nhưng trên thực tế trong lòng của cậu cũng tràn đầy nghi hoặc, trong cuộc gọi vừa nãy Tề Quốc Tá nói cho cậu biết, việc này phía trên đã biết, hơn nữa còn sắp xếp người khác tới làm, nói bóng gió chính là không cần cậu nhúng tay vào chuyện này.
Mặc dù không biết phía trên nghĩ như thế nào, nhưng nếu bên trên sắp xếp như thé thì hẳn có biện pháp giải quyết, vậy cậu cũng không cần xen vào nữa, hơn nữa dù sao cậu cũng không có có biện pháp gì hay, người Nhật Bản làm rất kín đáo, hơn nữa e là chuyện này đã được chuẩn bị từ ngày xây dựng cao ốc rồi, mấy mưu tính mấy chục năm, không phải dễ phá giải.
"Chúng ta hôm nay làm gì chứ? "
"Anh vẫn chưa về nhà sao?" - Phương Minh nhìn về phía Trần Trạch, người này cứ quấn cậu là sao?
"He he, tôi về nhà làm gì, Diễm Diễm nhà tôi còn ở Thượng Hải mà. "
Trần Trạch cười hắc hắc, Phương Minh liếc cậu ta: "Vậy cậu muốn Đường Diễm thấy đôi mắt thâm quầng, hai chân vô lực của cậu à? "
"Bớt nói bậy, do tối hôm qua tôi suy nghĩ vấn đề quá muộn. "
Phương Minh không để ý tới Trần Trạch, nếu việc của tòa trung tâm tài chính Toàn Cầu không cần cậu nhúng tay, vậy cậu hiện tại thật sự không biết làm cái gì.
Vu đạo quán, mấy ngày nay không thể tới, bởi vì theo lời La Cẩm Thành, có lẽ hai ngày này người tu luyện tới Vu đạo sẽ còn tới, nếu như Phương Minh ở đây, không thể không đón tiếp những người này.
Vu đạo quán không thể tới, giữa lúc Phương Minh quyết định ngày hôm nay đi đâu thì điện thoại Trần Trạch vang lên.
"Alo, Diễm Diễm, đúng, anh dậy lâu rồi, muốn chứ... Ngày hôm qua nhớ em tới trắng đêm... "
Nghe mấy lời không biết xấu hổ của Trần Trạch qua điện thoại, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, đàn ông, quả nhiên là động vật mặt dày.
Không bao lâu, Trần Trạch cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh: "Diễm Diễm nhà tôi mới vừa gọi điện thoại, nói các cô hôm nay quyết định tới một chỗ chơi, hỏi chúng ta có muốn đi cùng không? "
"Đi.”
Phương Minh đồng ý, dù sao giờ cậu không có việc gì, hơn nữa đi ra ngoài cũng có thể được thanh tĩnh.
Một giờ sau, một chiếc Mercedes thương vụ dừng ở cửa biệt thự, lái xe là Trương Thục Kỳ, mà xe này là xe của cha Diệp Tử Du.
"Lên xe. "
Trương Thục Kỳ vẫy tay, Phương Minh và Trần Trạch còn thêm một Hoa Minh Minh da mặt dày muốn đi cùng, cũng may xe thương vụ này là xe bảy chỗ, tám người cũng ngồi được.
"Diễm Diễm, chúng ta đi đâu? "
Vừa lên xe, Trần Trạch liền tò mò hỏi, nhưng mà Đường Diễm chỉ cười thần bí không trả lời.
"Dẫn mọi người tới một chỗ rất hay, nhưng mà trước khi tới phải bảo mật." - Trương Thục Kỳ nói, mặc dù cô không người Thượng Hải, nhưng rất quen thuộc với Thượng Hải, bởi vì nhà bà ngoại cô ở đây, cho nên cũng có thể xem như là nửa người Thượng Hải.
Thấy mấy cô gái đều giữ bí mật, Phương Minh cũng không nói lời nào, nhưng thật ra gương mặt Hoa Minh Minh tỏa ánh sáng, nhiều người đẹp đến nỗi cậu ta hoa cả mắt, nhất là Lăng Dao ngồi cạnh cậu ta.
"Xin chào các người đẹp, tôi là Hoa Minh Minh. "
Hoa Minh Minh tự giới thiệu, nhưng mà, mấy cô gái không để ý tới cậu ta, cuối cùng vẫn Diệp Tử Du cười nhẹ với cậu ta: "Nghe Phương Minh nói qua, tôi là Diệp Tử Du. "
"Chào em dâu. "
Hoa Minh Minh biết mối quan hệ của Diệp Tử Du và Phương Minh, người này là bạn gái chính thức của Phương Minh, nhưng sau khi chào hỏi với Diệp Tử Du, Hoa Minh Minh nháy mắt với Phương Minh, nhìn Phương Minh với ánh mắt cậu hiểu đấy.
Hiển nhiên, Hoa Minh Minh nghĩ tới Hàn Kiều Kiều, bởi vì cậu ta biết mối quan hệ của Hàn Kiều Kiều và Phương Minh cũng không bình thường.
"Chậc chậc, hai cô gái xinh đẹp tài giỏi này, tên Phương Minh này im lặng này lại cao siêu trong chuyện tán gái như vậy, thật đúng với câu, chó sủa không cắn người, chó không sủa thì cắn người. "
Đáng tiếc, Phương Minh không biết trong lòng Hoa Minh Minh nghĩ gì, nếu như biết, chắc là đạp cho một phát.
"Tôi tên Trương Thục Kỳ. "
"Đường Diễm. "
"Lâm Tư Kỳ. "
Những cô gái khác cũng giới thiệu tên mình nhưng :ăng Dao không nói một lời, cô không có cảm tình tốt với Phương Minh đương nhiên cũng sẽ không có cảm tình với bạn Phương Minh.
Nhưng mục tiêu của Hoa Minh Minh chính là Lăng Dao, dù sao Diệp Tử Du và Đường Diễm đều là hoa có chủ, mà vẻ ngoài hai người còn lại vẫn có chút chênh lệch với Lăng Dao.
Người ta làm lơ, Hoa Minh Minh cũng không để ý, bởi vì với Hoa Minh Minh gái đẹp mà, nên có chút cá tín, càng như vậy cậu ta càng thích.
...
Hai giờ sau, xe đã rời khỏi Thượng hải, sau đó đám người Phương Minh chuyển sang đi thuyền, đi tới một hòn đảo cách Thượng Hải không xa.
"Đây là đảo Sùng Dương, lúc bé tôi có sống ở chỗ này mấy năm. "
Neo thuyền lại, Trương Thục Kỳ giới thiệu, toàn bộ đảo Sùng Dương tuy gần Thượng Hải, nhưng cũng không thế nào phát triển, nơi nào cũng thấy đồng ruộng, còn có một vài nhà nông tương đối cũ.
"Không lẽ để chúng ta tới trải nghiệm cuộc sống nhà nông à? "
Hoa Minh Minh thì thầm một tiếng, mặc dù nói người trong thành phố hướng tới thanh sơn lục thủy của nông thôn, nhưng đó là đối với thành phần tri thức bận rộn trong thành, còn đám anh em quần áo lụa là giống như cậu ta, mỗi tháng không biết dẫn theo bao nhiêu cô gái ra ngoài du lịch, sớm đã chán ngán với núi non rồi.
"ĐƯơng nhiên không phải. "
Trương Thục Kỳ cười thần bí: "Lần này, tôi mang mọi người tới thám hiểm. "
"Thám hiểm?" - Trần Trạch cũng là nghi hoặc: "Cái đảo nhỏ này có chỗ nào tốt để thám hiểm? "
"Các người không biết rồi, trên thực tế chỉ có dân bản xứ bọn tôi mới biết một bí mật, ở một nơi trên đảo, có một chỗ rất đặc biệt, ngay cả dân bản xứ cũng không dám đi vào. "
Trương Thục Kỳ trở nên nghiêm túc, cô nhớ tới lúc còn bé đã từng cùng vài người bạn vì ham chơi mà đi tới chỗ đó, nhưng cuối cùng bị bà ngoại dẫn về, mà bà ngoại luôn yêu thương cô, lần đầu tiên hung hăng đánh cô một trận, đồng thời nói cho cô biết, đời này không thể đi tới chỗ đó.
Chính bởi vì một lần đó, Trương Thục Kỳ mới sinh ra vô hạn hiếu kỳ với nơi ấy, chỉ là từ đó về sau cô cũng không có cơ hội đi tới đó nữa, bởi vì bà ngoại quản cô rất nghiêm, đến khi cô lớn một chút, thì phải rời khỏi đảo Sùng Dương, theo cha mẹ lên thành phố học.
"Thiệt hay giả? "
Nghe xong lời của Trương Thục Kỳ, mọi người đều lộ ra vẻ hoài nghi, nơi nào có thể làm cho cư dân bản đại sợ?
"Dù sao đến nơi đó mọi người sẽ biết. "
Trương Thục Kỳ không nói nhiều, mà dẫn mọi người đi về phía đảo, trên đường gặp không ít cư dân địa phương, Trương Thục Kỳ dùng ngôn ngữ bản địa chào hỏi với họ.
"Trương Thục Kỳ, nếu đến nơi này rồi, không đi thăm bà ngoại cô một chút sao?" - Trần Trạch đột nhiên hơi nghi hoặc hỏi.
"Bà ngoại tôi, bốn năm trước đã ra đi rồi, ung thư mãn tính. "
"Thật xin lỗi, tôi không biết. "
Trần Trạch vội vàng xin lỗi, Trương Thục Kỳ lắc đầu biểu thị không có gì: "Bà ngoại tôi ra đi, di vật đều mang đi, cho nên đã bốn năm tôi mới quay lại đây. "
Vừa đi vừa nói, sau khi đám Phương Minh đi qua mấy khu vườn nhà nông thì đến trước ngọn núi sau thôn.
"Vượt qua ngọn núi này, chúng ta sẽ tới đích. "
Trong mắt Trương Thục Kỳ có vẻ kích động, phía sau núi rốt cuộc có cái gì, cô đến bây giờ cũng không biết, trước đây cô và các bạn leo lên núi nhưng leo được nửa thì bị người lớn tóm v.
Trong đoàn người, ánh mắt Phương Minh cũng nhìn về một điểm đen trên núi, mắt ngừng lại, trong mắt có vẻ kinh ngạc chợt lóe lên.
Núi không cao, cũng cao chừng trăm mét, chỉ là lúc đến giữa sườn núi, một giọng già nua đột nhiên từ bên trong bụi cỏ truyền đến, dọa mọi người giật mình.
"Mấy đứa nhóc, các ngươi đến đây làm gì? "
Mọi người nhìn về phía âm thanh truyền tới, một ông lão vóc người lom khomxông ra từ bụi cỏ, mà lúc bọn con gái thấy gương mặt của ông ta thì sắc mặt trắng bệch, rất sợ hãi.
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông cụ có một vết sẹo sâu hoắm, vết sẹo này kéo dài từ thái dương đến lỗ tai, cực kỳ kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận