Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 950: Hắc mã

Chương 950: Hắc mã
Một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi là một trống một mái.
Đây là một câu ngạn ngữ mang ý nghĩa ở mỗi một nơi chỉ có thể có một kẻ thống trị, hoặc cũng có thể là cường giả bổ trợ cho nhau, nhưng trên thực tế chiến đấu giữa những người phụ nữ còn kinh khủng hơn so với giữa những người đàn ông.
Lý Vy Vy, Quách Mỹ Kỳ đều xuất thân từ những gia tộc lớn hàng đầu Hương Giang, dung mạo cũng là thượng giai, dưới tình huống gia thế cùng dung mạo tương đương, những người trẻ tuổi lắm chuyện như Hoắc lão tam này đã phong hai người làm “song hoa” Hương Giang.
Mặc dù bên ngoài Lý Vy Vy cùng Quách Mỹ Kỳ tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm tới cái chức vị này, nhưng chỉ có chính các cô ấy mới biết được, những năm gần đây hai người vẫn luôn âm thầm tranh đấu.
Lý Vy Vy thi đậu đại học Stanford, Quách Mỹ Kỳ lập tức tiến vào Imperial College London, sau khi Lý Vy Vy tốt nghiệp sáng lập thương hiệu trang phục của mình mà sau khi Quách Mỹ Kỳ tốt nghiệp cũng sáng lập công ty thiết kế của mình, đều có chút danh tiếng ở Hương Giang.
Qua nhiều năm như vậy vẫn không thể phân ra cao thấp, tranh đấu giữa Lý Vy Vy cùng Quách Mỹ Kỳ cũng không thể dừng lại, chỉ có điều đều đặt ở chỗ tối, nhưng cử động ngay lúc này của Lý Vy Vy không thể nghi ngờ chính là muốn đặt sự tranh đấu này lên mặt bàn.
Chẳng qua, cũng không ai cảm thấy Lý Vy Vy làm không đúng, so sánh với thớt ngựa kia của nhà họ Trương, khả năng Truy Phong của nhà họ Lý đoạt giải quán quân lớn hơn gấp mấy lần, mà Lý Vy Vy lại là người nhà họ Lý, tự nhiên phải ủng hộ thớt ngựa nhà mình.
Đây là sự lựa chọn tốt nhất!
Cuối cùng, tổng cộng hội đua ngựa lần này đã đạt tới một tỷ, sau khi Lý Vy Vy cùng Quách Mỹ Kỳ đều tự đặt cược một trăm triệu, những người khác cũng bị kích thích, tăng thêm đại khái 50 triệu, vừa vặn tiếp cận một tỉ tiền đặt cược.
1 tỷ đã có thể coi là một trận đánh cuộc rất lớn, nhất là đối với nhà họ Trịnh, mặc kệ là thớt Truy Phong của nhà họ Lý hay thớt ngựa đen kia của nhà họ Trương, cho dù thớt nào dành chiến thắng bọn họ vẫn sẽ phải đối mặt với chuyện bồi thường mấy trăm triệu.
Thi đấu lập tức phải bắt đầu, đua ngựa sư (1) đang tiến hành chỉnh sửa yên ngựa cùng dây cương lần cuối cùng, những đua ngựa sư này đều đến từ chính các gia tộc lớn cho nên không tồn tại khả năng bị nhà họ Trịnh mua chuộc.
(1) Đua ngựa sư: hay còn gọi là nài ngựa là người có khả năng điều khiển ngựa theo ý muốn nhằm đạt kết quả tốt nhất trong cuộc đua
Dù sao cũng có vô số cameras trên cao trong toàn bộ đường đua, nếu có bất kỳ động tác nhỏ gì hẳn sẽ bị đoàn tài phán do mỗi gia tộc liên hợp lại phát hiện ra, cho dù không thể phát hiện ngay lúc này nhưng chắc chắn những tài phán kia sẽ xem lại camera, một khi phát hiện mánh khóe, kết cục của mã sư điều khiển thớt ngựa kia sẽ rất thảm.
Loại mã sư này gần như đều ký hiệp ước trường kỳ cùng các gia tộc lớn, không nói tới mức phí bồi thường vi phạm hợp đồng cao ngất trời kia, một khi phát sinh vấn đề như vậy mã sư ấy có thể còn sống hay không cũng là một chuyện, xã hội này cũng không hề trong sạch như mọi người vẫn tưởng tượng, những gia tộc lớn hàng đầu này có vô số biện pháp để khiến một người biến mất.
Trên khán đài, mọi người cũng ai đi đường nấy, chẳng qua kỳ quái là Quách Mỹ Kỳ vẫn còn ở lại trên khán đài của nhà họ Lý, lúc này cô ấy đang cầm một ly rượu vang trong tay, vẻ mặt thích ý nhìn đài thi đấu phía dưới.
"Anh Phương, anh thực sự..."
Lý Thừa Thuận có chút hết chỗ nói, năm trăm triệu đấy, nếu cậu thua ở nơi này nhất định trưởng bối trong nhà sẽ trách mắng mình, dù sao cũng do mình đưa anh Phương đến nơi này.
Hiện tại hắn chỉ còn cách trông cậy vào Truy Phong có thể chiến thắng, nói như vậy tiền thắng bạc của chị mình chính là một tỷ, có thể lấy ra năm trăm triệu đưa cho mấy người Anh Phương.
"Lý Thừa Thuận, cậu cứ yên tâm đi, nếu cậu Phương nhìn trúng thớt ngựa kia của nhà họ Trương, như vậy thớt ngựa kia của nhà họ Trương chính là hắc mã (2) chân chánh, khẳng định có thể đoạt giải quán quân."
(2) Hắc mã là những con ngựa đen, thô kệch, xù xì, không ai thèm để ý tới, nhưng con ngựa đó sẽ không ngừng chạy và luôn luôn khiến mọi người ngạc nhiên với khả năng của nó.
Quách Mỹ Kỳ bưng ly rượu vang giương hướng vị trí Phương Minh đang đứng, nói: "Cậu Phương, không biết tôi có thể mời cậu một ly hay không?"
"Chị Mỹ Kỳ, chị biết Anh Phương?"
Lý Thừa Thuận có chút tò mò, mặc dù biết giữa chị mình cùng chị Mỹ Kỳ vẫn luôn tranh đấu, nhưng mối quan hệ của nhà họ Lý cùng nhà họ Quách lại không tệ, trưởng bối hai nhà cũng thường xuyên có qua lại.
Lúc này Lý Vy Vy cũng liếc mắt đánh giá Phương Minh cùng Quách Mỹ Kỳ, chuyện Quách Mỹ Kỳ quen biết Phương Minh cô ấy không cảm thấy bất ngờ, nếu hai người không quen biết tại sao Quách Mỹ Kỳ lại đặt cược một trăm triệu theo Phương Minh được chứ? Thế nhưng điều khiến cô ấy không thể nào hiểu được chính là, vì sao Quách Mỹ Kỳ lại tin tưởng vào phán đoán của Phương Minh như vậy?
"Tôi chưa từng gặp cậu Phương nhưng đã từng nghe nói tới tên của cậu Phương."
Ánh mắt Phương Minh nhìn Quách Mỹ Kỳ, đương nhiên cậu biết Quách Mỹ Kỳ đã nghe thấy tên tuổi của mình từ đâu, hẳn là biết được từ chỗ ông cụ Quách.
Trước đây khi bản thân mình chạy trốn tới Hương Giang, vì xuất ngoại đã cứu chữa tử mệnh cho cháu trai đời thứ ba nhà họ Quách, để đứa bé ấy biến thành sơ ủng của Alice, vấn đề này nhà họ Quách có thể gạt người ngoài nhưng nhất định sẽ không gạt người thân, cũng rất khó giấu giếm được.
Nếu không giấu giếm bí mật trên người cháu trai, như vậy đương nhiên sẽ phải nói ra chuyện đã trải qua, nghĩ đến có lẽ Quách Mỹ Kỳ đã nghe thấy tên của mình từ lúc ấy.
Phương Minh nghĩ không sai, quả thật Quách Mỹ Kỳ đã nghe thấy tên của Phương Minh từ trong miệng ông nội của mình, không chỉ là cô ấy, toàn bộ người dòng chính nhà họ Quách đều biết người tên Phương Minh này, hơn nữa cũng đã nhìn thấy tướng mạo của Phương Minh từ video trong camera giám sát trong nhà họ Quách khi trước, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Quách Mỹ Kỳ có thể liếc mắt một cái lập tức nhận ra Phương Minh.
Đối với Quách Mỹ Kỳ, Phương Minh đã được ông nội mình còn có chú nhỏ của mình miêu tả tới vô cùng kì diệu, thật sự là thế ngoại cao nhân, điều này khiến cô ấy tràn ngập tò mò, mà cô ấy cũng biết tình trạng cơ thể của cháu trai mình, có thể khẳng định mấy người ông nội không nói ngoa.
Nếu ông nội bọn họ không khoa trương, một vị cao nhân như thế lại sẽ nhìn trúng thớt ngựa đen kia của nhà họ Trương, hơn nữa còn dám đặt lượng tiền lớn tới năm trăm triệu, khẳng định có thể nắm chắc tất thắng, đã như vậy một khi cô ấy đặt cược theo chẳng khác gì là kiếm được tiền theo.
Đương nhiên, nếu như cuối cùng vì hắc mã của nhà họ Trương không thể lấy được danh hiệu đứng đầu mà tổn thất một trăm triệu cô ấy cũng không để ý, bởi vì cô ấy tin tưởng ông nội sẽ không trách mình. Ông nội đã nói rất nhiều lần, nếu như có thể kết giao quan hệ tốt cùng cao nhân như cậu Phương, cho dù có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng nguyện ý.
Thua, coi như một trăm triệu này là để nịnh bợ cậu Phương.
"Người nào đó thật đúng là có thể nói, chẳng qua mọi thứ đều phải lấy thực tế để nói chuyện."
Lý Vy Vy lạnh lùng mở miệng, lại cũng không có quá nhiều trào phúng, dù sao Phương Minh cũng là khách của nhà họ Lý các cô, so sánh với bọn họ Quách Mỹ Kỳ mới là người ngoài, nhưng trong lòng Lý Vy Vy vẫn có chút căm tức.
Phương Minh không chọn Truy Phong của nhà họ Lý các cô, ngược lại lựa chọn thớt ngựa đen kia của nhà họ Trương, lại thêm người phụ nữ Quách Mỹ Kỳ này ngang ngược thò một chân vào, càng giống như Phương Minh là người nhà nhà họ Quách qua đây để cạnh tranh với nhà họ Lý của các cô ấy.
Trên sân so tài đối diện khán đài, lúc này Trịnh Thụ Minh cũng đang bàn luận xôn xao cùng ông lão bên cạnh.
"Tiên sinh, không ngờ người trẻ tuổi nhà họ Phương kia có thể nhìn ra thớt ngựa đen nhà họ Trương, nhưng vì sao ngài còn muốn tôi tiếp nhận trận đánh cuộc này?"
Trịnh Thụ Minh nhìn ông lão, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, nếu như lúc trước không phải định lực của hắn tốt không bộc lộ suy nghĩ trong nội tâm ra, thì lúc nghe thấy người trẻ tuổi kia đặt thớt ngựa đen nhà họ Trương hắn đã sớm lộ sơ hở.
Không sai!
Trong lòng Trịnh Thụ Minh cũng rõ ràng, thớt ngựa đen kia của nhà họ Trương mới là hắc mã chân chánh, cũng có thực lực tranh giành vị trí đứng đầu, so sánh với nó thớt ngựa đỏ nhà hắn căn bản chỉ là một loại thủ thuật che mắt.
Toàn bộ sân so tài có mười hai thớt ngựa tham gia trận đấu, mà hắn cũng đã tăng tỉ lệ đặt cược lên gấp mười lần, dựa theo biểu hiện của thớt ngựa nhà họ Trương trước đây chắc chắn không ai chọn thớt ngựa này của nhà họ Trương, đoán chừng chỉ có người nhà họ Trương đặt một chút theo kiểu tượng trưng mà thôi.
Trên thực tế mọi chuyện cũng diễn ra đúng như hắn dự đoán, mặc dù ở đây có nhiều gia tộc như vậy nhưng chỉ đặt cược cho ngựa nhà mình, mà những gia tộc không có ngựa dự thi đa số đều đặt thớt Truy Phong của nhà họ Lý.
Đương nhiên cũng không thiếu người đặt cược ngựa đỏ nhà mình, hiển nhiên bọn họ cảm thấy mình phải rất có lòng tin mới cho ra tỷ lệ đặt cược gấp mười lần như vậy, mà dựa theo kế hoạch, đến cuối cùng thớt ngựa đen kia của nhà họ Trương sẽ dành chiến thắng, mà nhà họ Trịnh bọn họ sẽ đại thắng trong trận này đánh cuộc này.
Không có bất kỳ âm mưu gì, thớt ngựa đen kia của nhà họ Trương là dựa vào thực lực chân chánh để thủ thắng, cho dù trong lòng các đại gia tộc có khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cảm khái nhà họ Trịnh bọn họ có ánh mắt sắc bén, có bản lĩnh nhìn ngựa vượt xa người bình thường.
"Có ta ở đây, muốn thớt ngựa nào thắng thì có thể làm cho thớt ngựa đó thắng."
Giọng điệu của ông lão rất bình thản, nhưng sự chắc chắn cùng bá đạo trong lời nói của hắn lại khiến đáy lòng Trịnh Thụ Minh run lên, lúc này hắn mới nhớ tới người trước mắt này cũng không phải người bình thường, nếu vị này đã nói như vậy thì hắn còn phải lo lắng gì nữa chứ.
"Xin tiên sinh yên tâm, chuyện nhà họ Trịnh đã đồng ý với tiên sinh tuyệt đối sẽ làm được, vấn đề này cha tôi đã bắt đầu xử lý."
"Mau chóng chuẩn bị cho tốt, ta không nhiều thời gian để dừng lại ở Hương Giang đâu."
"Vâng."
Trịnh Thụ Minh cúi đầu, lúc này căn bản không hề có uy nghiêm của người thừa kế một gia tộc cao cấp ở Hương Giang, mà càng giống một tôi tớ nghe lệnh chủ nhân.
...
Cuối cùng trận thi đấu cũng được bắt đầu bằng tiếng còi khai cuộc, mười hai thớt ngựa còn có mười hai vị mã sư nhanh chóng bắn ra như tên vậy.
Quả thật thớt Truy Phong của nhà họ Lý là một con ngựa tốt, ngay khi trận đấu mới vừa bắt đầu đã có thể vọt lên trước, thậm chí sau khi chạy được nửa vòng đã giành trước vượt xa những thớt ngựa khác.
Xếp ở vị trí thứ hai chính là thớt ngựa đỏ kia của nhà họ Trịnh, về phần thớt ngựa đen kia của nhà họ Trương thì lại xếp hạng thứ bảy, nhưng trên thực tế hạng bảy cùng hạng thứ mười hai lại không có gì khác nhau, bởi vì chênh lệch của năm thớt ngựa này thật sự rất nhỏ, có thể bỏ qua không tính.
Thi đấu là chạy năm vòng tròn, tổng cộng 2000m, sau khi chạy được hai vòng, thớt Truy Phong nhà họ Lý cùng thớt ngựa đỏ nhà họ Trịnh đã nằm ở vị trí dẫn đầu, điều này khiến Lý Thừa Thuận đang đứng trên khán đài kích động không thôi, đứng bật dậy không ngừng hò hét trợ uy.
Về phần Lý Vy Vy đang đứng bên cạnh, mặc dù không kích động như vậy, nhưng khóe miệng cũng hơi nhếch lên một vòng cung nhỏ, bộc lộ ra sự vui vẻ trong nội tâm.
Bởi vì Phương Minh đã cược lớn trên thớt ngựa đen nhà họ Trương nên thớt ngựa đen này của nhà họ Trương cũng được thêm vài người quan tâm, khi thấy thớt ngựa đen này của nhà họ Trương chạy tới vị trí thứ ba sau vòng thứ ba, trên mặt không ít người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đối với nhà họ Trương đến nói, vị trí thứ ba này đã có thể coi là thành tích tốt nhất, dựa vào đó có thể nói cậu Phương tới từ trong nước này cũng có chút nhãn lực trên phương diện nhìn ngựa, chỉ có điều vẫn còn hơi kém một chút, đoán chừng lần này phải tiếc nuối.
Đám người ở đây đều nghĩ như vậy, kể cả Lý Vy Vy cũng là như thế, song ngay sau khi vòng thứ năm bắt đầu, tình cảnh trên sân so tài lại khiến tất cả mọi người kinh hô.
Một cơn lốc xoáy màu đen xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận