Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 325: Phương Minh đánh người

Chương 325: Phương Minh đánh người
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Sáng sớm!
Phương Minh đang đứng trước cửa đại học Thủy Mộc, mà cách cậu không xa là Lăng Dao đang phụng phịu, vẻ mặt ghét bỏ đứng cách xa cậu thêm một chút.
Phương Minh nhìn Lăng Dao, lơ đễnh, nếu như không phải là cậu đã thỏa thuận tốt với Lăng Phong, cậu cũng sẽ không nhận việc này đâu, một hồi còn phải giải thích cẩn thận với Tử Du nữa, miễn cho Tử Du hiểu lầm.
Đại học Thủy Mộc, mặc dù có một kỳ nghỉ thống nhất, nhưng trên thực tế trong một tuần trước khi nghỉ, có rất nhiều ngành học đã kết thúc kỳ thi cuối kỳ, rất nhiều sinh viên đều rối rít lựa chọn rời trường.
Cho nên, Phương Minh cùng Lăng Dao đứng ở cửa trường học thật sự quá bắt mắt, khiến cho các sinh viên đang đi ra cửa trường không ngừng quăng tới ánh mắt tò mò.
Lăng Dao, mặc dù không nổi tiếng như Diệp Tử Du, nhưng cũng có thể coi là một người nổi tiếng rồi, quan trọng nhất là chỉ cần là mỹ nữ thì luôn luôn hấp dẫn con mắt của mọi người.
Nhưng mà lần này, rõ ràng ánh mắt của những sinh viên này nhìn về phía Phương Minh nhiều hơn cả Lăng Dao, mà ngay cả nam sinh cũng không ngoại lệ, thế nhưng đây tuyệt đối không phải vì mị lực của Phương Minh đã đạt tới cảnh giới nam nữ đều yêu hết.
Nguyên nhân chân chính là vì ngày hôm qua có người ở ký túc xá nữ đăng tấm hình Phương Minh vuốt tóc của Diệp Tử Du lên forum trường học!
Trường học đệ nhất giáo hoa đã bị một nam sinh khác sờ đầu, loại hình ảnh này làm cho những nam sinh kia âm thầm hận tới nghiến răng nghiến lợi, hận không thể biến bản thân thành nam chính trên tấm hình, chủ yếu nhất là bọn họ không cảm thấy Phương Minh ưu tú hơn bọn họ chút nào, lớn lên lại không đẹp trai, cho nên, chỉ trong vòng một đêm mà những nam sinh này đều nhớ gương mặt của Phương Minh.
Cảm thụ được ánh mắt tràn đầy sát khí của những nam sinh này, trong lòng Phương Minh cũng là có chút không giải thích được, bất đắc dĩ sờ lỗ mũi một cái, bản thân mình đã làm chuyện gì khiến người ta oán trách sao? Vì sao những sinh viên này đều dùng loại ánh mắt này nhìn mình kia chứ?
Thẳng đến khi cậu nghe được đoạn đối thoại của những sinh viên này, mới bừng tỉnh đại ngộ, mà vẻ mặt thì lại càng thêm bất đắc dĩ.
"Cái tên nam sinh này chính là người ngày hôm qua đã sờ đầu của Diệp Tử Du, cũng không đẹp trai bằng tôi mà."
Bắt đầu có người đố kỵ Phương Minh.
"Tôi nghĩ có lẽ người này không phải bạn trai của Diệp Tử Du đâu, rất có thể là anh em họ hàng thân thích Nhị cẩu tử của ông Vương đại gia nào đó thôi."
Ừm, đây là một người đã từng bị Vương đại gia gây tổn thương.
Một ít nữ sinh lúc này cũng nhao nhao thảo luận.
"Đây là bạn trai của Diệp Tử Du sao? Lớn lên cũng không có gì đặc biệt à."
Đây là một nữ sinh thẩm mỹ có vấn đề.
"Thì ra ánh mắt của Diệp Tử Du là như vậy, nhìn cậu ta còn không đẹp trai bằng bạn trai tôi."
Đây là một nữ sinh đố kị Tử Du.
"Mỗi người có một sở thích mà, thật giống như có người phụ nữ thì thích cà, có người thì thích dưa chuột."
Khụ khụ, đây là một cái...
Phương Minh quyết định hạ thấp thính lực của mình, tai không nghe thấy vẫn là tốt nhất.
Sau mười mấy phút, thân ảnh của Diệp Tử Du cùng Trương Thục Kỳ xuất hiện trong mắt Phương Minh, đồ trên người bốn cô gái đều rất hưu nhàn cùng thoải mái mát mẻ, chỉ là ánh mắt của Phương Minh vẫn luôn bị Diệp Tử Du hấp dẫn.
Hôm nay Diệp Tử Du mặc một chiếc váy công chúa có nếp uốn chỉ dài chừng đến đầu gối, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân thanh thuần đáng yêu.
Nhìn thấy Diệp Tử Du đang tươi cười đi về phía mình, trong lòng Phương Minh hiện lên vẻ thỏa mãn vô cùng, thật sự cậu rất cảm ơn cái đoàn làm chương trình kia, nếu như trước đây không có đoàn làm chương trình đó tới, cậu sẽ không được gặp Tử Du, làm sao có thể có ước định thanh mai trúc mã như vậy chứ.
May mắn chính là, khi còn bé chúng ta ưng thuận rồi lời hứa, sau khi lớn lên, chúng ta không có quên từng đã là ước định.
"Suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"
Diệp Tử Du đi tới trước mặt Phương Minh, bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt cậu, khuôn mặt dịu dàng tràn đầy ý cười nhìn về phía Phương Minh.
"Không có, chỉ là anh đang tự hỏi một vấn đề, liệu nếu anh cứ đứng ở cửa trường như vậy, liệu có chọc tới nam sinh trường em phẫn nộ tới mức lao vào đánh anh hay không?"
Phương Minh thu hồi tâm tư đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, cậu biết quãng đời còn lại của cậu nhất định phải toàn tâm toàn ý cẩn thận chăm sóc bảo vệ cô…
"Sao nam sinh trường em có thể làm như thế được kia chứ?"
Diệp Tử Du đánh nhẹ một cái lên vai Phương Minh, dáng vẻ nũng nịu của cô khiến tất cả nam sinh trước cửa trường học đều cúi đầu ôm ngực, nữ thần của bọn họ đã sa ngã rồi, nữ thần luôn không nhiễm một hạt bụi dĩ nhiên cũng có thể bày ra dáng vẻ e thẹn của một cô bé như thế...
"Được rồi, anh có chuyện muốn nói với Tử Du, Lăng Dao phải đi cùng với chúng ta đấy." Phương Minh nhìn Diệp Tử Du rồi nói.
Trên thực tế, Diệp Tử Du cũng đã sớm là chú ý tới Lăng Dao đang đứng bên cạnh, chỉ có điều Phương Minh chưa nói cô cũng không hỏi.
"Diệp Tử Du, cô không nên hiểu lầm, sở dĩ tôi phải theo mấy người là vì có nguyên nhân khác, nói chung là tôi không có chút hứng thú với bạn trai của cô đâu."
Lăng Dao cũng đi tới, trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Phương Minh. Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử Du nháy nháy, tựa hồ là đang tiêu hóa tin tức này, nhưng đám Trương Diễm ở bên cạnh Diệp Tử Du lại lộ ra vẻ phẫn nộ, ánh mắt của cả đám nhìn về phía Phương Minh với vẻ bất thiện.
Theo các cô, Phương Minh có một người bạn gái xinh đẹp như Tử Du là đã quá đủ rồi, lại vẫn dám léng phéng với người phụ nữ khác, mấu chốt nhất là từ trong miệng Tử Du các cô đã biết, đây chính là lần đầu tiên Phương Minh đến thủ đô đấy, cũng là lần đầu tiên cậu tới đại học Thủy Mộc.
Nói cách khác, ngày hôm qua Phương Minh gặp Tử Du xong còn nhận biết làm quen với Lăng Dao, hơn nữa ngày hôm nay còn muốn đưa Lăng Dao cùng đi du ngoạn với các cô, đây không phải người đàn ông cặn bã thì còn là cái gì?
Khuôn mặt Diệp Tử Du cũng hiện lên vẻ nghi ngờ, chỉ là cô không tức giận chút nào, bởi vì cô tin tưởng anh Phương Minh, nếu anh Phương Minh đã làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
"Chị Lăng Dao theo chúng ta cùng đi giải sầu một chút cũng rất tốt."
Diệp Tử Du vươn tay biểu thị vẻ hoan nghênh, chuyện cha của Lăng Dao đã mất tích cô cũng biết, mà người thiện lương như cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là nghĩ để Lăng Dao theo các cô cùng đi ra ngoài giải sầu một chút, giảm bớt muộn phiền.
Nghe được Diệp Tử Du nói như vậy, Lăng Dao trong thoáng chốc cũng không biết nên trả lời như thế nào, đều nói mỹ nữ cùng mỹ nữ là rất khó làm bạn đấy, mà thật ra, ngày bình thường Lăng Dao cũng đúng là có chút không phục Diệp Tử Du thật.
Chỉ là hiện tại cô ấy mới biết được, vì sao Diệp Tử Du có thể được bình chọn là giáo hoa đệ nhất của trường, không chỉ vì nguyên nhân cô rất xinh đẹp, mà còn bởi loại khí độ này của cô, cô ấy tự nhận chính cô ấy làm không được.
Nếu như bạn trai của cô ấy mà dẫn theo một nữ sinh khác cùng các cô ấy đi du ngoạn, cô ấy không tát thẳng cho anh ta cùng người nữ sinh kia vài cái đã là rất tốt rồi...
"Đều chuẩn bị xong nha, tôi không có tới trễ chứ?"
Một chiếc Land Rover bảy chỗ xuất hiện ở trước cửa trường học, Trần Trạch mở cửa xuống xe, nhìn thấy đám người Phương Minh đứng chờ sẵn ở đó thì mở miệng hô lên.
Trần Trạch đến vừa lúc là hóa giải cảm xúc xấu hổ của mọi người, Phương Minh vuốt vuốt mũi nói: "Chúng ta lên xe trước đi."
"Ừm."
Diệp Tử Du gật đầu, nhìn về phía mấy người bạn cùng phòng của mình còn đang tức giận mà nói: "Diễm Diễm, Thục Kỳ chúng ta lên xe trước đi."
Ngay cả Diệp Tử Du đều nói như vậy, đám người Trương Diễm chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng, theo Diệp Tử Du cùng nhau lên xe.
Chỉ là, ngay lúc Phương Minh chuẩn bị lên xe, ánh mắt của cậu đột nhiên bị một người nam sinh cùng một người đàn ông trung niên bên cạnh hấp dẫn.
"Không cần, ông bây giờ liền có thể đi về."
"Con trai, con dẫn cha đi xem phòng ở của con đi, đã hai năm rồi mà cha còn chưa từng nhìn thấy chỗ ở của con."
"Có gì để nhìn, không phải là ký túc xá sao?" Nam sinh có vẻ hơi không kiên nhẫn: "Cha, hôm nay con còn phải đi học nữa, cha trở về đi, đừng để lỡ chuyến xe lửa."
Người đàn ông trung niên ngăm đen lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Vậy được, vậy đứa bé con nhớ cố gắng ở trường học học tập cho giỏi, tương lai sau khi tốt nghiệp rồi thi vào làm nhân viên công vụ, sau đó có thể làm quan lớn rồi."
"Con biết rồi, lời này cha đã nói không biết bao nhiêu lần, thi vào làm nhân viên công vụ thì có gì tốt chứ, một tháng chỉ có vài đồng tiền lương, sau khi con tốt nghiệp sẽ tới xí nghiệp công tác, lương một năm tới mấy chục vạn đấy."
Rất hiển nhiên, nam sinh này khá phản cảm với việc cha cậu ta nói muốn cậu ta thi vào làm nhân viên công vụ, cậu ta tốt nghiệp đại học Thủy Mộc, nếu như có thể qua phỏng vấn trở thành một nhân viên của xí nghiệp tư nhân, lương một năm thấp nhất cũng là hơn trăm ngàn, huống chi cậu ta còn học ngành tài chính đang hot nhất hiện nay
"Hơn trăm ngàn, nhiều như vậy?"
Người đàn ông trung niên giật nảy mình: "Vậy... Vậy con không cần thi công chức nửa, liền ở lại thủ đô đi, ở lại thành phố lớn, cơ hội phát triển cũng lớn hơn hẳn."
Nam sinh nhìn thấy vô số bạn học đang ra khỏi trường, vẻ mặt có chút nóng nảy, nhất là khi cậu ta thấy chủ tịch của khoa cậu đang đi cách đó không xa, càng vội vã giục: "Cha, cha đi nhanh một chút đi."
"Được được được, hiện tại cha đi ngay."
Tuy rằng nam sinh cùng người đàn ông trung niên cách Phương Minh hơn mười mét, nhưng với thính lực của cậu đương nhiên có thể nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của hai người này.
"Phương Minh, sao không lên xe?"
Trần Trạch thấy Phương Minh mở cửa xe ở ghế phụ lái nhưng lại không tiến vào, hơi nghi hoặc một chút, mở miệng dò hỏi.
"Chờ một chút."
Phương Minh trả lời Trần Trạch một câu, sau đó đi về phía người đàn ông trung niên cùng nam sinh kia, lúc đã đi tới trước mặt người nam sinh này, cậu mở miệng nói: "Tôi khuyên cậu không nên kêu cha cậu rời đi như vậy."
"Cậu là ai? Chuyện của tôi mắc mớ gì tới cậu?"
Nam sinh nghe thấy lời nói của Phương Minh, trên mặt lộ ra vẻ tức giận chất vấn.
"Tôi là sợ sau này cậu sẽ hối hận cả đời." Phương Minh trầm giọng nói.
"Tôi hối hận? Tôi có hối hận thì đó cũng là chuyện của tôi, đầu óc cậu có phải có bệnh hay không? Cậu chạy từ bệnh viện tâm thần nào tới đây vậy?"
Nam sinh này vốn là đang vội vã, chỉ thầm nghĩ nhanh nhanh khiến cha mình rời khỏi đây, đúng lúc này lại nghe được lời nói của Phương Minh, càng nổi trận lôi đình, bởi vì cậu ta không muốn bị bạn học của cậu ta biết cha của cậu ta chỉ là một nông dân.
Phương Minh nhìn nam sinh, trầm mặc vài giây, ngay sau đó đột nhiên làm ra một hành động khiến đám sinh viên bên cạnh kinh hô thành tiếng.
Bốp!
Nắm đấm của Phương Minh trực tiếp đấm lên mặt người nam sinh kia, một quyền này trực tiếp đánh tới nam sinh quay vài vòng, choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
"Đánh người, có người đánh người."
"Có người đánh nhau."
Không ít sinh viên kinh hô, với tư cách là đại học Thủy Mộc, đương nhiên cửa trường học cũng có bảo vệ đấy, mấy bảo vệ nhìn thấy tình huống bên này lập tức chạy tới ngay.
Tiêu Cẩn đang đứng bên trong cửa trường cũng thấy được tình huống bên này, đầu tiên là ngẩn người, chỉ là trên mặt anh ta lập tức hiện lên vẻ vui mừng, vội vã nhanh chóng cất bước đi về phía bên này.
Động tĩnh bên này cũng đưa tới sự chú ý của Trần Trạch đang ngồi trên xe, sau khi nhìn thấy tình huống thông qua gương chiếu hậu, trên mặt Trần Trạch cũng hiện lên vẻ kinh ngạc hô lên: "Phương Minh đánh người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận