Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 598: Thí thần giả (1)

Chương 598: Thí thần giả (1)
Ngón tay hóa đá lớn như vậy, Phương Minh có chút kinh ngạc, một lúc sau cười khổ nói xin lỗi: "Sai lầm sai lầm, thực xấu hổ."
Phương Minh vẻ mặt xấu hổ nhưng động tác trên tay lại không dừng, tiếp tục tách ra ngón tay thứ hai, sau đó là ngón thứ ba!
Rất nhanh, năm ngón tay của bàn tay gãy này chỉ còn lại có một ngón út cuối cùng, Phương Minh đi tới phía trước ngón út cuối cùng này, đặt tay lên phía trên ngón út kia, thế nhưng vào đúng lúc này, kiếm khí vốn đã biến mất kia lại một lần nữa xuất hiện, cực kỳ bén nhọn bổ vào trên người Phương Minh.
Chỉ là một chút nhưng cũng đủ khiến Phương Minh phun ra một ngụm máu tươi, cả người vội vã lui về phía sau, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nếu không phải vừa cậu lui nhanh, lúc này phỏng chừng đã bị thương nặng.
Kiếm khí tận trời, Phương Minh thậm chí có thể cảm thụ được vẻ phẫn nộ ẩn chứa bên trong kiếm khí này, kiếm lớn kia dường như cảm nhận được tay của chủ mình bị phá hư, đây là đang nén giận ra tay.
"Đại ca, mau mau giúp tôi một tay đi, tôi không chống cự nổi."
Phương Minh đưa mắt nhìn về phía bảo tháp, kiếm khí này vây xung quanh cậu, cũng may hiện tại cậu đang đứng ở trên mu bàn tay của cánh tay gãy, kiếm khí này kiêng kỵ mới không giết tới.
"Không phải mày lừa bịp tao đó chứ?"
Ánh mắt Phương Minh nhìn phía bảo tháp mang theo vẻ bất thiện, bởi vì cậu phát hiện dường như mình bị bảo tháp gài bẫy đi tách rời mấy ngón tay này, đợi khi toàn bộ ngón tay bị phong hóa tan biến đồng nghĩa với việc cậu không còn chỗ dựa, kiếm khí này chắc chắn sẽ không chút kiêng kỵ chém giết cậu.
Nói cách khác hành động bây giờ của cậu chính là tự sát, ngay từ đầu cậu vẫn còn nghĩ bảo tháp sẽ che chở cho cậu, nhưng dựa vào phản ứng lúc này của bảo tháp, là cậu tự mình đa tình.
Phương Minh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, ngay tại lúc cậu do dự, một chuyện khiến cậu muốn chửi mẹ xảy ra.
XÍU...UU!!
Bảo trong tháp bắn ra một vệt kim quang bay về phía ngón tay út cuối cùng của bàn tay gãy, mà kiếm khí của thanh kiếm lớn cũng lập tức bổ tới đoàn kim quang kia, kim quang trong nháy mắt ảm đạm, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào trên ngón út của cánh tay gãy.
Ngón út xuất hiện vết rách, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của Phương Minh ngón tay kia dần tiêu tán.
"Tao dựa vào, đừng mang tao ra làm trò đùa như vậy!"
Ngón út tiêu tán có nghĩa cái tay gãy này sẽ rơi mất, mà dựa vào trình độ hóa đá của cánh tay gãy này, chỉ cần vừa rơi xuống nhất định sẽ phong hoá, mà điều này cũng có nghĩa ô dù cuối cùng của cậu cũng không còn.
Gần như là ngay lập tức, Phương Minh trước tiên vận chuyển Vu Sư Chi Lực trong cơ thể, năm viên Vu Sư Chi Châu toàn lực vận chuyển, cả người giống như một mũi tên rời cung bắn về phía bảo tháp.
Phương Minh rất rõ ràng, biện pháp tự cứu duy nhất của cậu chính là tới gần bảo tháp, bởi vì chỉ có bảo tháp mới có thể ngăn cản kiếm khí, ngoài ra còn có một điểm nguyên nhân rất trọng yếu, cho dù cậu có thể trốn khỏi phạm vi công kích của kiếm khí, thế nhưng ở độ cao như thế này, dù cho tố chất thân thể của cậu không tệ nhưng ngã xuống cũng chỉ có một con đường chết.
Cho nên chỉ có dựa vào gần bảo tháp mới có thể tự cứu!
Nhưng điều khiến Phương Minh hầu như tuyệt vọng là, ngay sau khi ngón út bị phong hóa rơi xuống, tay gãy triệt để vỡ vụn, nhưng cùng lúc đó một lực hút kinh khủng xuất hiện, trực tiếp hút ngược cậu bay về phía thanh kiếm.
Cỗ lực lượng mạnh mẽ này căn bản không phải Phương Minh đủ khả năng chống cự, trong nháy mắt đã hút cậu tới vị trí ngay sát ngoài rìa thanh kiếm, kiếm khí kinh khủng cũng kéo tới, Phương Minh chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như bị vạn kiếm xuyên tim, không ngừng hộc máu.
Mắt thấy bởi vì máu chảy quá nhiều dẫn tới thần trí gần hôn mê, nhưng mà vào lúc này, một nhúm kim quang rơi vào trên người của cậu, bảo tháp rốt cục cũng có hành động.
Kim quang rơi vào trên người Phương Minh, nhưng quỷ dị là cuối cùng nó lại đi về phía đan điền của cậu, mà theo kim quang này tiến vào đan điền, Phương Minh phát hiện Vu Sư Chi Châu bên trong đan điền lại một lần nữa tự động vận chuyển.
Oanh!
Năm viên Vu Sư Chi Châu liên hợp tạo thành một quỹ tích đặc thù, ngay khoảnh khắc khi quỹ tích hình thành, khí thế cả người Phương Minh thay đổi, khí tức tang thương từ trong cơ thể cậu phát ra.
Đồng thời từ chỗ sâu trong bảo tháp lại một lần nữa bắn ra một vật, không phải kim quang mà là một viên cầu thủy tinh màu đen, cầu thủy tinh tự động rơi vào lòng bàn tay Phương Minh, khi Phương Minh vẫn còn mang trên mặt vẻ kinh ngạc, một đoạn hình chiếu đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của cậu.
Ầm ầm!
Sấm sét vô tận hạ xuống, trên trời cao sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, mưa xối xả tàn sát bừa bãi, mà dưới màn mưa to gió lớn này, một thân thể không đầu cứ như vậy sừng sững ở trong đất trời.
Đây là một vị cự nhân chân chính, mà khi ánh mắt của Phương Minh rơi vào thanh kiếm lớn trên tay cự nhân này, tròng mắt co rút lại một chút, bởi vì cậu nhận ra kiếm lớn kia, chính là thanh kiếm trước mắt này, mà thân phận của cự nhân kia cũng liền rõ ràng chính là chủ của thanh kiếm lớn, cũng vừa vặn là chủ của cánh tay gãy này.
"Một thần linh không đầu!"
Trong lòng Phương Minh có phán đoán, chỉ là cậu hiếu kỳ rốt cuộc là tồn tại như thế nào mới có thể chặt đầu thần linh này xuống, mang theo phần hiếu kỳ này, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía trời cao đối diện người khổng lồ, nhưng mà nơi ấy không có vật gì.
Ngược lại ở dưới chân người khổng lồ, đại địa đã nhuộm đỏ, mưa xối xả tầm tả không ngừng trút xuống, máu bị cọ rửa, khắp sơn hà đều là màu máu.
Những huyết dịch này không phải từ trên người thần linh không đầu lưu lại, bởi vì thần linh không đầu tuy rằng đã bị chặt đầu nhưng nơi đó không có chút máu nào chảy ra, nói cách khác, những huyết dịch này chắc chắn là máu của người khác, mà không cần đoán Phương Minh cũng biết, những huyết dịch này hẳn là của đối thủ của thần linh không đầu.
"Buông tha đi, hà tất kiên trì, thế giới này đã như vậy, không có cơ hội thành công."
Một giọng nói cứ như vậy vang vọng khắp vùng đất này, Phương Minh muốn tìm nơi thanh âm phát ra nhưng từ đầu đến cuối không cách nào phát hiện, mà đúng vào lúc này, thần linh không đầu rốt cục cũng có hành động, thanh kiếm lớn trong tay chậm rãi giơ lên, bổ về một phương hướng.
Tốc độ rất chậm nhưng lại khiến Phương Minh khiếp sợ vô cùng, một kiếm này bổ ra, mặt trời mặt trăng và ngôi sao đều thất sắc, vô số sơn hà tại thời khắc này đổ nát, mà ở một hướng khác truyền đến một tiếng kêu đau đớn, một cỗ máu đột nhiên như từ trong không khí phun ra.
"Nhất định mày phải bị hủy diệt triệt để, bởi vì mày vi phạm ý chí của thế giới này, mày đáng bị vạn cổ bất tồn!"
Thanh âm kia trở nên phẫn nộ, nhưng mà thần linh không đầu vẫn là không phản ứng chút nào, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cầm trong tay cự kiếm kia, hiên ngang như chiến thần.
Oanh!
Trên trời cao đột nhiên có sấm sét hạ xuống, trực tiếp đánh vào trên người thần linh không đầu, sấm sét to tới mười trượng đánh vào phần cổ đã gãy lìa của thần linh không đầu, nổ bay mấy miếng thịt.
Nhưng mà đây chỉ là bắt đầu, ngay sau đó vô số sấm sét hạ xuống giống như thuốc nổ nổ tung núi băng, phần cổ của thần linh không đầu chịu đựng sấm sét oanh tạc biến mất không còn.
"Mày có phục không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận