Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 570: Lời sấm

Chương 570: Lời sấm
Nhà thờ London, nước Anh.
Là thánh địa tôn giáo nổi tiếng của London, cũng là địa danh nổi tiếng của thế giới, nhưng trong hơn nửa năm nay, nhà thờ London vì lý do tu bổ sửa chữa bên trong lẫn bên ngoài nên đã tạm dừng mở cửa với khách bên ngoài.
Việc tạm dừng mở cửa này đã kéo dài gần nửa năm.
Đối với những người thường đến London du lịch thì chỉ thấy có chút tiếc nuối, thế nhưng trong mắt một số thế lực khác, sự thay đổi của nhà thờ London luôn được họ theo dõi từng giờ từng phút, bởi vì điều này có khả năng rất lớn có quan hệ đến vận mệnh phương Tây.
Thần tử giáo hội hình như đã xảy ra chuyện. Giáo hội có sáu giáo chủ hồng y từ Vantican đến đây, ngoài ra còn có ba tổng giám mục của các khu vực khác cũng đã đến, cộng thêm tổng giám mục khu vực London. Tổng cộng mười tổng giám mục canh giữ ở đây, đề phòng thế lực khác dòm ngó.
Bên phía hội nghị hắc ám tuy không phái người lẫn vào nhà thờ, nhưng lại gắn cơ sở ngầm khắp nơi bên ngoài nhà thờ, chỉ cần trong nhà thờ có động tĩnh gì họ đều sẽ biết đầu tiên.
Ngoài ra còn có một số thế lực khác cũng luôn chú ý động tĩnh ở đây. Là giáo hội có thế lực lớn nhất phương Tây, chỉ một cọng cỏ lay cũng gây sự chú ý của các thế lực phương Tây khác.
"Mộng Cơ, rốt cuộc thần tử đến từ phương Đông kia tình hình thế nào rồi?"
Trong một trang viên cách nhà thờ không xa, Mộng Cơ đang đứng trước mặt hai bà lão. Hai người chính là trưởng lão tộc Nightmare.
Có mười tổng giám mục đang canh giữ ở Luân Đôn, vậy mà thành viên hội nghị hắc ám vẫn dám xuất hiện, lại còn cách nhà thờ gần như vậy, không phải là họ không sợ giáo hội, mà là vì họ có chỗ dựa nên mới không sợ.
Đối với giáo hội, xuất động mười tổng giám mục tất nhiên là có chuyện lớn. Giáo hội có chuyện lớn, hội nghị hắc ám không có khả năng không đoái hoài tới. Điều này giáo hội lẫn hội nghị hắc ám đều biết rõ, vậy nên chỉ cần người của hội nghị hắc ám không tiến vào nhà thờ, giáo hội cũng sẽ không để ý tới.
Cái này cũng giống như hồi thế chiến thứ Hai, các quốc gia đều có nhân viên tình báo nước ngoài xâm nhập vào, dưới tình huống bình thường cũng sẽ không bắt hết, sau khi dò hỏi tình báo cơ mật từ các nhân viên tình báo này mới ra tay bắt người.
Đây là một thỏa thuận ngầm không tiếng. Ngược lại, nếu các quốc gia dốc hết sức bắt toàn bộ nhân viên tình báo, những nhân viên gián điệp đó sẽ hi sinh rất nhiều, chi phí để bồi dưỡng một nhân viên gián điệp lại không hề nhỏ.
Những người khác đều kiêng kỵ thế lực mà họ không biết, chắc chắn sẽ phải đi tìm hiểu. Cho dù họ có bắt được bao nhiêu đi nữa thì gián điệp vẫn sẽ lần lượt xâm nhập không ngừng, đến cuối cùng chỉ có thể khiến song phương hao phí tinh lực và tâm huyết.
Như vậy không bằng để đối phương nằm dưới sự theo dõi của mình, chỉ cần giám sát hành động của đối phương là được. Đây là sách lược về gián điệp giữa các nước với nhau, giáo hội và hội nghị phương Tây cũng giống vậy.
Đối mặt với câu hỏi của trưởng lão, Mộng Cơ cũng trở nên lúng túng. Theo lời hẹn giữa cô ta và Tần Minh, sau khi Tần Minh gặp hoàng thất Anh quốc, qua hôm sau sẽ gặp mặt cô ta.
Nhưng đến ngày hôm sau cô ta ở chỗ hẹn đợi Tần Minh xuất hiện, đợi liên tiếp ba ngày vẫn không thấy. Quan trọng nhất là, dựa theo lời thủ hạ báo cáo, cũng không nhìn thấy Tần Minh đi ra nhà thờ.
Ngay khi Mộng Cơ chuẩn bị lẻn vào nhà thờ tìm Tần Minh, nhà thờ đột nhiên phong bế với bên ngoài. Ngay sau ngày phong bế, bên phía Vantican liền phái tổng giám mục đến.
Lúc ấy chỉ có hai tổng giám mục đến, nhưng đối với Mộng Cơ hai tổng giám mục cũng đã đủ gây khiếp sợ rồi, càng về sau càng có nhiều tổng giám mục đến, cô ta cũng không dám tiến lại gần nhà thờ.
"Dựa theo tình báo bên phía trưởng hội nghị, có lẽ thần tử đến từ phương Đông đã xảy ra chuyện, cụ thể chuyện gì thì trước mắt còn chưa biết. Bên phía hội nghị có tin gì thì sẽ lập tức báo ngay."
Vẻ mặt hai trưởng lão của tộc Mộng Cơ cũng rất căng thẳng, theo lời Mộng Cơ họ đã biết Mộng Cơ và thần tử phương Đông có hẹn, mà lời hẹn này đối với tộc Nightmare họ rất có lợi.
Không cần dựa vào thần tử này chống lại giáo hội, chỉ cần thần tử này có thể có tiếng nói trong giáo hội, có thể tránh được cục diện phải chết, như vậy về sau khi họ nhằm vào hội nghị hắc ám sẽ tha cho tộc Nightmare họ, vậy cũng đã đủ để tộc Nightmare họ phát triển rồi.
“Quác! Quác!”
Một con quạ đen ngoài trang viên bay vào, phát ra tiếng kêu. Nghe thấy tiếng quạ kêu, hai bà lão liền biến sắc, nói: "Bên phía nhà thờ có biến."

Trong nhà thờ London, bên ngoài căn phòng Phương Minh đang nghỉ ngơi, mười tổng giám mục lúc này đều có mặt ở đây, xung quanh còn có hơn hai trăm giáo sĩ tinh nhuệ của giáo hội đang đứng chật kín ở trong sân.
"Ánh sáng thánh vinh quang lại thay đổi!"
"Xem ra là Lời sấm đã sắp kết thúc, thần tử sắp sống lại rồi."
Mười tổng giám mục lúc này đều trở nên kích động, bởi vì ngay trước mặt họ, trong căn phòng nghỉ của Phương Minh, hiện tại đang tỏa ra ánh sáng chói lòa. Ánh hào quang này so với ánh sáng vinh quanh hiện ra sau khi Phương Minh dùng nước thánh vinh quang còn thiêng liêng hơn nữa.
Ánh sáng thánh vinh quang!
Đây là đẳng cấp cao nhất trong giáo hội, ngay cả giáo hoàng cũng chưa chắc có thể có được, bởi vì nghe đồn ánh sáng thánh vinh quang chỉ có thể xuất hiện dưới một tình huống, chính là khi Chúa truyền Lời sấm lên người một thành viên giáo hội nào đó.
Chúa, không ở đâu là không có. Chúa thương hại thế gian khó khăn, thỉnh thoảng sẽ thông qua một tín đồ thành tín chỉ dẫn cho các tín đồ còn u mê nên đi hướng nào, nên lời của tín đồ đó được xưng là Lời sấm.
Tín đồ nhận Lời sấm sẽ bị ngất đi, có đôi khi bị ngất trong khoảng thời gian rất dài, nhưng cuối cùng sau khi tỉnh lại, chỉ có một, hai câu là đến từ Lời sấm của Chúa. Về phần vì sao lại xuất hiện tình trạng như vậy, giáo hội giải thích là do năng lượng của Chúa quá mạnh, thân thể tín đồ không chịu được. Tuy nhiên, cho dù chỉ nhận được đôi ba câu, cũng cần tín đồ mất một khoảng thời gian dài mới có thể hoàn toàn tiếp thu.
Cái này giống như hình chụp vậy, chụp một con kiến với chụp một con voi chắc chắn kích thước hình sẽ lớn nhỏ khác nhau.
"Hơn hai trăm năm, lần gần nhất Lời sấm được truyền xuống chính là hơn hai trăm năm trước."
"Nhiều năm rồi giáo ta vẫn chưa có được Lời sấm truyền xuống, mấy giáo hội khác cứ công kích nói giáo ta không phải giáo hội chính thống, làm không ít tín đồ bỏ giáo. Lần này thần tử nhận Lời sấm, xem mấy giáo hội này còn nói gì được nữa không."
Giáo hội phương Tây là đại giáo hội đầu tiên ở phương Tây, nhưng ở phương Tây còn có một giáo hội mới xuất hiện đang phát triển mạnh mẽ, hơn nữa trước mắt thế lực cũng vô cùng lớn, nếu không phải mấy năm gần đây họ áp chế, chỉ sợ đã sớm vượt qua rồi.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều thờ phụng cùng một Chúa, chắc chắn không thể chèn ép thẳng mặt được, vậy nên chỉ có thể dựa vào việc đấu võ mồm, nhưng đấu võ mồm cũng không thể hữu hiệu như Lời sấm, chỉ cần Lời sấm vừa ra, giáo hội mới phát kia sẽ không thể nói gì được nữa.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao họ lại kích động như vậy, thậm chí còn chủ động từ các khu vực về đây.
Không sai, bên Vantican đến đây sáu giáo chủ hồng y, ngoài ba người là do giáo hoàng phái tới, ba người còn lại đều là chủ động yêu cầu đến đây. Tổng giám mục ở ba khu vực khác cũng giống vậy.
Lời sấm, đối với giáo hội rất quan trọng, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào, thậm chí nói lời bất kính, tầm quan trọng của Lời sấm so với Giáo hoàng bệ hạ còn cao hơn.
Trong nội bộ giáo hội có một số bí mật về mối quan hệ giữa giáo hoàng và thần tử. Tổng giám mục họ trong lòng cũng có biết ít nhiều, bình thường tổng giám mục đều đứng về phía giáo hoàng, nhưng hiện tại thần tử đã tiếp nhận Lời sấm, có một vài tổng giám mục đã bắt đầu dao động.
Mười tổng giám mục đến đây, ngoài những người do giáo hoàng phái tới, bảy người còn lại trước khi đến đây họ cũng đã tỏ rõ thái độ, lần này họ đứng về phía thần tử.
"Trước tiên đừng kích động quá sớm, có phải là Lời sấm hay không vẫn còn chưa xác định, dù sao Lời sấm đã hơn hai trăm năm chưa xuất hiện rồi."
"Nói đúng lắm, có thể là chúng ta nhầm lẫn, đến lúc đó nếu truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."
Hai tổng giám mục trung thành với giáo hoàng mở miệng, nhưng ngay sau đó liền bị một tổng giám mục khu vực khác lên tiếng phản bác họ.
"Hys, Mục Văn, tôi biết trong lòng các ông nghĩ gì, nhưng Lời sấm đối với giáo hội rất quan trọng, hơn nữa thần tử là chuyển thế của Chúa, ở trên người thần tử xuất hiện Lời sấm cũng là chuyện bình thường. Không phải người lần đó trên người xuất hiện Lời sấm là một thần tử sao?"
"Giáo hoàng đại nhân cũng là thần tử thượng vị, nếu nói là Chúa truyền xuống dạy bảo, vậy Giáo hoàng đại nhân chắc hẳn là người được chọn thích hợp nhất. Tôi thấy khả năng lớn đây không phải là Lời sấm."
"Mục Văn, đừng vì tư tâm của ông mà không để ý đến lợi ích của giáo hội, nếu không ông chính là tội nhân của giáo hội đấy."
"Tôi có tư tâm gì chứ, tôi trung với giáo hội, trung với giáo hoàng. Còn các ông, không canh giữ khu vực của mình, cố tình chạy đến đây ở cả nửa năm trời. Nếu vì vậy mà để thế lực Tin Lành khuếch tán bờ cõi, các ông mới chính là tội nhân của giáo hội." - Mục Văn cũng không chịu yếu thế đáp trả.
"Phi! Chúng tôi vì sao chạy đến đây chẳng lẽ trong lòng ông không biết. Nếu chúng tôi không chạy đến, cho dù thần tử điện hạ thân mang Lời sấm, chỉ sợ cũng không thể xuất hiện trước mặt người đời."
"Ông đang nói lời vu khống, là bất kính với giáo hoàng đại nhân."
"Có phải vu khống hay không, trong lòng mọi người đều biết."
"Được rồi, đừng cãi nhau ồn ào nữa, thần tử điện hạ sắp tỉnh lại rồi, rốt cuộc có phải Lời sấm hay không sẽ biết ngay thôi. Đều là tổng giám mục, sao lại y như mấy phụ nữ đanh đá vậy?"
Tổng giám mục khu vực London mở miệng. Là tổng giám mục khu vực London, ông là người đứng đầu trong tất cả tổng giám mục. Quan trọng nhất là ông đứng ở phe trung lập, cho dù là người trung với giáo hoàng hay xem trọng thần tử cũng đều không muốn đắc tội với ông.
Mấy tổng giám mục im lặng. Hiện tại trong phòng nghỉ, Phương Minh đang ngồi xếp bằng, cả người tỏa ra ánh hào quang sáng chói. Hoa Quán Tưởng Trường Sinh vốn đang ở trên chiếc bàn trước mặt cậu giờ đã biến mất, nhưng trước ngực Phương Minh lại xuất hiện dấu ấn hoa Quán Tưởng Trường Sinh, chỉ có điều dấu ấn rất nhỏ nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra hình dạng.
Hoa Quán Tưởng Trường Sinh đột nhiên xuất hiện vầng sáng lập lòe, mà vầng sáng này chính là ánh sáng chói lóa mà các tổng giám mục ngoài cửa nhìn thấy. Ánh hào quang sáng lên chưa được bao lâu, Phương Minh vẫn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận