Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 245: Sách âm dương

Chương 245: Sách âm dương
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------
Mỗi một tác giả đều có ảo tưởng bản thân có thể được như thần bút Mã Lương, đương nhiên, tất cả mọi người cũng đều biết đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Mỗi lần Tần Lỗi viết truyện đều ảo tưởng bản thân là nam chính trong truyện, đương nhiên lý trí nói cho anh ta biết, đó căn bản là chuyện không thể nào, bản thân anh ta không thể tài ba như thế.
Sở dĩ anh ta dùng tên những người mà anh ta chán ghét trong cuộc sống để đặt tên cho nhân vật phản diện, chỉ là để thỏa mãn tâm lý một chút mà thôi.
Thế nhưng có một ngày anh ta lại phát hiện, những người đó thật sự chết đi theo cách anh ta đã viết trong tiểu thuyết.
Tần Lỗi không hề cảm thấy kích động hay hưng phấn, chỉ thấy nội tâm ngập tràn hoảng sợ, bởi vì theo một cách lý giải nào đó thì anh ta chính là kẻ giết người.
Mấy giờ sau tâm trạng của Tần Lỗi mới bình ổn hơn được một chút, sau đó anh ta lại nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ, đó chính là từ trước tới nay anh ta đã viết về cái chết của hơn 20 nhân vật!
Nghĩ tới chỗ này, Tần Lỗi bắt đầu vội vàng lên mạng tìm kiếm tên của 20 nhân vật kia, kết quả anh ta tìm thấy tin tức tử vong của 8 người trong số đó, những người này chết một cách ly kỳ hoặc vô cùng thê thảm, bởi thế báo chí mới chú ý và đăng tin.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là 12 người còn lại vẫn còn sống, có thể bởi vì phương thức tử vong của 12 người kia rất bình thường, thế nên báo chí mới không đưa tin.
Hơn 20 mạng người… Nghĩ tới con số này da đầu Tần Lỗi tê dại, mặc dù không phải đích thân anh ta ra tay giết chết đám người đó thế nhưng có gì khác đâu? Bọn họ vẫn vì anh ta mà chết…
Từ đó về sau Tần Lỗi không dám viết về cái chết của bất kỳ một nhân vật nào trong truyện nữa, nhân vật chính cũng biến thành thánh mẫu, mặc dù điều này khiến tất cả độc giả khó chịu mắng chửi, thế nhưng Tần Lỗi không quan tâm, anh ta thà rằng truyện của bản thân có thành tích không tốt chứ không muốn mình trở thành kẻ giết người.
Thế nhưng chuyện không dừng lại ở đó…
Vẻn vẹn yên bình được một tuần lễ, hôm đó khi Tần Lỗi ra ngoài mua sắm một ít vật dụng cần thiết, đầu tiên là bị một biển quảng cáo trên đường rơi xuống, suýt nữa đè bẹp anh ta, tiếp theo lúc băng qua đường lại suýt bị xe cán.
Vất vả lắm mới tới được siêu thị, không ngờ thang cuốn của siêu thị lại gặp sự cố, tấm đệm của thang cuốn trực tiếp sụp xuống, nếu không phải anh ta may mắn thì đã bị kẹp chết tươi rồi!
Nếu một lần gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì chỉ là trùng hợp, thế nhưng liên tục ba lần ngoài ý muốn, Tần Lỗi không còn tin đây chỉ là chuyện trùng hợp nữa, anh ta cho rằng đây chính là sự trừng phạt của bàn tay vô hình nào đó trong cõi u minh.
Trừng phạt anh ta không chịu viết cảnh tử vong trong tiểu thuyết.
Vì để kiểm chứng suy đoán của mình, không quan tâm đây là siêu thị, anh ta trực tiếp lấy di động ra đăng lên một chương mới. Trong chương này anh ta viết về cái chết của một vai quần chúng mới, thế nhưng lần này Tần Lỗi thông minh hơn, anh ta lấy một cái tên vô cùng kì quái, tây tàu hỗn hợp: Hoắc Đức Mai Diễm Hồng, anh ta cho rằng chỉ cần ngoài đời không có cái tên này thì sẽ không ai phải chết…
Quả nhiên sau khi đăng chương này lên, Tần Lỗi không hề gặp phải bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa, điều này càng khiến anh ta thêm tin tưởng suy đoán của bản thân, chính là nếu trong tiểu thuyết của anh ta không có người chết thì chính anh ta sẽ phải gặp nạn.
Sau lần thử nghiệm đó Tần Lỗi lại khôi phục phong cách của bản thân, chỉ là tên của nhân vật quần chúng lúc này trở nên vô cùng quái dị: James Vệ Quân, Hầu Phóng Bích, Ngô Tinh Xạ…
Tự cho rằng bản thân đã tìm thấy một cách giải quyết hoàn hảo, Tần Lỗi thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng không tới ba ngày sau, anh ta lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Máy chủ trong nhà đột nhiên bị nổ, bóng đèn rớt xuống, nước nóng trong nhà tắm lên tới 100 độ…
Những chuyện bất thường xuất hiện khiến Tần Lỗi hiểu ra, đây chính là một lời cảnh cáo, nếu anh ta còn tiếp tục đặt những cái tên như vậy thì người chết tiếp theo có lẽ chính là anh ta…
Mỗi người đều tự tư(1)…
(1)Tự tư: vì lợi ích của bản thân mà không quan tâm tới người khác
Tần Lỗi không muốn chết, anh ta còn chưa kết hôn, chưa sinh con, thậm chí còn chưa từng nghiêm túc yêu đương làm sao có thể cam tâm chết đi như vậy chứ?
Ôm tâm lý đạo hữu có thể chết nhưng bần đạo không thể chết, Tần Lỗi bắt đầu dùng những cái tên bình thường cho đám tử vong long sáo kia.
“Phương đại thần, cậu sẽ mãi mãi không thể biết được loại cảm giác kia, mỗi lần tôi muốn đặt tên cho tử vong long sáo là cả người tôi gần như sụp đổ.”
Giọng nói của Tần Lỗi đột nhiên cao hẳn, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ, không ai có thể lý giải tâm tình phức tạp của anh ta khi phải đặt tên cho những nhân vật đó.
“Mỗi đêm đi ngủ tôi đều mơ thấy ác mộng, tôi mơ thấy những người đã chết kia tìm tôi đòi mạng, họ hỏi tôi vì sao tôi lại hại bọn họ, nhưng tôi… Tôi cũng không còn cách nào nữa…”
Tần Lỗi thống khổ ôm chặt đầu, mà đám người Đại Trụ đang nghe bên cạnh thì ngốc trệ ra, trên đời này còn có chuyện ly kỳ như vậy sao?
Một người có thể quyết định cái chết của người khác chỉ dựa vào vài chữ?
Nếu thật sự như vậy thì không phải anh ta muốn ai chết thì người đó phải chết sao? Vậy khác nào Diêm Vương?
Nếu không phải vẻ thống khổ của Tần Lỗi vô cùng chân thật, bọn họ còn hoài nghi anh ta cố tình chạy tới đây bịa chuyện!
Vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, chờ tới khi tâm trạng của Tần Lỗi khôi phục một chút rồi cậu mới mở miệng: “Cái tên cuối cùng trong danh sách tử vong là gì?”
“Trương Phúc, là tôi tùy tiện đặt.”
Nghe thấy câu trả lời của Tần Lỗi, thân thể của Phương Minh cũng hơi chấn động: “Là ba ngày trước sao?”
“Đúng, ba ngày trước tôi vừa đăng một chương, không lẽ Phương đại thần cũng đọc truyện của tôi sao?” Tần Lỗi kinh ngạc hỏi.
“Tôi không đọc truyện của anh, nhưng tôi đã từng gặp qua Trương Phúc này.”
Câu nói của Phương Minh khiến Tần Lỗi ngây người, một lúc sau anh ta cúi đầu xuống, biểu lộ trở nên vô cùng uể oải.
Giờ phút này Tần Lỗi cúi đầu im lặng, mà Phương Minh cũng chấn kinh vô cùng, cậu có thể chắc chắn cái chết của Trương Phúc không hề có chút quan hệ gì với Tần Lỗi trước mắt này, thế nhưng nếu bộ truyện của Tần Lỗi không viết tên Trương Phúc, liệu ông ta có phải chết hay không?
Đáp án chắc chắn là có!
“Anh không cần phải tự trách quá mức, thật ra chuyện này không hẳn đều là trách nhiệm của anh, là Âm Phủ đã sơ sẩy, còn anh vừa lúc trở thành người bị hại mà thôi.”
Trong lòng Phương Minh đã có một suy đoán, thế nhưng đương nhiên cậu cần phải nghiệm chứng suy đoán này trước đã.
“Không phải lỗi của tôi?”
Tần Lỗi ngẩng đầu nhìn Phương Minh, vẻ mặt kích động vô cùng, thế nhưng rất nhanh lại biến thành vẻ thống khổ: “Phương đại thần, cậu không cần phải an ủi tôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không thể chịu đựng cảm giác này thêm được nữa. Tôi sẽ ngừng viết sách, nếu quả thật nó muốn trừng phạt tôi thì hãy tới lấy mệnh tôi đi!”
Đối với Tần Lỗi, cuộc sống trong hai tháng vừa rồi còn dài và đau khổ hơn cả 20 năm, nếu tiếp tục như vậy cho dù anh ta có thể sống, nhưng những dằn vặt cùng thống khổ kia sẽ không ngừng quấn lấy anh ta, khiến anh ta sống không bằng chết!
“Anh cảm thấy anh thật sự có năng lực lớn tới mức có thể quyết định sống chết của một người nào đó sao?” Thấy Tần Lỗi không tin Phương Minh hỏi ngược lại.
“Cái này… Thế nhưng những chuyện đã xảy ra, cậu giải thích thế nào?”
Tần Lỗi tự hiểu, bản thân anh ta chỉ là một trạch nam(2) vô cùng bình thường, anh ta không phải thần tiên, cũng không có pháp lực, đừng nói tới giết người, cho dù giết con gà thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
(2)Trạch nam: người đàn ông ru rú trong nhà
“Đã từng nghe nói tới sách Âm Dương chưa?” Phương Minh cười hỏi.
“Sách Âm Dương?”
Tần Lỗi lắc lắc đầu, anh ta đã từng thấy tên sách này trong một bộ truyện, thế nhưng anh ta biết Phương đại thần nói tới Âm Dương sách này không chỉ đơn thuần là nói tới cuốn tiểu thuyết kia.
“Dương Gian vẫn có lời đồn trên tay phán quan của Âm Phủ có một cuốn sổ sinh tử, nắm giữ sinh tử của người trên Dương Gian, một khi phán quan viết tên người nào đó lên sổ sinh tử thì Hắc Bạch Vô Thường sẽ tới Dương Gian câu hồn phách của người đó đi.”
“Cho nên trong Tây Du Ký mới có đoạn Tôn Ngộ Không thêm dương thọ của mình trong sổ sinh tử, thậm chí sau đó trực tiếp xé nát cuốn sổ sinh tử này.”
Nghe Phương Minh nói tới đây Đại Trụ liền bổ sung: “Đúng đúng đúng, lúc xem phim Tây Du Ký tôi thích nhất đoạn này đấy.”
“Đúng là sổ sinh tử có tồn tại, thế nhưng trên sổ sinh tử này chỉ có một nội dung, chính là thời gian khi người này còn sống.”
“Sau khi người này sinh ra tên của người đó sẽ xuất hiện trên sổ sinh tử, mà sau khi anh ta chết đi thì tên của anh ta cũng biến mất khỏi sổ sinh tử. Dựa theo thời đại của chúng ta để so sánh, thì sổ sinh tử này càng giống như kho dữ liệu.”
Phương Minh nhìn vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của Đại Trụ cùng Tần Lỗi cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì truyền thuyết trên Dương Gian đã phóng đại quá mức tác dụng của sổ sinh tử, lại thêm sự nổi tiếng của Tây Du Ký nên đa số người đều cảm thấy sổ sinh tử có thể khống chế sinh tử của một người.
Sở dĩ Phương Minh biết những thứ này chính là vì ghi chép về Âm Phủ có trong truyền thừa Vu Sư, mặc dù nội dung cũng không quá kỹ càng thế nhưng cũng có vài câu giới thiệu sổ sinh tử này.
“Thì ra là như vậy, nếu nói thế thì dường như sổ sinh tử cũng không đáng sợ như tưởng tượng.”
“Hai người có thể hiểu thế này, Âm Phủ tồn tại như một luân hồi, mà trên thực tế luân hồi chỉ là một bàn phím, khi một người vào luân hồi đầu thai chẳng khác nào đè lên bàn phím lưu lại dữ liệu, mà dữ liệu này sau khi thống kê sẽ chuyển tới sổ sinh tử, bên trên có ghi thời gian người này sinh ra và chết đi…”
Phương Minh không tiếp tục nói về sổ sinh tử nữa mà chuyển qua thứ khác: “Ngoài sổ sinh tử thì ở Âm Phủ còn có một loại đồ giống vậy, được gọi là Sách Âm Dương.”
“Quỷ sai ở Âm Phủ không thể nào khống chế sổ sinh tử, thế nhưng lại có thể khống chế sách Âm Dương, mà sách Âm Dương này thì ghi lại phương thức chết của con người.”
“Sách Âm Dương không chỉ có một quyển, mà mỗi khu vực đều có một sách Âm Dương, bên trên ghi lại cách chết của đám người sống trong khu vực đó, và quỷ sai của khu vực đó sẽ giữ cuốn sổ Âm Dương này. Nếu tôi đoán không sai thì hẳn vì một lý do ngoài ý muốn nào đó, anh đã đạt được cuốn sách Âm Dương.”
Phương Minh nhìn về phía Tần Lỗi nói từng chữ từng chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận