Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 719: Ấn ký chuyển thế

Chương 719: Ấn ký chuyển thế
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Sống mãi, chuyển thế, thoát luân hồi...
Chỉ mấy chữ mấu chốt này liền có thể khiến tất cả mọi người trong giới tu luyện điên cuồng, mục đích của tu luyện là vì cái gì?
Vì cái gì muốn trở thành cường giả? Mà mục đích trở thành cường giả là vì cái gì? Làm như vậy là để trường sinh bất lão.
Vậy phải làm thế nào mới có thể trường sinh bất lão? Chỉ có thể là thoát luân hồi.
Nhưng trên đời này lại có mấy người có thể làm được điểm này, cho dù những cường giả Thiên Cấp đó, thậm chí mạnh như sư phụ mình, cũng không có cách nào làm được điểm này, mà cổ kim bao nhiêu đế hoàng càng là vì trường sinh mà hao hết vận mệnh quốc gia.
Đương nhiên, cũng không phải nói nội dung trong ghi chép ghi lại chính là con đường trường sinh, trong ghi chép này chỉ ghi lại một loại phương pháp trường sinh đặc thù.
Cái gọi là trường sinh rất nhiều người cho là thân thể bất diệt, mà ở bên trong giáo lý của đạo Tát Mãn, thân thể chẳng qua chỉ là vật dẫn, trường sinh là chỉ linh hồn bất tử bất diệt, nhưng linh hồn làm sao có thể giữ vững bất tử bất diệt?
Cao nhân các đời của đạo Tát Mãn đã nghiên cứu phương diện linh hồn này hồi lâu, cuối cùng thật sự bị bọn họ nghiên cứu ra được một con đường.
Cho dù là Phật giáo cùng Đạo giáo kỳ thực đều nhắc tới một điểm, đó chính là thân thể chỉ là vật dẫn, vật dẫn chịu tải với linh hồn, như vậy khi thịt thân mục nát, linh hồn phải tiếp tục tồn tại như thế nào?
Phật giáo gọi là thoát bỉ ngạn, lấy thân thể làm thuyền, độ đến bỉ ngạn liền coi như là thoát, thế nhưng khiến linh hồn vĩnh sinh bất diệt, cũng chính là thành Phật thành Bồ Tát.
Mà Đạo giáo coi trọng chém rụng tam thi, cải tạo mình, khiến linh hồn lại ký thác với thân thể.
Về phần đạo Tát Mãn, thật ra nếu như không phải thấy được bút ký này, Phương Minh tuyệt đối không nghĩ tới đạo Tát Mãn lại đi một con đường như vậy. Đem linh hồn ngưng tụ thành ấn ký, vứt bỏ thân thể cùng linh hồn, đem ấn ký truyền thừa tiếp, ấn ký này liền đại biểu cho sống mãi.
Nghe rất nguy hiểm, nhưng nếu như đổi một phương thức liền rất dễ lý giải, tỷ như một người không tên, chỉ có một danh hiệu, giả thiết cái danh hiệu này là A, mà chứng minh thân phận A liền là một khối lệnh bài, phía trên có khắc một chữ A, như vậy khi giao tấm lệnh bài này cho một người khác, thân phận của người này chính là A.
Chỉ là cái loại gọi là sống mãi này, căn bản quá nằm ngoài sự tưởng tượng của rất nhiều người, rất nhiều người cũng sẽ nghi ngờ, sống mãi như vậy vẫn tính là sống mãi sao? Bởi vì căn bản A kia cũng không phải là A ban đầu nữa.
Đứng ở a góc độ của mình đến nói, quả thật không là cùng một người, nhưng nếu như ở trong mắt người ngoài, trong mắt những người chưa gặp bản nhân A chỉ nhận lệnh bài, ai có lệnh bài người đó là A.
Đương nhiên, phương pháp đạo Tát Mãn sáng tạo cũng không phải đơn giản như vậy, dựa theo trong ghi chép nhắc tới, quan trọng nhất chính là ấn ký, chỉ có ấn ký kia tồn tại, mới có thể sống mãi, mà làm sao truyền thừa ấn ký kia tiếp, không cần tiếp tục nhìn ghi chép Phương Minh đều có thể đoán được, đó chính là bộ giá y kia.
Phương Minh tiếp tục lật xem, thế nhưng trang kế tiếp đã bị xé, mà một trang này nếu như cậu đoán không nhầm, chính là miêu tả cặn kẻ nội dung của ấn ký kia.
"Ấn ký, rốt cuộc ấn ký của đạo Tát Mãn này là cái gì?"
Phương Minh nhíu mày, dừng lại vài giây, mà nội dung sau đó cậu cũng không đọc được nữa, bởi vì quyển bút ký này đã bị xé rất nhiều trang, cho nên chỉ còn lại một trang cuối cùng.
"Bọn nó đến, năm đó lần đầu tiên tránh khỏi, nhưng lần này không biết có khả năng tránh thoát được nữa không, tôi nghĩ có thể đã bại lộ, tôi có dự cảm, lần này bọn nó sẽ tìm tới cửa."
Bọn nó?
Thấy hai chữ này, Phương Minh dừng một chút, ý của những lời này cậu hiểu được, đó chính là bà nội Kiều Mậu đã nhận ra được bản thân có nguy hiểm tánh mạng, thậm chí ở nhiều năm trước cũng đã là thiếu chút nữa gặp phải nguy hiểm, chỉ có điều tránh khỏi được.
Nói cách khác, bọn nó trong này chính là hung thủ đã giết chết bà nội Kiều Mậu, chẳng qua khiến Phương Minh nghi ngờ là, vì sao dùng "nó" mà không phải "hắn", Phương Minh không tin bà nội Kiều Mậu sẽ viết sai chữ.
Nội dung của bút ký đến nơi đây im bặt mà dừng, khép bút ký lại, Phương Minh không đặt nó lại trên giường, mà là trực tiếp bỏ vào trong ngực của mình, trong quyển ghi chép này có quá nhiều bí mật, tốt nhất vẫn không nên tiết lộ ra ngoài thì hơn, bằng không rơi vào trên tay người có tâm, không chỉ nhà họ Kiều không an ổn, sợ rằng giới tu luyện cũng sẽ không an ổn.
Nhà họ Kiều không an ổn, là vì người nhận được bút ký nhất định là muốn cặn kẽ hiểu loại phương pháp sống mãi của đạo Tát Mãn này, tất nhiên sẽ điều tra nhà họ Kiều, thậm chí ra tay với nhà họ Kiều để cầu nhận được một số bí mật bí ẩn.
Mà những cường giả của giới tu luyện kia nhất là những người thọ mệnh không nhiều, cũng tất nhiên sẽ bởi vậy mà động tâm, thậm chí sẽ còn bắt đầu nếm thử, ai biết đến lúc đó có thể nổi lên sóng gió cuồn cuộn hay không?
Sinh lão bệnh tử, là trạng thái bình thường của con người, nhưng trên đời này lại có mấy người có thể nhìn thấu, càng là cường giả sống được lâu lại càng thêm tiếc mệnh, chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, những người này cũng sẽ không buông bỏ.
"Anh Kiều, mời nén bi thương."
Phương Minh ra khỏi phòng, nhìn Kiều Mậu, mà biểu tình trên mặt Kiều Mậu có chút phức tạp, có phẫn nộ cũng có sợ hãi, nhưng trong đó còn kèm theo một tia giải thoát.
Đối với tâm tình của Kiều Mậu giờ khắc này Phương Minh thật ra cũng có thể lý giải, người chết là bà nội anh ta, là người thân thiết nhất của anh ta, đương nhiên anh ta rất tức giận, mà sợ hãi thì là vì trạng thái tử vong của bà nội anh ta, về phần giải thoát... Bà nội anh ta chết rồi, cũng liền có nghĩa là Diệp Mai thoát khỏi âm mưu, anh ta có thể chân chính ở cùng người phụ nữ mà anh ta yêu mến, mà không cần lo lắng hãi hùng.
An ủi Kiều Mậu vài câu, Phương Minh liền đi ra khỏi phật đường, mà Lăng Sở Sở cũng biết lúc này các cô ấy tiếp tục dừng lại ở nhà họ Kiều cũng không thích hợp, lập tức đoàn người chào hỏi cùng Kiều Mậu sau đó liền rời đi, đương nhiên Diệp Mai thì lại lưu lại.
"Ôi, không nghĩ tới vậy mà nhà họ Kiều lại xảy ra chuyện như vậy, vậy mà bà nội Kiều lại sẽ bị trúng độc thủ."
"Người hành hung này cũng quá độc ác, không sợ gặp phải báo ứng sao?"
Trên đường trở về, Phương Minh cũng không lên xe của Trần Trạch, mà là ngồi ở trên xe của Lăng Sở Sở, bởi vì vừa rồi Lăng Sở Sở đã gọi điện thoại cho cô của cô ấy, mà Lăng Mộ Mai biết Phương Minh ở thủ đô cũng mừng rỡ vạn phần, nhất định muốn gặp Phương Minh một lần.
Chẳng qua trên xe ngoại trừ Phương Minh ra còn có Lăng Duy, bởi vì Lăng Sở Sở muốn đi qua chỗ Lăng Mộ Mai, đương nhiên không thể dẫn theo Trương Thư Thần cùng đi, mà ngày hôm nay Trương Thư Thần lại không lái xe tới, cuối cùng xe của Lăng Duy liền bị Trương Thư Thần trưng dụng, về phần Diệp Tử Du cùng Đường Diễm thì lại được Trần Trạch đưa về trường học.
"Chị, tại sao cô phải gặp anh ta? Cô biết anh ta sao?"
Trên xe, vẻ mặt Lăng Duy tràn đầy buồn bực, cô mình là ai? Chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên, ngày bình thường đến một khu cũng là người đứng đầu khu đó tự mình tiếp đón, ngay cả cậu ta có đôi khi một tháng cũng không nhất định có thể gặp được cô mình một lần, thế mà cô mình lại cố ý rút chút thời gian tới gặp thằng này, khiến trong lòng cậu ta có chút không thăng bằng.
"Quen biết, Phương Minh còn là cố vấn dược liệu của Nghiễm Niên Đường."
Đương nhiên Lăng Sở Sở sẽ không nói ra cô mình là mẹ của Phương Minh, vì vậy liền mang ra thân phận cố vấn dược liệu của Nghiễm Niên Đường, chẳng qua đáp án này không khiến Lăng Duy cảm thấy hài lòng, Nghiễm Niên Đường chẳng qua chỉ là một công ty của tập đoàn Nghiễm Niên tương đối kiếm ra tiền một chút mà thôi, quản lý cấp cao của một chi nhánh công ty dường như còn không thể khiến cô mình để ý như vậy.
Lăng Duy còn muốn hỏi, thế nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của chị già nhà mình, cuối cùng ngoan ngoãn câm miệng.
Xe chạy về phía tổng công ty của tập đoàn Nghiễm Niên ở thủ đô, chẳng qua mới đi được nửa đường, điện thoại của Lăng Sở Sở đột nhiên vang lên.
"Alo, cái gì... Đột nhiên bà nội té bất tỉnh? Vâng, cháu lập tức tới ngay, ừm, em trai cũng ở chỗ này của cháu, chúng cháu sẽ cùng nhau qua."
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Lăng Sở Sở mang theo vẻ lo lắng, mà Lăng Duy cũng nghe được, lập tức truy hỏi: "Chị, bà nội thế nào?"
"Điện thoại là người trong nhà gọi tới, vừa nãy khi bà nội đang tản bộ đột nhiên ngã xuống, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, cô muốn chúng ta trực tiếp đến bệnh viện."
"Vậy chúng ta đi mau mau lên." Lăng Duy gật đầu, tuy rằng cậu ta quần là áo lụa, nhưng vẫn rất có hiếu đấy, nghe được bà nội nhà mình gặp chuyện không may, lập tức nóng lòng như lửa đốt.
"Ừm."
Trong lòng Lăng Sở Sở cũng lo lắng, trực tiếp chạy xe đi về phía bệnh viện, mà phảng phất hai chị em đều không để mắt đến Phương Minh còn đang ở trên xe.
Lăng Duy là thật sự không để mắt đến, nhưng Lăng Sở Sở lại không phải vậy, sở dĩ cô ấy không gọi Phương Minh xuống xe, mà là để Phương Minh theo bọn họ đi tới, đó là vì cô ấy biết Phương Minh là con trai của cô mình, bà nội của mình cũng bà ngoại của Phương Minh, lúc này để Phương Minh theo thăm bà là phải.
Với tư cách là người trong cuộc, Phương Minh cũng không mở miệng nói mình muốn xuống xe, bởi vì trong lòng cậu cũng biết, bà nội của Lăng Sở Sở chính là bà ngoại của mình, tuy rằng hiện tại cậu còn không nghĩ tới chuyện nhận thân với mẹ mình, nhưng nghe đến bà ngoại mình bị ngã được đưa tới bệnh viện, trong lòng cũng có chút lo nghĩ.
Nửa giờ sau, xe lái vào bệnh viện giải phóng, Lăng Sở Sở cùng Lăng Duy xuống xe, khi thấy Phương Minh cũng theo xuống, Lăng Duy ngây ngẩn cả người, lúc này hắn mới nhớ tới Phương Minh đến, bất mãn nói: "Hôm nay cô tôi không rảnh để gặp cậu đâu, cậu theo chúng tôi đến bệnh viện làm gì?"
"Tiểu Duy, em câm miệng cho chị."
Lăng Sở Sở rầy em trai mình một câu, đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, tìm một lý do nói: "Phương Minh, tôi biết cậu có một chút bản lĩnh đặc thù, có thể sẽ có trợ giúp đối với bệnh tình của bà nội tôi, cho nên theo chúng tôi cùng nhau đi lên xem một chút đi."
Đối với việc Lăng Sở Sở mượn cớ, Phương Minh cũng không vạch trần, tuy rằng tự mình có chút bản lĩnh, nhưng cũng không phải bác sĩ, một người già ngã xuống, bản thân mình có thể hỗ trợ cái gì?
"Đến lúc đó xem, có thể giúp nhất định tôi sẽ giúp."
"Tốt, vậy cùng lên trước đi."
Lăng Sở Sở gật đầu, ở phía trước dẫn đường, tuy rằng Lăng Duy bất mãn, nhưng lúc này cũng không dám nói gì, hiện tại quan trọng nhất là nhìn thấy bà nội, hiểu rõ tình huống của bà nội.
Bệnh viện giải phóng rất nổi danh ở thủ đô, có rất nhiều bệnh nhân, nhưng tòa nhà Lăng Sở Sở dẫn theo Phương Minh đi tới lại không nhiều, bởi vì tòa nhà cao tầng này, chỉ có người có thân phận nhất định mới có thể vào ở, bệnh nhân ở bên trong đều là cán bộ cao cấp chân chính.
Đi thang máy một đường đến tầng giải phẫu, khi cửa thang máy mở ra, Phương Minh thấy rõ thời khắc này trên hành lang đã có không ít người đang đứng, mà Phương Minh cũng lập tức thấy được Lăng Mộ Mai vẻ mặt vẻ lo âu.
Ở bên cạnh Lăng Mộ Mai thì lại có một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi một chút đang đứng, lấy tướng thuật của Phương Minh tự nhiên có thể thấy được, người đàn ông trung niên này cùng Lăng Mộ Mai là tướng anh em, nói cách khác người này là cậu của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận