Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 911: Không cầu sinh dục Phương Minh

Chương 911: Không cầu sinh dục Phương Minh
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Vô Tà
----------------------
"Anh Phương Minh, Phương Bảo Bảo thật sự là Phật tử sao?"
Trên đường về nhà, Diệp Tử Du vẫn có chút không tin tưởng nổi, không ngờ thằng nhóc Phương Bảo Bảo này có thể tự xưng là Phật tử, hơn nữa còn chiếm được nhiều cao tăng tán thành như vậy.
Khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, đương nhiên Phương Bảo Bảo không phải Phật tử thật, chẳng qua cậu cùng Phương Bảo Bảo đã đạt thành hiệp nghị, không thể tiết lộ chân tướng sự tình, mặc dù nói Tử Du không phải là người ngoài nhưng quan trọng nhất là Tử Du chỉ là người thường, nếu như gặp phải một ít người lợi dụng các loại thuật pháp như thôi miên… Sẽ rất dễ dàng nói ra chân tướng chuyện này.
Cho nên Phương Minh không thể nói chân tướng cho Diệp Tử Du, chẳng qua cậu cũng không có ý định xác nhận thay Phương Bảo Bảo, dù sao hiệp nghị hợp tác giữa hai người chỉ là cậu không vạch trần chuyện Phương Bảo Bảo giả mạo thân phận Phật tử mà thôi.
"Ai biết được, khái niệm chuyển thế này quá mức huyền huyễn, không ai nói rõ được."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, khuôn mặt Diệp Tử Du ngược lại không có vẻ thất vọng gì, cũng không biết cô đã nghĩ tới điều gì, tròng mắt đen kịt trong suốt nhanh chóng chuyển động, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Anh Phương Minh, anh nói xem, con người thật sự có kiếp trước và kiếp này sao?"
"Kiếp trước và kiếp này, ý em muốn nói tới luân hồi sao?"
Phương Minh không nghĩ tới vì sao Diệp Tử Du lại đột nhiên hỏi vấn đề này, chẳng qua ngay sau đó cậu đã hiểu ngay, hẳn là vì chuyện của Phương Bảo Bảo nên Diệp Tử Du mới nghĩ tới những thứ này.
"Đúng vậy, nếu như thật sự có luân hồi, em rất hiếu kỳ không biết kiếp trước em là gì nhỉ? Kiếp trước cùng kiếp này lại có liên hệ gì đây?"
Lúc Diệp Tử Du nói lời này còn đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ chờ mong, dường như đang mong đợi câu trả lời của Phương Minh.
Nếu như lúc này đổi lại là bất kỳ một nam sinh nào khác, dù cho là nam sinh không giỏi dụ dỗ gái, nhưng chỉ cần là người thường xem các tiết mục hài ngắn đều sẽ biết gần đây có một từ rất lưu hành: Sinh tồn.
Nếu như đổi lại một người đàn ông có kinh nghiệm tình trường sẽ biết rõ lúc này các cô gái muốn nghe được đáp án như thế nào.
Đáng tiếc, Phương Minh lại vừa vặn là người không phù hợp với hai điều kiện này, mà điều càng quan trọng hơn là Phương Minh còn đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề Diệp Tử Du vừa nói ra.
Vấn đề này có thể coi là vấn đề đưa điểm đối với 90% nam sinh trên toàn quốc, bởi vì chín mươi phần trăm nam sinh này căn bản không tin cái loại cách nói lừa đảo như kiếp trước kiếp sau gì đó này, cho nên cũng biết rõ mấy cô gái hay bạn gái mình muốn nghe được đáp án như thế nào.
Nhưng Phương Minh vừa vặn chính là người thuộc top 10% còn lại, bởi vì cậu biết sự tồn tại của cõi âm, cũng biết trên đời này luân hồi thật sự có tồn tại, nhưng mạch nước luân hồi này quá sâu, ngay cả chính cậu cũng không quá hiểu rõ tình hình thực tế.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên ngược lại cậu rất nghiêm túc tự hỏi vấn đề của Diệp Tử Du.
Thấy Phương Minh lộ ra vẻ suy tư, trên khuôn mặt Diệp Tử Du cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, chẳng qua ngay sau đó cô đã hiểu vì sao bạn trai mình lại lộ ra vẻ suy tư trên mặt, đôi mắt đơn thuần thấu triệt kia chớp chớp, có chút oán hận lại có chút bất đắc dĩ.
"Luân hồi nhất định là có, nhưng kiếp trước cùng kiếp này hẳn là hai cá thể hoàn toàn bất đồng, chí ít đối với người thường đến nói quả thật là như vậy, hơn nữa sau khi trải qua luân hồi, cũng không chắc được linh hồn có còn là linh hồn trước đó hay không."
Luân hồi là phần thần bí nhất của cõi âm, tuy rằng dương gian có quá nhiều tin đồn về luân hồi, về phần nhân quả kiếp trước và kiếp này mỗi tông giáo lớn đều có một cách nói riêng, nhưng cậu không cho rằng những cách nói này là chính xác, luân hồi chân chính còn có quan hệ nhân quả của kiếp trước và kiếp này khẳng định không phải đơn giản như vậy.
Phương Minh nghiêm túc giải thích cho Diệp Tử Du, chẳng qua sau khi có một người đi vào thùng xe, cậu lập tức ngừng đề tài này lại.
Đoàn tàu đến trạm, một người thanh niên chừng ba mươi tuổi lên xe, dẫn theo hai túi hành lý da rắn thật to, trên lưng còn đeo một cái ba lô, quần áo trên người cũng có chút dơ dáy bẩn thỉu, thế nhưng người ăn mặc như vậy lên tàu cũng không hiếm thấy. Tết đã tới rất gần, rất nhiều công nhân ra ngoài đi làm cũng bắt đầu lên xe quay trở lại quê nhà.
Trong xe đã không có chỗ trống, hiển nhiên nam thanh niên này không mua được vé ngồi, chẳng qua nam thanh niên ấy cũng không để ý, đem túi xách da rắn đặt ở nơi cửa khoang xe sau đó cứ ngồi xổm dưới đất như vậy, ánh mắt nhìn chéo qua khung cửa xem cảnh sắc không ngừng lướt qua bên ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lấy tư thế ngồi chồm hổm của người nam thanh niên này cùng độ cao của cửa xe, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn được bầu trời cùng một số nhà cao tầng phía ngoài, cảnh sắc như vậy vốn không có gì hấp dẫn người, nhưng hết lần này tới lần khác người nam thanh niên này lại nhìn rất mê li, từ sau khi lên xe vẫn duy trì tư thế này không nhúc nhích.
Ở thời đại điện thoại di động rất phát triển này, rất nhiều người rảnh rỗi hoặc là ngủ hoặc chính là chơi di động, người ngồi yên tĩnh như nam thanh niên này đã càng ngày càng ít, hơn nữa lấy tuổi tác của nam thanh niên thì hẳn không phải là người sẽ không dùng điện thoại.
Chẳng qua hành khách bên trong khoang xe cũng chỉ đánh giá vài lần lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói chuyện phiếm hoặc là chơi di động cùng đồng bạn.
"Anh Phương Minh, người kia có điểm nào không bình thường sao?"
Diệp Tử Du chú ý tới từ sau khi người thanh niên kia lên xe, ánh mắt của bạn trai mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người ta, nhưng thoạt nhìn người đàn ông kia rất bình thường, không nhìn ra có điểm gì đặc thù.
"Là một người rất thú vị."
Khóe miệng Phương Minh giương lên một nụ cười ý vị thâm trường, người đàn ông này cũng không đơn giản như hắn biểu hiện ra bên ngoài, chí ít tuyệt đối không phải là một công nhân đi làm xa bình thường.
Chẳng qua, mặc dù cậu biết người đàn ông này không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nhưng cậu cũng không tính tìm hiểu quá nhiều, mỗi người đều có một câu chuyện riêng, mà cậu cũng không phải loại người thích lắng nghe chuyện cũ của người khác.
Đoàn tàu tiếp tục đi về phía trước, Phương Minh thu hồi ánh mắt, chẳng qua rất nhanh đã có nhân viên tàu đi tới chuẩn bị kiểm tra vé.
Người đàn ông ngồi ở lối đi nhỏ cạnh cửa nhìn thấy nhân viên tàu kiểm tra vé, biểu tình hơi biến hóa một chút, sau đó đứng lên, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh ở một bên.
"Cậu ấy không mua vé nên muốn né tránh nhân viên kiểm tra sao?"
Bởi vì hành động của Phương Minh lúc trước nên thỉnh thoảng Diệp Tử Du lại nhìn người đàn ông kia vài lần, cũng thấy rõ sau khi người thanh niên nhìn thấy nhân viên kiểm vé lập tức tránh vào nhà vệ sinh, lông mày nhướn lên, có chút không xác định hỏi Phương Minh một câu.
Trốn vé là chuyện đã không hiếm thấy trên xe lửa từ mấy năm trước, chẳng qua bây giờ lại càng ngày càng ít, bởi vì hiện tại trên xe buýt hay xe lửa đều đã có hệ thống tự động soát vé, mỗi người phải có một vé riêng, đã không phải do nhân viên soát vé như trước nữa, chỉ cần đông đảo người cùng chen vào một lúc là có thể lọt vào.
Vào trạm cùng rời khỏi trạm đều phải xét vé, thậm chí khi vào trạm còn có máy soát vé, khiến độ khó của việc trốn vé tăng cao. Lại thêm nữa, hiện tại mức sống của người dân đều đã khá giả hơn nhiều, cũng sẽ không đến mức không thể mua nổi một tấm vé xe lửa.
Tuy rằng cũng có người không mua được vé nhưng vẫn lên xe lửa, nhưng phần lớn đều sẽ tự giác mua vé bổ sung, nhất là trong lúc xuân về như thế này, một chuyến khó cầu, loại hành vi này ngược lại là có thể lý giải, chỉ cần ngươi có bản lĩnh lên xe được thông thường nhân viên trên xe sẽ không đuổi ngươi xuống khỏi xe lửa, chỉ cần mua thêm một vé bổ sung là được rồi.
Vài phút sau đó, nhân viên kiểm tra xong phiếu vé rời khỏi rồi người thanh niên này mới đi ra, lại về tới vị trí khi trước, lục lọi trong túi một hồi, cuối cùng móc ra một túi nilon màu trắng, vươn tay vào lấy vài củ khoai lang từ bên trong ra.
Lấy khoai lang làm lương khô, người đàn ông lại lấy thêm một cái ly đi tới khu đựng nước rót một ly nước nóng, dùng nước nóng ủ lại khoai lang một lát sau đó bắt đầu ăn.
Một màn này khiến Tử Du đang nhìn cảm thấy có chút chua xót, ngay sau đó bắt đầu từ vị trí đứng lên, đi về phía lối nhỏ bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận