Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 428: Phương Minh đã có tôi bảo vệ

Chương 428: Phương Minh đã có tôi bảo vệ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
"Hóa khí thành hình, người đạt cảnh giới cấp Địa trong cả giới tu luyện có thể làm được cũng chỉ có mỗi Long Hổ Môn, nhưng cho dù là Long Hổ Biến của Long Hổ Môn cũng không cảm thấy lợi hại giống như vậy."
"Đúng vậy, tôi đã từng thấy một đệ tử cấp Nhân của Long Hổ Môn thi triển Long Hổ Biến, hổ trảo được triệu hồi uy thế tuyệt đối không cường đại như hổ trảo trước mắt này."
"Không hổ là đệ tử chí tôn, cảnh giới cấp Nhân đã có thể ngưng khí thành hình, hơn nữa còn hơn cả Long Hổ Môn."
Trong khi mọi người đang tán thưởng bản lĩnh của Phương Minh, trên mặt Mục Võ chỉ tỏ ra trào phúng, trực tiếp đánh ra một quyền.
"Ta sẽ cho ngươi biết, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều vô dụng."
Nắm tay tung ra, trực tiếp dừng phía trên hổ trảo, hổ trảo trong nháy mắt liền tan biến.
"Hổ gầm!"
Sắc mặt Phương Minh không thay đổi, chỉ có dấu ấn trên hai tay có hơi biến hóa. Một tiếng hổ gầm khủng bố đã gây chấn động toàn quảng trường.
Vua của bách thú, gầm lên giận dữ, bách thú quỳ phục.
Khi tiếng hổ gầm này phát ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Âm thanh này khiến những người có thực lực hơi yếu sắc mặt trở nên tái nhợt. Trong đầu họ xuất hiện cảnh tượng một con hổ uy lẫm rống vang trên đỉnh núi.
Lúc trước, Phương Minh chính là nhờ một chiêu này đánh bại đệ tử Long Hổ Môn, mà hiện tại cậu còn mạnh hơn trước rất nhiều. Uy lực của tiếng hổ gầm này cũng tăng lên gấp mấy lần.
"Ta đã nói rồi, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều không chịu nổi một kích."
Sắc mặt Mục Võ không có vẻ gì là bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bước chân về phía trước. Xung quanh hắn ta, không khí phát ra tiếng nổ lách tách, xuất hiện năng lượng dao động, nhưng góc áo hắn lại không hề bị lung lay.
"Bây giờ, hãy tiếp một quyền của ta đây."
Một quyền nhẹ nhàng chém ra, thoạt nhìn không có vẻ mang theo sát khí, nhưng ngay khi Mục Võ ra quyền, Phương Minh liền cảm thấy lông tơ khắp cả người đều dựng đứng, bởi vì cậu cảm nhận thấy một mối nguy rất lớn.
Lui!
Không hề chần chờ, Phương Minh liền lui người về sau. Nhưng cậu chưa kịp lui liền cảm giác trước ngực có một lực vô cùng khủng khiếp. Lực này giống như búa tạ đập thẳng vào ngực cậu.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu, Phương Minh lảo đảo lui về sau mấy chục bước.
Mục Võ cũng không thấy vậy mà dừng lại, lại tiếp tục chém ra một quyền. Con ngươi Phương Minh cứng lại, đặt tay ở bên hông. Thế nhưng cũng đúng lúc này, chợt có sự thay đổi, một đường kiếm từ trên không cắt tới, hướng thẳng tới Mục Võ.
Đường kiếm này mang theo sát khí vô cùng sắc bén, khiến Mục Võ biến sắc, không thể không thu quyền lui về phía sau.
"Phương Minh, đã có tôi bảo vệ."
Đường kiếm tan biến, một giọng nói vang lên, đồng thời bóng dáng một người cũng xuất hiện trên quảng trường.
Một người đàn ông mặt một bộ bạch sam, tay cầm trường kiếm xuất hiện giữa đám đông.
"Ông ấy là ai vậy?"
Mọi người ở đây đều thấy tò mò, có thể một kiếm đánh lui Nhị công tử, tất nhiên là một cường giả cấp Địa, mà những cường giả cấp Địa trong giới tu luyện đều có danh khí không nhỏ.
Ví dụ như mấy trưởng lão nhà họ La, ai cũng đều đã ở trong giới mấy chục năm, gần như hơn phân nửa người trong giới tu luyện đều biết.
"Tôi biết ông ấy là ai rồi, bắc kiếm Giang Quân."
Trong đám đông có người nhận ra danh tính người đàn ông áo trắng. Họ vừa nói ra, cả đám đông đều “ồ” lên.
Bắc kiếm Giang Quân, đó là nhân vật thành danh gần như cùng lúc với Mục Võ. Điểm khác nhau chính là người này vô cùng si mê kiếm, ngoài việc mê mẩn với kiếm thuật thì rất ít hành tẩu trong giới tu luyện, vậy nên người biết ông ấy cũng không nhiều.
Tuy nhiên, không ai dám phủ nhận sức mạnh của Giang Quân. Thậm chí ở trong mắt người thế hệ trước trong giới tu luyện, nếu Giang Quân cũng tham dự vào cuộc tranh giành tứ đại công tử, vậy danh sách tứ đại công tử đó có lẽ sẽ đổi chủ.
"Giang Quân!"
Sắc mặt Mục Võ cũng trở nên tối sầm lại. Cả giới tu luyện ở thế hệ hắn, người có thể làm hắn kiêng kị không nhiều, nhưng bắc kiếm Giang Quân tuyệt đối là một trong số đó.
Lúc này Phương Minh cũng đang nhìn về phía Giang Quân. Trí nhớ cậu không biết người đang đứng trước mặt này, cũng không hiểu vì sao người này lại đến đây lúc này, lại còn vì cậu mà đối chọi với Mục Võ.
"Mười lăm năm trước, ân Bổ Thiên chí tôn đã chỉ điểm một câu, trong kiếm thuật tạo được sự đột phá. Hôm nay, đặc biệt đến đây để báo ân."
Vẻ mặt Giang Quân không hề dao động. Lời của ông cũng khiến những người ở đây hiểu ra, Giang Quân sở dĩ xuất hiện ở đây hơn nữa còn bảo hộ Phương Minh, chính là vì ân nghĩa Bổ Thiên chí tôn đối với ông năm xưa.
Mọi người cũng có thể đoán ra, chắc chắn ngay tại thời điểm Giang Quân tu luyện kiếm thuật gặp bế tắc, vì duyên số đã gặp được Bổ Thiên chí tôn. Lấy cảnh giới của Bổ Thiên chí tôn, tùy tiện chỉ điểm một câu thì Giang Quân cũng đã được lợi rất nhiều rồi.
Giang Quân là một người mê kiếm. Đối với một người mê kiếm mà nói, sự hướng dẫn trong kiếm thuật là một cái ân rất lớn, vậy nên lần này ông đến chính là để báo ân.
"Báo ân? Vậy cũng phải xem ngươi có thực lực để báo ân không đã."
Mục Võ hừ lạnh. Đối với Giang Quân hắn chỉ kiêng kị, chứ không có nghĩa là hắn e ngại. Là Nhị công tử trong tứ đại công tử, cùng thế hệ hắn chưa từng sợ ai bao giờ.
"Cứ thử xem."
Giang Quân không nói nhiều, chỉ giương trường kiếm trong tay lên.
"Thật ra ta rất muốn đánh bại ngươi, nhưng tiếc là đối thủ hôm nay của ngươi không phải là ta."
Mục Võ đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía tộc trưởng nhà họ La đang đứng một bên: "Tộc trưởng La, người này giao cho ông."
La Tín sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Mục Võ sẽ đột nhiên ra chiêu này. Vốn nhà họ La họ lần này chỉ đứng bên ngoài duy trì thái độ trung lập, không có ý định nhúng tay vào.
Nhưng rõ ràng, Mục Võ cũng không tính để nhà họ La đứng ngoài cuộc, đây là trực tiếp ép nhà họ La tỏ rõ thái độ.
La Tín tỏ ra giận dữ nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Bởi vì chỉ vài giây trước, lỗ tai ông ta động đậy vài cái, hiển nhiên là lão tổ nhà họ La đã âm thầm truyền âm cho ông ta.
"Cậu Phương, nhà họ La tôi đối đãi với cậu như khách quý, có thể nói không có chỗ nào có lỗi với cậu, thậm chí cuối cùng cậu còn được nằm trong danh sách những người có được Đại La Kim Quả Đan, mà nhà họ La tôi cũng đã chuẩn bị cho cậu."
La Tín nhìn Phương Minh, vẻ mặt tỏ ra khó chịu: "Nhưng cậu Phương, cậu hái ba quả Đại La Kim từ cây Đại La Kim ở tổ địa nhà họ La tôi, cũng không chịu trả lại cho nhà họ La, như vậy là lòng tham không đáy!"
"Tuy nhà họ La tôi không phải danh môn vọng tộc gì, nhưng cũng không phải hạng dễ khi dễ. Cho dù Phương công tử là đệ tử của Bổ Thiên chí tôn cũng không thể khinh người quá đáng như vậy được."
Những lời La Tín vừa nói khiến cả đám đông lại “ồ” lên. Chuyện giữa Phương Minh và nhà họ La, người ngoài không hề biết. Hiện tại sau khi mọi chuyện được phơi bày, đa số những người ở đây đều nhìn Phương Minh với ánh mắt khinh thường.
Thân là đệ tử chí tôn lại ngạo mạn tham lam. Trong mắt họ Phương Minh đã làm mất mặt Bổ Thiên chí tôn, cũng khó trách nhà họ La lại đột nhiên trở mặt đứng về phía Nhị công tử.
Thật là khinh người quá đáng.
Phương Minh chỉ cười lạnh, vốn dĩ cậu đã không tính công bố diện mạo xấu xí của nhà họ La nhanh như vậy, nhưng nếu nhà họ La đã không biết xấu hổ, vậy cậu cũng không cần phải giữ lại làm gì.
"Tôi khinh người quá đáng? Tổ tiên nhà họ La các ông vì độc chiếm truyền thừa giết chết đồng bạn, sau đó lại vì chiếm lấy cây Đại La Kim mà sát hại hậu duệ của một yêu quái, trong khi truyền thừa này thực chất là do con yêu quái đó để lại, muốn đổi với người thừa kế để họ chăm sóc con cháu đời sau của nó."
Khi Phương Minh nói ra những lời này, sắc mặt La Tín khẽ thay đổi. Đây là bí mật sâu kín của nhà họ La, cả nhà họ La chỉ có tộc trưởng các thế hệ mới biết được.
Vậy nên, giờ phút này tất cả người nhà họ La từ trưởng lão đến các đệ tử đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Phương Minh.
"Khốn kiếp, dám sỉ nhục tổ tiên nhà họ La ta."
"Không thể tha thứ được, danh dự nhà họ La ta không thể để bị sỉ nhục như vậy được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận