Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 170: Một bức di thư

Chương 170: Một bức di thư
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------------
Khống linh thuật là một loại pháp thuật đặc thù, dưới tình huống bình thường người muốn thi triển pháp thuật này đều phải bồi dưỡng âm linh một đoạn thời gian, khiến âm linh không còn bài xích người thi pháp.
Cho nên người am hiểu thuật này thường lựa chọn những quỷ hồn của trẻ sơ sinh mới chết không bao lâu để bồi dưỡng, bởi vì trí tuệ của trẻ sơ sinh còn chưa kịp hình thành, sau khi được người thi pháp bồi dưỡng đương nhiên sẽ răm rắp nghe lệnh.
Mà còn một nguyên nhân cũng vô cùng quan trọng khác chính là khống linh thuật rất dễ dàng bị phản phệ, cho nên người thi pháp đầu tiên phải đánh nát linh trí của quỷ hồn, nói trắng ra là cũng giống như luyện nó thành khôi lỗi, chỉ là khôi lỗi này không có thân thể.
Đương nhiên Phương Minh cũng không hủy đi linh trí của tiểu nữ quỷ này, mà cậu cũng không có khả năng làm được việc đó. Diệt một quỷ hồn thì có lẽ còn dễ dàng, chứ nếu muốn diệt linh trí của nó thì vẫn tính là một chuyện khó khăn đấy.
Lúc trước Phương Minh đã mượn nhờ thuật giao lưu âm linh truyền âm cho tiểu nữ quỷ, để tiểu nữ quỷ chủ động giao thân thể cho cậu khống chế.
Mà sau khi bị khống linh thuật khống chế thì thực lực của tiểu nữ quỷ tăng mạnh, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau đó nữ quỷ không còn sợ sợi dây đỏ nữa.
“Tờ báo này là cô đặt trước cửa hàng của tôi sao? Trần Nhạc Nhi, cho dù oan khuất của cô có lớn cỡ nào đi nữa, nhưng sau khi chết bắt buộc vẫn phải tiến về Âm Phủ đi đầu thai, Dương Gian thật sự không phải là nơi cô có thể lưu lại. Lần này tôi ra tay cứu cô không có nghĩa là lần sau cô cũng sẽ gặp may mắn giống vậy.”
Phương Minh nhìn tiểu nữ quỷ, trên tờ báo này có tên của cô bé.
Trần Nhạc Nhi, 13 tuổi, là học sinh năm nhất của trường trung học Nam Sơn ở Ma Đô, nữa tháng trước đã tự sát mà chết.
Một học sinh trung học tự sát chết, mặc dù giấy báo có đăng tin tức thế nhưng tuyệt đối không thể khiến Đại Trụ tức giận tới mức đó, Đại Trụ tức giận chính là vì biết nguyên nhân Trần Nhạc Nhi tự sát.
Một tháng trước Trần Nhạc Nhi vẫn giống như những nữ sinh trung học bình thường, vẫn bận rộn học tập, vui vẻ hoạt bát tràn đầy sức sống, thế nhưng tất cả đã thay đổi vào buổi chiều hôm ấy…
Cha mẹ Trần Nhạc Nhi nhận được một cuộc điện thoại nói rằng con gái của bọn họ đã đụng phải một bà lão, sau đó kêu bọn họ mau chóng đưa bà lão tới bệnh viện.
Mà từ lúc kiểm tra sức khỏe cho tới lúc kê đơn thuốc, Trần Nhạc Nhi đều một mực khóc lóc kể lể bà lão không phải là do cô bé đụng trúng, chỉ là cô bé thấy bà lão bị ngã nên mới tới đỡ bà lão dậy mà thôi.
Nhưng mà người nhà của bà lão thì một mực cho rằng chính con bé đã đẩy ngã bà lão, bởi vì ở đó có nhiều người đang đứng như vậy, tại sao không ai tới đỡ bà mà chỉ có cô bé đỡ kia chứ? Rõ ràng chính là làm bà ngã nên mới phải đỡ bà dậy.
Không có camera cũng không có nhân chứng, mà điều khiến Trần Nhạc Nhi tuyệt vọng nhất chính là sau khi bà lão tỉnh lại một mực khẳng định chính Trần Nhạc Nhi đã đẩy ngã bà.
Bồi thường tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần…
Cha mẹ Trần Nhạc Nhi chỉ là những người bên ngoài tới Ma Đô làm thuê, mở một tiệm bán đồ ăn sáng không tới 10 m2, dưới sự bức ép của người nhà bà lão không thể không ngậm ngùi bồi thường hơn 1 vạn tiền thuốc cùng 2 vạn tiền tổn thất tinh thần, sau đó mới đưa con gái đi.
Hơn 3 vạn, đây chính là thu nhập cả một tháng của nhà Trần Nhạc Nhi, đột nhiên cứ như vậy không cánh mà bay khiến cha mẹ cô bé rất tức giận, vừa về tới nhà đã la mắng cô bé té tát.
“Bạn học của con đều không đi dìu, tại sao con lại đi dìu chứ?”
“Con có phải đọc sách tới ngu rồi không? Người như con còn đọc sách cái gì chứ! Cha mẹ khổ sở biết bao nhiêu để kiếm tiền tạo điều kiện cho con đọc sách, không phải để con hành động ngu ngốc như vậy!”

Một khắc này toàn bộ nhận thức của Trần Nhạc Nhi sụp đổ, cô không hiểu niềm vui khi kính già yêu trẻ mà thầy giáo vẫn nói liệu nó đang ở đâu?
Vì sao cha mẹ luôn dặn dò cô phải ngoan ngoãn nghe lời thầy cô giáo, đột nhiên hôm nay lại vì cô nghe lời thầy cô giáo mà trách mắng cô thậm tệ như vậy?
Càng không hiểu vì sao bà lão tự ngã trên mặt đất lại một mực vu khống cô bé đụng bà ngã xuống?
Một loạt những câu hỏi khiến thế giới của Trần Nhạc Nhi sụp đổ hoàn toàn, tâm tình của cô bé trở vô cùng suy sụp, mà mỗi ngày cha mẹ của cô bé đều bận rộn bán quán không phát hiện ra sự bất thường của cô, cho dù có phát hiện thì cũng vì tiếc mấy vạn này mà cố tình không quan tâm tới cô, coi như là dạy cho cô một bài học.
Thế là sau mười lăm ngày, Trần Nhạc Nhi mang theo những hoang mang về thế giới này, mang theo những suy sụp mệt mỏi nhảy từ sân thượng của trường học xuống, vĩnh viễn rời khỏi nhân thế, chỉ lưu lại một bức di thư.
“Cha mẹ yêu dấu, con nghe thầy giáo nói rằng bức thư được viết trước khi chết được gọi là di thư, vì vậy khi cha mẹ nhìn thấy bức di thư này thì con gái cũng đã không còn trên trần thế nữa…
Xin cha mẹ hãy tha thứ cho con vì con tự tử, sau này con không thể ở bên cha mẹ, không thể hoàn thành nguyện vọng trong ngày sinh nhật thứ mười của con, chờ khi con lớn sẽ cùng cha mẹ tới thủ đô thăm quan Vạn Lý Trường Thành.
Con biết nhà chúng ta không giàu có như nhà những bạn học khác, cha mẹ cũng đã làm lụng rất vất vả để có tiền cho con đi học, mỗi sáng khi con gái thức dậy cha mẹ đều đã rời khỏi nhà, con còn nhớ có ngày nghỉ tới cửa hàng phụ mẹ bán bánh bao, lời được tổng cộng 432 khối.
Vì vậy mỗi lần ba mẹ cho con tiền tiêu vặt con đều cất lại, về sau những lần trường học muốn thu tiền tài liệu các khoản con đều không xin tiền mẹ, bởi con biết rõ nhà mình kiếm tiền vất vả vô cùng. Những bạn học khác mùa hè thường mua nước ngọt có ga với sữa bò, con chỉ dùng tiền lẻ mua một chai nhựa, mỗi ngày rót một bình nước trong nhà mang tới trường học.
Chỉ có những ngày có tiết thể dục, một bình nước không đủ cho con uống con mới tới quầy bán quà vặt mua một chai nước.
Ba vạn khối, đây là một số tiền quá lớn, nghĩ tới nhà chúng ta phải bồi thường ba vạn, con liền nghĩ tới đầu tóc của cha mẹ đã bạc trắng.
Cha, mẹ, con sai rồi, con có lỗi với hai người.
Hai người đánh con, mắng con đều đúng, thế nhưng con không đụng bà lão đó, con thật sự không có…
Còn nhớ rõ khi con còn bé, thầy giáo đã giảng về chuyện của Lôi Phong, cũng nhớ rõ khi con nhặt được 5 khối rồi đưa cho thầy giáo khi học tiểu học, thầy giáo đã khen con, còn tặng cho con một bông hoa bé ngoan để khích lệ, khi đó con khoe với cha, cha còn sờ đầu con cười nói: Con gái nhà ta ngoan lắm.
Con làm việc tốt được thầy giáo khen ngợi, mà ba cũng rất hãnh diện vì con, thế nhưng tại sao lần này lại không giống?
Vì sao bà lão này lại nói con đụng ngã bà ấy?
Con gái nghĩ mãi mà không hiểu rõ, thế nhưng con biết con đã khiến nhà mình tổn thất một số tiền rất lớn, khiến cho cha mẹ phải làm lụng không công mấy tháng.
Hôm nay giờ ngữ văn con học được một từ mới, đó chính là: Chuộc tội.
Thầy giáo nói, chuộc tội là dùng tiền để đền bù tổn thất mà chính mình đã phạm phải.
Thế nhưng trên người con chỉ có 13 khối, cách số tiền 3 vạn nhà chúng ta xa quá xa, con muốn chuộc tội…
Thầy còn nói, trên đời quý nhất chính là mạng sống của con người, con không có tiền, vậy con liền dùng mệnh tới để chuộc tội.
Cha
Mẹ
Hẹn gặp lại, con gái xin dùng mệnh để chuộc tội với hai người.”

Phần di thư này được báo đăng đúng từng chữ từng chữ, thậm chí bên dưới còn có một hình ảnh, trong ảnh chữ viết của Trần Nhạc Nhi rất đẹp, thế nhưng từng chữ từng chữ xinh đẹp này đều toát lên thống khổ cùng tự trách của cô bé.
Phía dưới tin tức còn có một đoạn bình luận, đoạn bình luận này là do phóng viên viết.
Sau khi tôi đọc được dòng thư này liền liên lạc với đương sự trong vụ việc, bà Lý Mỗ Mỗ, thế nhưng Lý Mỗ Mỗ vẫn luôn miệng khẳng định chắc chắn là Trần Nhạc Nhi đã đụng ngã bà.
Một cô bé mười ba tuổi lại dùng cái chết để chuộc tội, vậy người còn sống có thể làm gì? Tôi nghĩ người còn sống chỉ có thể làm một việc duy nhất, chính là tìm ra chân tướng của sự việc.
Một bên là cô bé mười ba tuổi, một bên là bà lão hơn tám mươi tuổi…
Trong khi Mạnh Tử đàm đạo với Lương Huệ Vương có nói một câu: Biết yêu thương ông bà của mình từ đó biết yêu thương ông bà của người khác, biết yêu thương con cháu của mình từ đó biết yêu thương con cháu của người khác. Vì vậy quốc gia chúng ta mới có phẩm chất kính già yêu trẻ tốt đẹp này.
Thế nhưng giờ khắc này tôi nên tin tưởng ai đây?
Là một cô bé tự sát để chuộc tội, hay là một bà lão đang nằm trên giường bệnh?
Thế nhưng cho dù chân tướng là như thế nào, tôi luôn tin rằng chân tướng cuối cùng cũng sẽ bại lộ, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Đây chính là toàn bộ tin tức trên tờ báo, cũng chính là nguyên nhân Đại Trụ phẫn nộ như vậy, bởi vì mặc dù tác giả không nói rõ thế nhưng ý đồ thì đã rất rõ ràng.
Nếu như không phải bị vu hãm thì một cô bé còn chưa tới tuổi xuân thì làm sao có thể tự sát?
Đương nhiên tác giả kia cũng không thể nói rõ, bởi vì hắn không có chứng cứ, mà Phương Minh thì biết chắc Trần Nhạc Nhi bị oan uổng, bởi vì khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Trần Nhạc Nhi bên bờ sông Hoàng Phổ, trên người Trần Nhạc Nhi được bao bọc một tầng ánh sáng xanh.
Chỉ có những người bị hàm oan mà chết thì trên người mới có tầng sáng này bao bọc, cũng chính nhờ tầng sáng này giúp Trần Nhạc Nhi có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, nếu không một quỷ hồn mới chết vài ngày mà gặp phải ánh sáng mặt trời đã sớm hồn phi phách tán.
Đây cũng chính là lý do vì sao Phương Minh lại ra tay cứu Trần Nhạc Nhi, cũng là nguyên nhân vì sao lúc ấy cậu lại ngăn cản hành động cứu người của Diệp Tử Du.
Bà lão kia chính là Lý Mỗ Mỗ báo chí đã nhắc tới, mà Trần Nhạc Nhi thì muốn đi báo thù.
Người sau khi chết thì biến thành quỷ hồn, mà quỷ hồn trải qua thời gian đầu thai bảy ngày, hai bảy… Cho tới trước bảy bảy bốn mươi chín ngày, không thể nào mở miệng nói chuyện, vì vậy giờ phút này Trần Nhạc Nhi chỉ có thể nhìn Phương Minh bằng ánh mắt đáng thương.
Mà cô cũng chỉ còn cách đặt tờ báo ở trước cửa hàng để Phương Minh biết rõ những chuyện cô bé đã phải trải qua.
Mà tờ báo này đã được in ấn từ một tuần trước.
“Cô muốn báo thù tôi sẽ không ngăn cản, nhưng tôi sẽ không giúp cô báo thù, bởi vì cô tự sát, mà tôi cũng không phải chấp pháp giả.”
Nghe thấy những lời này trên mặt cô bé hiện lên vẻ sốt ruột, mấp máy môi như muốn nói gì đó, thế nhưng Phương Minh không nghe được chữ nào, mà cậu cũng không hiểu khẩu hình miệng.
“Cô muốn nói gì?”
Phương Minh nhíu mày, sau đó đi khỏi phòng, lúc đi vào đã mang theo một người giấy.
“Nhập thân vào trên tờ giấy này, sau đó có lời gì cô có thể nói hết ra.”
Nhập thân vào người giấy, lợi dụng người giấy làm môi giới, có thể khiến quỷ hồn chưa qua bảy bảy bốn mươi chín ngày mở miệng nói chuyện.
Trần Nhạc Nhi gật đầu, thân ảnh lập tức phiêu hốt thành một làn khói đen bay vào trên người giấy, người giấy lắc lư hai lần sau đó một đạo âm thanh giòn giã vang lên.
“Anh ơi, cầu xin anh hãy cứu cha mẹ em.”
Giọng nói Trần Nhạc Nhi vang lên, một giọng nói gấp gáp tràn ngập bất lực, mà lời nói của cô cũng khiến Phương Minh ngẩn người.
Phương Minh đã nghĩ tới mấy nguyên nhân khi thấy cô bé đi theo mình không bỏ, thế nhưng khả năng mà cậu cho rằng có thể nhất chính là Trần Nhạc Nhi nhờ cậu báo thù giúp cô bé, hoặc trả lại sự trong sạch cho cô bé… Thế nhưng cậu không ngờ câu đầu tiên khi cô bé mở miệng vậy mà lại là như thế này.
Ngoại trừ phải thừa nhận đau khổ khi mất đi con gái thì gần như không có gì nguy hiểm, chẳng lẽ hai vợ chồng này không chịu nổi đau khổ mà tự sát sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận