Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 187: Dược liệu cũng được bán theo kiểu ăn may

Chương 187: Dược liệu cũng được bán theo kiểu ăn may
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------
Lễ khai mạc rất long trọng cũng rất nhàm chán.
Đầu tiên là lãnh đạo thành phố Đằng Xung lên phát biểu, giống như Hoa Minh Minh đã đoán, người đàn ông trung niên đi vào cùng với Dược Vương chính là người đứng đầu của Đằng Xunng.
Ngay sau đó là tới bộ giám định thuốc, rồi bộ công thương, còn có những lãnh đạo các hiệp hội có liên quan tới trung y… Lần lượt từng người lên hiện diện.
Mặc dù mọi người ngồi bên dưới vỗ tay rất nhiệt liệt thế nhưng không ít người đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Mùa hè vốn là dễ buồn ngủ, huống chi mọi người tới đây cũng không phải vì muốn nghe lãnh đạo diễn thuyết.
Không khí nhàm chán mãi tới lúc Dược Vương xuất hiện mới thay đổi.
Ngay khi Dược Vương xuất hiện trên bục diễn thuyết, chào đón ông ấy là một màn vỗ tay náo nhiệt, có một số người vẻ mặt cũng trở nên phấn chấn hơn hẳn, cho dù người chủ trì cố gắng yêu cầu mọi người im lặng nhưng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của bọn họ.
“Tràng diện thật vượt quá sức tưởng tượng, tôi lại cảm thấy bọn họ đã sùng bái đến mù quáng rồi, có cần thiết phải tới mức đó hay không chứ?”
Hoa Minh Minh nghe thấy những tiếng hô hào còn có tiếng vỗ tay điên cuồng thì cảm thấy không thể hiểu nổi, thế nhưng cậu ta vừa nói xong đã bị người đàn ông trung niên bên cạnh khinh bỉ.
“Cậu thì biết cái gì, Dược Vương có ơn tái tạo đối với những người trồng dược liệu như chúng tôi. Nếu không nhờ những phương thuốc của ông ấy thì thảo dược nhà tôi trồng chắc hẳn đã thúi hư cả rồi, mà một khi không thể bán ra cả nhà tôi chỉ còn đường chết!”
Người đàn ông trung niên kia vô cùng kích động, hiển nhiên ông ta chính là một trong số những người được lợi nhờ phương thuốc của Dược Vương năm đó, bây giờ lại nghe có người dám nói xấu ân nhân của mình làm sao ông ta có thể không tức giận được kia chứ!
Hoa Minh Minh co đầu rụt cổ không dám phản bác, nhìn thấy người đàn ông trung niên tức giận tới vén tay áo lên, nếu cậu ta còn nói thêm một câu nào nữa chắc chắn ông ta sẽ kích động mà đấm cậu ta luôn.
Trầm mặc giữ mình là tốt nhất!
Dược Vương mặc dù không nói nhiều nhưng lại rất được mọi người ủng hộ, nhất là câu nói cuối cùng của ông ấy, chúc thị trường thuốc đông y càng ngày càng phát triển, chúc cuộc sống của mọi người càng ngày càng ấm no!
Nếu là lãnh đạo của Đằng Xung hay bộ trưởng các bộ ban ngành liên quan nói lời này, chắc hẳn mọi người sẽ cho rằng đó chỉ là muốn được thành tích mà thôi, thế nhưng Dược Vương thì ngược lại, ông ấy không hề trục lợi gì cho bản thân mà thật sự hy vọng giới trung y phát triển tốt đẹp.
Buổi lễ khai mạc kéo dài nguyên một giờ, đợi khi nghi thức cắt băng của các lãnh đạo và Dược Vương hoàn thành thì đại hội giao lưu cũng chính thức được bắt đầu.
Rất nhiều nhân vật lớn đã rời đi, thế nhưng đối với đa số người tới mua bán dược liệu thì thời gian kế tiếp bọn họ mới là nhân vật chính.
Những nhà cung cấp cùng người trồng dược liệu đã sớm được phân vị trí từ trước, bọn họ bắt đầu về vị trí đổ đầy dược liệu ra, trong nháy mắt cả khu vực nồng nặc mùi thuốc đông y.
“Chúng ta cũng đi dạo xung quanh một lát xem sao.”
Sau khi buổi lễ khai mạc kết thúc thì đoàn người cũng giải tán, ai về nhà nấy bắt đầu chăm chút cho khu vực triển lãm của mình. Trong sảnh lớn được chia ra tới bả tám chục sảnh triển lãm cá nhân, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
“Đông Trùng Hạ Thảo, Linh Chi, Lộc Nhung… Đều là hàng tốt nha.”
Phương Minh cùng Hoa Minh Minh cũng du đãng trong đám người, thế nhưng khác với bọn họ, cậu không hề có ý định mua những loại dược này. Mặc dù đây đều là những dược liệu mà cậu cần thế nhưng nó quý chứ không hiếm, cậu hoàn toàn có thể mua được ở Nghiễm Niên đường.
“Thật ra ba ngày đầu tiên chủ yếu là dành cho khách hàng cá nhân như người địa phương hay là du khách, còn những thương nhân muốn mua số lượng lớn giống như Nghiễm Niên đường của chúng ta đều phải đặt hàng trước, mấy ngày sau mới có thể xem xét cẩn thận rồi quyết định mua bán.”
Tôn Lợi Dân đi bên cạnh giới thiệu thế nhưng sự chú ý của Phương Minh lại bị dồn tới bên ngoài hành lang, hiện tại đang có rất nhiều người đều đi về hướng bên đó, tựa như ngoài hành lang có thứ gì náo nhiệt hấp dẫn bọn họ vậy.
“Cậu Phương có hứng thú với nơi đó sao? Đó chính là khu manh dược, nói trắng ra thì khu bên đó bán dược liệu cũng giống như quầy hàng bán đồ cổ vậy, bên trong có dược liệu tốt cũng có dược liệu xấu, nói chung mua được dược liệu như thế nào còn phải nhờ vào nhãn lực của cậu nữa, hơn nữa một khi đã mua xong tuyệt đối không thể trả lại.”
Tôn Lợi Dân nhìn vào hành lang phía bên trái kia, hình thức giao dịch này chỉ mới phổ biến gần đây, đều là do những thương nhân hình thành dựa trên mô hình buôn bán cổ vật.
“Sở dĩ dược liệu có thể được buôn bán theo mô hình này chính là vì có khá nhiều dược liệu mà ngay cả người bán cũng không thể nào biết rõ số năm, có thể là do may mắn nên đào được trên núi, hoặc do tổ tiên truyền lại… Họ đặt quầy ở đây, nếu bán được giá tốt thì là kiếm lời, mà bán giá quá rẻ cũng ngậm ngùi chấp nhận.”
“Đương nhiên phương thức giao dịch này rất được mọi người ưa thích, vì nó có thể giúp bọn họ tìm thấy thú vui khi mua được đồ tốt giống như mua cổ vật vậy, hơn nữa dù gì đây cũng thật sự là dược liệu, cùng lắm thì công hiệu của dược liệu chênh lệch theo số năm chứ tuyệt đối không có chuyện mua phải hàng giả không chút giá trị như đồ cổ.”
Nghe thấy lời nói của Tôn Lợi Dân trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ hứng thú, mà Hoa Minh Minh ở bên cạnh lại càng nóng lòng hơn, thật không ngờ dược liệu cũng có thể bán được theo phương thức bán đồ cổ!
“Phương Minh chúng ta mau mau đi qua đó xem đi, nếu thật sự có thể kiếm được Nhân Sâm hay Linh Chi mấy trăm năm… Vậy thì chúng ta phát tài rồi!”
Phương Minh cười một tiếng, muốn mua được Nhân Sâm trăm năm ở đó xác suất còn thấp hơn ở chợ đồ cổ mà mua được gốm sứ mà Càn Long đã từng dùng!
Dù sao dựa theo thời gian tăng trưởng thì hình dạng của dược liệu cũng có chút khác biệt đặc thù, thế nhưng đúng thật là cậu cũng cảm thấy rất có hứng thú, đi xem một chút cũng không vấn đề gì.
Tôn Lợi Dân dẫn Phương Minh cùng Hoa Minh Minh đi ra phía ngoài sảnh triển lãm, còn Lăng Sở Sở cùng hai người Vu Hải Dương thì đi tới sảnh triển lãm cá nhân của những nhà cung ứng dược liệu quen thuộc.
“Đến đến, Nhân Sâm đã hơn 20 năm vừa mới được đào lên không lâu, không nên bỏ lỡ!”
“Linh Chi tổ tiên lưu lại, ít nhất 10 năm, mặc dù không nguyên vẹn nhưng dược hiệu kinh người, đến xem đi!”
Vừa tới nơi này Phương Minh đã có cảm giác như lạc vào một cái chợ vậy, tất cả đều phủ một tấm vải lên mặt đất sau đó bày đủ loại dược liệu, đủ kiểu kêu la chào mời.
Đương nhiên đây đều là những người trồng dược liệu nhỏ, bởi vì không có đủ tiền để mua một vị trí trong sảnh triển lãm nên mới phải bày bán ở đây, mà một số người chọn mua cũng thích mua ở đây hơn bởi vì giá cả rẻ hơn bên trong nhiều.
“Tôi dựa vào, gốc Nhân Sâm này thật là nhiều rễ, đoán chừng ít nhất cũng phải trên trăm năm đi!” Hoa Minh Minh chỉ một gốc Nhân Sâm trong một gian hàng khiếp sợ thốt lên!
“Ông chủ này thật sự là có mắt nhìn, vừa nhìn thấy cậu tôi đã nhận ra cậu là người trong nghề, thế nhưng gốc nhân sâm này không phải trên trăm năm mà chỉ là tám mươi năm mà thôi.”
Hoa Minh Minh ngây ngẩn nhìn người bán hàng, đầu năm nay thương nhân như người trước mắt này thật sự quá hiếm, làm gì có ai bán hàng mà không những không khen hàng của mình lại còn hạ thấp nó xuống kia chứ?
“Ừm, tám mươi năm cũng không kém nhiều, gốc Nhân Sâm này ông bán bao nhiêu?”
“Nhân Sâm trên trăm năm giá cả ít nhất cũng hơn trăm vạn, gốc Nhân Sâm này của tôi chỉ 80 năm, tệ nhất cũng phải bán được 60 vạn, nếu cậu thật sự muốn mua thì tôi sẽ bán với giá 60 vạn cho cậu.”
“Nhân Sâm tám mươi năm mà chỉ bán với giá 60 vạn tiện nghi như vậy, Phương Minh… Sao cậu lại đi mất rồi?”
Hoa Minh Minh phát hiện Phương Minh vốn ở bên cạnh cậu ta không biết đã bỏ đi từ lúc nào, chỉ còn Tôn Lợi Dân đứng bên cạnh nhìn cậu ta với ánh mắt cổ quái.
Ông ta thật sự muốn nói rõ cho cậu Hoa trước mắt này, không phải ông chủ thành thật, mà đùng một cái cậu tăng số năm của gốc Nhân Sâm lên gấp 10 lần, chính ông chủ cũng ngượng ngùng không dám thổi phồng lên như vậy.
Một gốc Nhân Sâm chỉ có bảy, tám năm lại bị cậu ta thổi lên thành hơn 100 năm, cho dù ông ta là ông chủ thì cũng không dám thổi phồng như vậy, mặt ông ta còn chưa dày tới mức đó!
Chỉ cần là người có chút hiểu biết với Nhân Sâm đều có thể nhận ra, đây căn bản không phải sâm núi gì mà chính là sâm nhà trồng, chỉ có sâm nhà trồng thì gốc sâm mới có nhiều rễ như vậy, còn Nhân Sâm hoang dã thì rễ cây sẽ rất thon dài.
Nhân Sâm không phải càng nhiều rễ thì càng lâu năm mà ngược lại hoàn toàn, bởi Sâm dựa vào rễ để hấp thu chất dinh dưỡng, phần rễ vì nằm dưới đất quá lâu mà sẽ bị hư thối. Mặc dù nó cũng sẽ dài ra lại thế nhưng chỉ có phần sâm lồi lên mặt đất rễ mới dài ra mà thôi, còn phần phía dưới sẽ căng bóng như trân châu. Đó là lý do tại sao sâm càng lâu năm thì càng ít rễ.
Phương Minh chuồn đi một mình, nếu cậu đi chung với tên Hoa Minh Minh này nữa thì trí thông minh của cậu sẽ bị giảm xuống mất! Ông chủ kia cùng lắm cũng chỉ muốn nói dối số năm một chút kiếm lời hơn 10 vạn mà thôi, thế nhưng cái tên Hoa Minh Minh này thì hay rồi, trực tiếp tăng tới ông chủ cũng không chịu nổi. So với cái tên Nhân Sâm thì cậu vẫn thích cái tên chày gỗ hơn nhiều.
Thế nhưng có Tôn Lợi Dân ở đó cậu cũng không sợ Hoa Minh Minh bị hố, Tôn Lợi Dân là quản lý của Nghiễm Niên đường, đương nhiên ông ta sẽ có hiểu biết nhất định với dược liệu đấy.
Phương Minh nhìn nhìn dược liệu ở mấy quầy hàng hai bên, trong mắt hiện vẻ thất vọng, tuy rằng những dược liệu này coi như không tệ thế nhưng bán khá sát giá, đừng hòng mong có thể ăn may được.
Phương Minh cười tự giễu, kể cũng đúng, người mua từ trước tới nay làm sao có thể khôn ngoan như người bán được, tiện nghi làm gì dễ chiếm như vậy chứ.
Thế nhưng trong lúc Phương Minh chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên đôi mắt cậu bị một quầy hàng hấp dẫn. Chủ quầy là một người đàn ông trung niên, trong quầy ông ta bày bán cũng chỉ có một số gốc cây cùng một ít dược liệu dạng cành, mới nhìn qua thì không khác gì so với những sạp hàng khác.
Đương nhiên chính vì trong sạp hàng không có dược liệu quý giá gì nên đa số người chỉ nhìn lướt qua rồi bỏ đi.
“Chú à, những dược liệu này đều là do chú tự hái sao?” Phương Minh ngồi xổm xuống cười hỏi.
“Đúng vậy, đây đều là dược liệu tôi hái được, có một số thì hái đã lâu rồi, còn một số thì mới hái tuần trước, bởi vì nghe nói bên này có hội triển lãm giao lưu nên mới tới đấy.”
Người đàn ông trung niên không giấu diếm, rõ ràng ông ta cũng không phải người chuyên buôn bán dược liệu, chỉ vì nhà ở gần núi nên mới lên núi hái thảo dược tới bán mà thôi.
“Tiểu Huyết Đằng, Hắc Huyết Đằng, Kim Mao Cẩu, Mãi Ma Đằng, Mai Hoa Đằng, Ngưu Đề Tử, Đằng dẹp, Quá Giang Long, Kim cương Đằng, Hồng Đan Tham…”
Phương Minh vừa nói chuyện với người đàn ông vừa lật xem đống dược liệu, những dược liệu này cũng không quý báu gì, giá cả chỉ cỡ mấy đồng tới gần 100 đồng một cân mà thôi, toàn bộ gian hàng bán đi chắc cũng chỉ cỡ mấy nghìn là cùng.
“Ông chủ, chúng tôi còn rất nhiều dược liệu giống như thế này, nếu cậu cần có thể đặt trước.”
Hiển nhiên mục đích của người đàn ông chính là tìm kiếm người thu mua dược liệu số lượng lớn đấy!
Phương Minh mỉm cười, cậu không cần số dược này thế nhưng Nghiễm Niên đường lại cần, cậu cũng có thể đứng ra giới thiệu hai bên với nhau, nhưng điều quan trọng là cậu phải đạt được thứ mình muốn cái đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận