Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 197: Gốc Linh Chi có lai lịch bí ẩn

Chương 197: Gốc Linh Chi có lai lịch bí ẩn
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------
Cũng không nói chuyện gì nhiều thì Hỗ Quân đã dẫn đám bạn còn đang khó hiểu kia đi, mà Lăng Sở Sở thì nhìn Phương Minh với ánh mắt kỳ quái.
Ban đầu cô ấy cho rằng việc cô của mình mời Phương Minh làm cố vấn dược liệu thì cũng thôi đi, lại còn ủng hộ tài lực hết mình cho cậu thật là một hành động không sáng suốt, thế nhưng không ngờ thái độ của Hỗ tổng với cậu cũng giống hệt như thái độ của cô mình.
Chẳng lẽ lần này bản thân cô ấy nhìn nhầm thật rồi sao?
Lăng Sở Sở cảm thấy bối rối, mặc dù cô ấy đã nhận định rõ ràng Phương Minh không đáng để cô mình đầu tư như vậy, thế nhưng thái độ của Hỗ tổng lại khiến cô ấy dao động.
“Chúng ta cũng đi vào thôi.”
Phương Minh nhìn Lăng Sở Sở đang ngẩn người rồi nói ra.
“A, được.”

Buổi đấu giá được diễn ra trong một căn phòng trên lầu ba, phòng này rất lớn, có thể chứa chấp tới khoảng chừng 500 người. Thế nhưng mặc dù phòng lớn như thế cũng không nhiều bằng số khách quý được mời tới, vì vậy không phải ai cũng có thể vào phòng.
Đại hội lần này mời hơn 5000 khách quý, nếu tất cả mọi người đều tới thì đừng nói là ngồi, cho dù chỉ đứng cũng không đủ chỗ. Vì vậy ban tổ chức yêu cầu những người trồng hay người kinh doanh dược liệu, mỗi công ty chỉ có hai người được vào, mà doanh nghiệp lớn như Nghiễm Niên đường thì 4 người được vào.
Vì vậy chỉ có Lăng Sở Sở, Tôn Lợi Dân, Phương Minh cùng Hoa Minh Minh vào được, Vu Hải Dương cùng Trương Giang Ba phải chờ ở ngoài.
“Thật là náo nhiệt!”
Hoa Minh Minh vừa nhìn tình cảnh náo nhiệt trong căn phòng, vừa tìm vị trí để ngồi xuống. Nghiễm Niên đường đường bố trí ở hàng ghế thứ ba, sau khi Phương Minh ngồi xuống lại tiếp tục quan sát thấy đám người Hỗ Quân được bố trí ở hàng ghế số hai.
Phương Minh hiểu được nguyên nhân vì sao họ bố trí chỗ ngồi như vậy. Hàng thứ nhất hẳn là chỗ ngồi của lãnh đạo, hàng thứ hai thì là đám người chủ lực có khả năng mua sắm nhất, mà hàng thứ ba thì chính là những công ty dược liệu như Nghiễm Niên đường.
Chín giờ sáng.
Một ông lão cỡ hơn 50 tuổi ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn tiến về phía bục đứng, đầu tiên là chắp tay chào hỏi mọi người, sau đó mới cất lời: “Tin tưởng mọi người chờ mong buổi đấu giá ngày hôm nay đã lâu, lão phu may mắn có thể trở thành đấu giá sư của buổi đấu giá, đầu tiên xin chân thành cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn các vị lãnh đạo đã tới, cũng cảm ơn các vị khách quý đã giành thời gian tham dự.”
Lão giả cảm ơn một trận sau đó nói ngay: “Không làm mất thì giờ của quí vị, buổi đấu giá xin phép được bắt đầu.”
Hiển nhiên là lão giả này cũng hiểu hứng thú của đám người, sau khi nói mấy lời cảm ơn đơn giản liền ra hiệu cho nhân viên đưa kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất lên.
“Chư vị, mọi người đều biết Đông Bắc có ba loại dược liệu quý hiếm: Nhân Sâm, Điêu Bì(1), Lộc Nhung; thế nhưng Vân Nam của chúng tôi cũng có ba loại dược liệu quý hiếm: Tam Thất, Thiên Ma, Thiết Bì Thảo.”
(1)Điêu bì: lông chồn
“Thiết Bì Thảo này còn có một cách xưng hô khác trong cửu đại tiên thảo chính là Thiết Bì Thạch Hộc, xếp hạng của nó còn trên cả Nhân Sâm, Tuyết Liên, mà kiện đấu giá đầu tiên chính là cực phẩm Thiết Bì Thạch Hộc, một gốc Thiết Bì Thạch Hộc hoang dại hơn 30 năm!”
Vải đỏ bị xốc lên lộ ra một gốc dược liệu trong tủ thủy tinh, ngoài ra trên tấm màn chiếu sau lưng đấu giá sư cũng hiện lên hình ảnh một vách núi, sau khi hình ảnh được phóng lớn liền có thể nhìn thấy gốc Thiết Bì Thạch Hộc mọc ở trên vách núi.
“Mọi người có thể đối chiếu một chút, cho dù là số lượng lá cây hay chiều dài, gốc Thiết Bì Thạch Hộc này cũng giống như đúc gốc được chiếu trên màn hình, mà chúng tôi cũng đã mời mấy chuyên gia dược liệu tới xác định, có thể đảm bảo gốc Thiết Bì Thạch Hộc này chỉ mới được hái xuống chưa đầy một tháng.”
“Tác dụng của Thiết Bì Thạch Hộc tôi không cần phải nói thêm gì nữa, nó là dược liệu vô cùng trân quý không chỉ trong nước mà còn ở cả thế giới, càng được Đạo gia xếp hạng đầu trong cửu đại tiên thảo.”

Đấu giá sư nói tới chỗ này liền dừng lại một lát, hiển nhiên là để mọi người có thời gian tiêu hóa cùng định giá, sau một hai phút mới hô tiếp:
“Hiện tại đấu giá chính thức bắt đầu, giá khởi điểm là 60 vạn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1 vạn.”
60 vạn, cái giá này đã quá cao so với Thiết Bì Thạch Hộc. Giá trên thị trường của nó chỉ mấy ngàn khối một cân, thế nhưng đó là dược liệu nhà trồng, còn Thiết Bì Thạch Hộc hoang dã như thế này thật sự chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, huống gì đây còn là một gốc dược trên 30 năm.
Vả lại điều quan trọng hơn cả chính là gốc Thiết Bì Thạch Hộc này đã biến dị, phải biết Thiết Bì Thạch Hộc bình thường tuổi thọ không quá 10 năm, thế nhưng gốc Thiết Bì Thạch Hộc trước mắt lại có tuổi thọ hơn 30 năm.
“61 vạn, anh bạn này ra giá 61 vạn!”
“Được, 62 vạn!”
“65 vạn!”

Đấu giá sư không ngừng hô hào giá cả thế nhưng Phương Minh lại im lặng, mặc dù Thiết Bì Thạch Hộc là một dược liệu vô cùng trân quý, thế nhưng lại không nằm trong danh sách những dược liệu cần thiết của cậu.
86 vạn, đây là mức giá cuối cùng của Thiết Bì Thạch Hộc.
Giá tiền này đã xem như không thấp, dù sao Thiết Bì Thạch Hộc cũng không dễ bảo tồn như Nhân Sâm hay Hà Thủ Ô, cùng lắm chỉ có thể để được 20 năm mà thôi.
Mà sở dĩ ban tổ chức đưa nó ra làm vật đấu giá đầu tiên chính là vì mặc dù Thiết Bì Thạch Hộc sinh trưởng ở khá nhiều nơi, nhưng nhiều nhất chính là Vân Nam, là đại biểu của dược liệu Vân Nam. Mặt khác giá cả của nó cũng không thấp, có thể khuấy động không khí, tăng tính tích cực cho mọi người.
Quả nhiên mấy dược liệu tiếp theo vẫn là những dược liệu đặc sắc của Vân Nam, bầu không khí cũng sôi nổi hẳn lên, thế nhưng giá cả chỉ trong giới hạn mấy chục vạn.
Mà Phương Minh thì vẫn ngồi im xem mọi người đấu giá, thứ mà cậu cần chính là những dược liệu đỉnh cấp không thể mua được trên thị trường.
Sau khi buổi đấu giá diễn ra được 15 phút đấu giá sư ra ngoài nghỉ ngơi, nhường sân khấu cho mấy cô gái Vân Nam lên múa một tiết mục để mọi người thưởng thức, sau đó buổi đấu giá lại tiếp tục.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo chính là do một thương nhân ủy quyền cho ban tổ chức đấu giá, dược liệu này rất khó giới thiệu vì nó có một chút đặc thù, mọi người xem xong sẽ rõ.”
Rất rõ ràng đấu giá sư này không biết cách giới thiệu dược liệu này, vì thế trực tiếp ra hiệu cho nhân viên đưa nó lên.
Vẫn là tủ thủy tinh như trước, nhưng sau khi vải đỏ bị xốc lên bên trong lộ ra một loại nấm cùng loại với Linh Chi, vẻ ngoài hoàn toàn có màu đỏ.
“Huyết Linh Chi?”
Vừa nhìn thấy dược liệu này đã có không ít người kinh hô thành tiếng, phải biết Huyết Linh Chi chính là cực phẩm trong cực phẩm, mặc dù trong giới dược liệu không hề có tên gọi này thế nhưng mọi người đã tự đặt ra để gọi tên cho nó.
“Chư vị xin bình tĩnh, chớ vội vã, dược liệu này không đơn giản như vậy, xin mời mọi người nhìn lên màn hình.”
Vẫn là tấm màn chiếu phía sau đấu giá sư, bên trên hiện lên hình dáng của gốc Linh Chi, thế nhưng khi gốc Linh Chi này xoay tròn thì mọi người lại kinh hô lên thành tiếng.
Bởi gốc Linh Chi hình nấm này, mỗi mặt lại có một màu khác nhau, lần lượt là đỏ, vàng, xanh.
Tất cả mọi người đều biết nấm có màu càng đẹp thì lại càng độc, vì vậy những người hái nấm trên núi chưa bao giờ dám hái những cây nấm có màu sắc tươi đẹp vì bọn họ sợ có độc.
“Đây rốt cuộc là dược liệu gì?”
Có người buồn bực lên tiếng, gọi là Huyết Linh Chi cũng không phải, bởi Huyết Linh Chi hoàn toàn không có ba màu.
“Các vị, gốc thực vật này đã được xác nhận chính là Linh Chi, mà nó cũng không có độc, mặt khác đường kính của mũ nấm đã đạt tới hơn 80cm, dựa theo độ lớn của nó có thể xác định gốc Linh Chi này có tuổi thọ hơn 100 năm.”
“Mặc khác chúng tôi đã cố gắng điều tra trên nhiều phương diện để tìm hiểu lai lịch của gốc Linh Chi này, thậm chí chúng tôi còn mời Dược Vương tới giám định, thế nhưng dựa theo lời của Dược Vương thì ông ấy chưa từng nhìn thấy gốc Linh Chi này, nhưng ông ấy có thể chắc chắn gốc Linh Chi tuyệt đối không có độc.”
Lúc đấu giá sư nói ra lời này còn nhìn về phía Dược Vương đang ngồi ở vị trí đầu tiên, mà Dược Vương lại không phản ứng gì. Dù sao đi nữa chuyện ông ấy không nhận ra lai lịch của gốc Linh Chi cũng chẳng phải vinh quang gì.
“Hiện tại bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là 50 vạn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1 vạn.”
Một gốc Linh Chi trăm năm, giá tiền này cũng không tính là quá cao.
Thế nhưng sau khi đấu giá sư mở miệng thì hiện trường một mảnh im lặng, không có ai giơ bảng. Tất cả mọi người ở đây đều không phải là người ngu, mặc dù Dược Vương đã khẳng định gốc dược liệu này không có độc, thế nhưng vẫn không nói rõ hiệu quả nha, cho dù có thật sự mua được bọn họ cũng không biết cách sử dụng.
Ai lại nguyện ý phung phí tiền như thế chứ.
Đấu giá sư nhìn thấy hiện trường một mảnh im lặng cũng đã có chút xấu hổ, loại dược liệu không rõ lai lịch này đáng ra sẽ không được mang đến buổi đấu giá, thế nhưng lai lịch của người kia lại không nhỏ chút nào, hội đấu giá cũng không tiện cự tuyệt.
“Đây chính là Linh Chi trên trăm năm nha, các vị, giá cả tiện nghi như vậy bỏ qua lần này lần sau tuyệt đối không thể gặp phải.”
Mặc cho đấu giá sư khuyên nhủ, dưới sảnh vẫn là một mảnh im lặng, nhìn thấy thời cơ đã chín muồi, mà gốc Linh Chi này cũng sắp bị lưu phách(1), Phương Minh đang muốn giơ thẻ bài lên thì lại có người nhanh tay hơn cậu!
(1)Lưu phách: thuật ngữ trong thương nghiệp, dùng để chỉ những vật không có người nâng giá trong buổi đấu giá
“51 vạn! Cậu chủ của Hồi Xuân đường đã ra giá!”
Nhìn thấy có người ra giá Phương Minh cũng hơi sững sờ một chút, theo cậu thấy đáng ra ở đây trừ cậu thì hẳn là không có ai biết tới lai lịch của nó mới đúng.
Người giơ bảng là Hoàng Bằng Tiềm, giờ khắc này vẻ mặt của anh ta rất lạnh nhạt, nhưng chỉ có anh ta mới biết trong lòng anh ta kích động tới mức nào!
Gốc Linh Chi trước mắt này anh ta đã từng nhìn thấy ở nơi của nhân vật lớn ấy, mặc dù anh ta không biết tác dụng của gốc Linh Chi này, thế nhưng thứ đã được một nhân vật lớn như vậy đặt ở vị trí trọng yếu hẳn phải là một vật vô cùng trân quý.
Mặc dù biết vậy nhưng Hoàng Bằng Tiềm không định làm người ra giá đầu tiên, anh ta phải giả như ra giá chỉ xuất phát từ sự hiếu kỳ, như vậy mới không có ai tranh giành với anh ta.
Thế nhưng Hoàng Bằng Tiềm ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ tới, trong đám người ở đây lại có người hiểu biết lai lịch của Linh Chi rõ hơn cả anh ta.
“51 vạn lần thứ nhất, 51 vạn lần…”
Đang lúc đấu giá sư hô lên câu này đột nhiên Phương Minh giơ thẻ bài, mà lại còn nâng thẻ bài màu đỏ!
Thẻ bài màu trắng đại diện cho tăng giá mức tối thiểu, mà thẻ bài màu đỏ thì đại biểu cho tăng giá gấp 10 lần thẻ màu trắng, mà gốc Linh Chi này một lần tăng giá tối thiểu 1 vạn, vậy giơ bảng màu đỏ chính là có nghĩa tăng một lúc 10 vạn!
“61 vạn, khách quý số 65 ra giá 61 vạn!” Đấu giá sư hơi sững sờ một chút sau đó mới vội vàng hô lên.
Ông ta làm sao cũng không ngờ tới, một vật phẩm sắp bị lưu phách lại xoay chuyển ngay khoảnh khắc cuối cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận