Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 438: Lợi ích của quán bar

Chương 438: Lợi ích của quán bar
Nửa giờ sau!
"Sư phụ, tình hình bên đường Thắng Lợi anh có thể tìm hiểu không?"
"Có thể, tôi có bạn chạy bên đường đó, tôi giúp cậu hỏi một chút."
Bác tài gọi điện thoại, đến khi cúp điện thoại, có chút hoang mang nói rằng: "Gặp quỷ rồi, bạn tôi nói, mười phút trước, đường Thắng Lợi bên kia cũng đã xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, hiện tại cảnh sát giao thông đang đi xử lý, toàn bộ đường đều lấp kín, bạn tôi muốn rời đi cũng không di chuyển được."
Nghe tài xế nói, con ngươi Phương Minh co rút lại một chút, hướng tây nam đi là hướng cậu mới quyết định mười lăm phút trước, mà ở tai nạn xe cộ xảy ra mười phút trước, chênh lệch thời gian gần như vậy, muốn nói trong đó không có có nguyên nhân cũng không thể.
Thuật thôi diễn.
Trong đầu Phương Minh hiện ra bốn chữ này, cậu đã từng được sư phó nói qua, có chút am hiểu thuật thôi diễn cường giả có thể thôi diễn ra hướng đi của một người, thậm chí có thể thôi diễn ra bước kế tiếp của một người là gì.
E rằng lúc này có cường giả am hiểu thuật thôi diễn như vậy đang thôi diễn hướng đi của cậu.
Cũng có thể nói, nếu như không thể để cho người thôi diễn không thôi diễn được hướng cậu thoát, cậu căn bản không trốn thoát được, mà thời gian càng lâu, một khi đến tối, đối với cậu càng thêm bất lợi.
Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.
"Đại lộ năm mươi, thuật thôi diễn chỉ có thể đến bốn mươi chín, còn có một đường chạy trốn, phòng ngừa bị thôi diễn thì phải tạo ra đường trốn."
Phương Minh nhớ tới lời dạy của sư phó, mỗi người trong giây phút sinh ra kia, thì để lại một dấu vết ở trên quy tắc đại đạo của trời đất, mà cái gọi là người thôi diễn chính là tìm được dấu vết này, mới bắt đầu tiến hành thôi diễn.
Đương nhiên, thôi diễn cũng không phải vạn năng, một số thời điểm nếu như khoảng cách qua xa cũng thôi diễn không được, một số thời điểm nếu như mạng số người bị thôi diễn đặc biệt hoặc có thực lực cường đại, người thôi diễn chẳng những thôi diễn không được, ngược lại sẽ chịu phản phệ.
Còn có một loại chính là dính đến thiên cơ, người thôi diễn loại này một khi dám vào đi thôi diễn, đều sẽ phải gánh chịu phản phệ của đại đạo, nhẹ thì trọng thương, nặng thì bỏ mình.
Nhưng Phương Minh cũng biết, nếu Mục gia tìm người thôi diễn, thực lực tất nhiên là trên mình, cũng có thể nói trước mắt hy vọng duy nhất của cậu là dựa vào khoảng cách khiến đối phương thôi diễn không được.
Nhưng vậy thì lại rơi vào một cái chết, bởi vì người thôi diễn hiển nhiên đang ở Tương Dương, mà nếu muốn cho đối phương thôi diễn thất bại, biện pháp tốt nhất chính là rời thành Tương Dương, nhưng để có thể rời thành Tương Dương, cậu cũng đã không sợ đối phương thôi diễn rồi.
Thời khắc này Phương Minh rơi vào thế cục chết khó giải quyết, chuyện duy nhất cậu có thể làm chính là không ngừng thay đổi phương hướng, sau đó làm tiêu hao tâm thần thôi diễn của người ta, dù sao thôi diễn là một chuyện cực kỳ hao tổn tâm thần, một khi đối phương không tiếp tục kiên trì được thì cậu có cơ hội.
Thành nam, thành bắc, thành đông...
Bác tài chở Phương Minh đi vòng hết các con đường ra khỏi thành, mà bóng đêm cũng bắt đầu chậm rãi buông xuống, cuối cùng, toàn bộ thành Tương Dương đều được bật đèn rực rỡ, nghênh đón buổi tối.
"Sư phụ, chở tôi tới quán bar náo nhiệt nhất thành Tương Dương!"
Đêm tối rất bất lợi với Phương Minh, bởi vì việc này có nghĩa là người nhà họ Mục không cần âm thầm truy tìm tung tích của cậu giống như ban ngày, hơn nữa xe cộ và người đi đường cũng giảm độ khó tìm kiếm cho người nhà họ Mục.
Khách sạn, không thể ở, hơn nữa bây giờ không phải như trước đây, trước kia quán trọ nhỏ không phải tra thẻ căn cước, hiện tại dù quán trọ nhỏ cũng cần thẻ căn cước đăng ký, mà Phương Minh không thể lấy ra.
Quán bar Muse!
Là quán bar nổi tiếng ở thành Tương Dương, nơi đây mỗi buổi tối chính là thiên đường sung sướng của thanh niên, là cuộc sống về đêm của giới trẻ Tương Dương.
Lúc Phương Minh đến nơi này, quán bar đã là mở cửa, âm thanh nhạc metal nặng nề làm cho cậu nhíu mày một cái, có vô số cô gái vóc người nóng bỏng trong đám người, cả cái bầu không khí quán bar khiến người ta khô nóng.
Bia, các cô gái khêu gợi, đây là chủ đề muôn thuở của quán bar.
Nhưng Phương Minh đến quán bar cũng không phải vì hai thứ này, mục đích của cậu là hy vọng mượn hơi người ở quán bar che hơi người của cậu, từ đó khiến cho người thôi diễn thôi diễn không ra vị trí của cậu.
Mà Phương Minh ban ngày sở dĩ không chọn phố nhiều người náo nhiệt, nguyên nhân rất đơn giản, người trên đường phố tâm tình đều rất ổn định, tâm tình ổn định nhân khí tràng cũng rất ổn định, giữa hai bên cũng không quấy nhiễu, cho nên Phương Minh đang đợi ở trong đám người cũng vô dụng.
Nhưng quán bar thì khác, người tới quán bar, bởi vì cồn hoặc là nguyên nhân nào đó, khí tràng mỗi người đều trở nên cực kỳ không ổn định, khí tràng mỗi người đều sẽ phiền đến những khí tràng khác hoặc hòa hợp lẫn nhau, từ đó làm cho khí tràng nơi này cực kỳ hỗn loạn.
Cũng trong tình huống hỗn loạn này, vì thế sẽ khiến phán đoán về phương diện nam nữ xảy ra vấn đề, cũng rất dễ dàng xuất hiện chuyện tình một đêm.
Đối với Phương Minh mà nói, chỉ có loại khí tràng hỗn loạn này mới có thể che khí cơ của cậu, không bị người thôi diễn phát hiện.
Gọi một ly rượu, Phương Minh ngồi một mình tại chỗ, nhìn nhưng thanh niên bên cạnh đang nhảy nhót điên cuồng.
"Anh đẹp trai, em có thể ngồi chỗ này không? "
Một cô gái ăn bận xinh đẹp đi tới, thân thể đường cong chữ S, lộ ra hơn nửa bộ ngực trắng nõn, mùi hương trên người bay đến mũi Phương Minh.
"Có thể. "
Phương Minh không từ chối, bởi vì cậu muốn để cho mình hòa vào quán bar, không để người khác cảm giác được khác thường, cô gái này ngược lại là có thể yểm trợ cho cậu.
"Anh đẹp trai, em có thể gọi một ly không? "
Cô gái đó tới gần Phương Minh, hơi thở nhẹ như lan, đôi mắt quyến rũ đưa tình liếc nhìn Phương Minh
"Không có vấn đề. "
Phương Minh nở nụ cười, cô gái này chắc mấy em gái kinh doanh rượu của quán bar, cũng chính là người tiếp rượu trong trình độ nào đó, dĩ nhiên, không giống với người tiếp rượu da đen, giá cả của các loại rượu trong quán bar lớn như vậy đều có giá sẵn, lúc bưng lên phục vụ sẽ nói cho khách hàng biết bao nhiêu tiền.
Nói trắng ra là, quán bar nắm rõ suy nghĩ của mấy tay săn gái, muốn tán gái, vậy trước tiên dùng tiền, không khiến mấy em uống hơi say thì sao có thể có cơ hội, mà đối với loại con gái này mà nói, bọn họ phần trăm hoa hồng trích từ tiền rượu, khách tiêu càng nhiều, phần trăm được trích cũng càng nhiều.
"Anh đẹp trai, cùng uống một ly? "
"Không cần, mình cô uống là được. "
Phương Minh nhíu nhíu mày, thấy cô gái này cũng dính sát, trực tiếp mở miệng từ chối, trên mặt cô gái lộ ra vẻ tức giận, một lúc sau mở miệng nói: "Xem ra anh đẹp trai chướng mắt em, hay là, anh đẹp trai nói cho em biết anh thích dạng gì, em tìm cho anh đẹp một người? Quán bar bọn em kiểu con gái nào cũng có. "
Nói xong, không đợi Phương Minh đáp lời, cô gái này quẩy mông rời đi.
"Huyên Huyên, có một thằng ngốc, em có muốn đi không, dáng dấp mặc dù không đẹp trai, nhưng tuổi vẫn không tính là lớn, thoạt nhìn cũng nhã nhặn, cũng sẽ không động tay động chân."
"Chị Đan, lần trước chị cũng nói vậy, kết quả tên khách kia uống nhiều rồi động tay động chân, em xém tí nữa thì bị chai bia đập xuống rồi. "
"Lần này sẽ không, hơn nữa hắn chỉ có một người, có thể uống chứ bao nhiêu, thật sự không được thì còn có chị ở một bên trông coi nè, đến lúc đó hai mình cùng nhau uống rượu, trực tiếp chuốc say hắn là xong chuyện. "
Sau quán bar, trên mặt Lăng Huyên Huyên lộ ra vẻ do dự.
"Em diễn một lần chỉ kiếm vài đồng, bồi khách uống rượu thì có một nghìn tiền boa, mặt khác rượu cũng trích phần trăm, em gần dây không phải rất thiếu tiền sao? "
"Được, em đi qua, nhưng nếu như người khách kia có lời nói quá dâm dục, em liền đi. "
"Yên tâm đi, chị Đan trông coi cho em, cam đoan sẽ không để cho em xảy ra chuyện. "
Lúc Lăng Huyên Huyên dưới sự hướng dẫn của chị Đan tới chỗ Phương Minh, thấy Phương Minh sửng sốt một chút, nhịn không được mở miệng: "Là anh? "
Phương Minh đánh giá cô bé trước mắt, phong cách đồng phục học sinh kiểu Anh, làn váy che vừa mông, lộ ra bắp đùi trắng nõn mê người, dáng đẹp, cùng với dung nhan được trang điểm xinh đẹp, cậu cũng thật không ngờ lại gặp đối phương ở đây.
"Huyên Huyên, em biết anh đẹp trai này à, cái này còn đây là duyên phận đó." – Chị Đan sửng sốt một chút, lập tức vẻ vui mừng càng đậm: " Anh đẹp trai, Huyên Huyên là vũ công của sàn nhảy quán bar, anh xem, hay là để Huyên Huyên ngồi xuống uống vài chén cùng anh? "
Phương Minh không nói gì, chị Đan một tay đẩy Lăng Huyên Huyên tới chỗ Phương Minh, sau đó nhanh chóng rót rượu.
"Nào nào, mọi người cùng cạn."
Lăng Huyên Huyên có chút xấu hổ, cô vì kiếm tiền có xin vài việc làm, ngoại trừ múa chính ở quán bar ra, ban ngày còn làm model, cô cũng không ngờ lại đụng Phương Minh ở chỗ này.
"Vậy được, hai người chậm rãi trò chuyện, chị đi trước tiếp những khách khác. "
Chị Đan uống vài chén rượu rồi đi, mà chị đi rồi, bầu không khí bên này chớp mắt trở nên lúng túng, Phương Minh không nói lời nào, chỉ yên lặng uống rượu, mà Lăng Huyên Huyên thấy Phương Minh nãy giờ không nói gì, đột nhiên quỷ thần xui khiến nói rằng: "Tôi biết anh đang tránh né một số người truy tung."
Hưu!
Trong chớp nhoáng này, Lăng Huyên Huyên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô đột nhiên phát hiện mắt người con trai trước mắt rất lạnh, lạnh giống như ác ma, khiến cho lòng cô lạnh run.
"Tôi... Tôi là bởi vì lúc anh đi có người đến đó, hỏi có thấy anh, tôi chỉ cho bọn họ hướng ngược lại với hướng anh đi. "
Lăng Huyên Huyên liền vội vàng giải thích, Phương Minh ngưng mắt nhìn Lăng Huyên Huyên ba giây, lúc này mới thu hồi lại, từ tốn nói: "Uống rượu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận