Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 694: Tên của cha

Chương 694: Tên của cha
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Khách sạn cao tầng!
Chỉ có Phương Thiên cùng Phương Minh hai người, ngay cả Phương Chiến cũng chỉ có thể chờ ở sảnh lớn khách sạn, mà Chu Hải cùng mấy người nước ngoài kia cũng giống như vậy.
"Đứa bé, bác thực sự là bác cả của cháu, từ huyết mạch đến nói, điểm này là không thể lừa người, hơn nữa bác cũng không cần phải lừa cháu." Trên cát, Phương Thiên nhìn Phương Minh trầm mặc không nói một lời, chủ động mở miệng.
Phương Minh không nghi ngờ lời Phương Thiên nói, bởi vì dưới tình huống không biết thực lực chân thật của mình, một thiên tài trẻ tuổi Địa Cấp tầng hai, còn không đến mức khiến Phương Thiên nói sạo, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chỉ là, mình là người nhà họ Phương, vậy có nghĩa là cha mình chính là người nhà họ Phương, không phải Phương Minh không tiếp nhận thân phận của mình, mà là không thể chấp nhận cha mình.
"Đứa bé, bác không biết vì sao cháu lại bị lạc khỏi cha mẹ, thậm chí còn được Bổ Thiên Chí Tôn nhận nuôi, nếu như không phải biết cháu là con của hắn, nếu như đổi lại những người khác, bác sẽ cho rằng là người đó cố ý làm như vậy, dù sao có thể trở thành đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, cho dù là đệ tử nhà họ Phương chúng ta cũng khát vọng không thôi."
Ánh mắt Phương Thiên nhìn Phương Minh, dựa theo tin tức hắn điều tra được, Phương Minh là một đứa trẻ mồ côi, là được Bổ Thiên Chí Tôn nhận nuôi, cho nên chính Phương Minh cũng không biết cha mẹ cậu là ai.
"Nhưng là cha cháu người kia, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì thân phận của Bổ Thiên Chí Tôn mà cố ý vứt bỏ cháu, tuyệt đối là có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ..."
"Cha tôi là ai?"
Phương Minh đột nhiên cắt đứt lời Phương Thiên nói, ngẩng đầu mặt không thay đổi hỏi.
"Ách... Cha cháu tên là Phương Chính, một thiên tài quái dị nhất nhà họ Phương chúng ta thế hệ này."
Lúc nói lời này, vẻ mặt Phương Thiên có chút xấu hổ, mà Phương Minh thì lại ngây ngẩn cả người, khi Phương Thiên nói ra chuyện cậu là con cháu đệ tử nhà họ Phương, cậu đã từng nghĩ qua địa vị của cha mình ở trong nhà họ Phương, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, cha mình lại chính là người Mãnh Nhân trong lòng mình kia.
"Cha tôi là Phương Chính?"
Nghĩ đến ban đầu từ mình nghe được tin tức liên quan tới Phương Chính từ trong miệng Lăng Phong, cùng với việc thấy được chữ viết hắn lưu lại trong mộ địa, một người khí phách tuyệt luân như vậy sẽ từ bỏ mẹ mình còn có bản thân mình sao?
Mãnh Nhân kia dĩ nhiên là cha mình, tâm tình của Phương Minh lúc này cũng rất phức tạp, không biết nên nói cái gì, cuối cùng vẫn giữ vững trầm mặc.
"Ừm, nhà họ Phương chúng ta chỉ có một mình em họ có thể lưu huyết mạch ở bên ngoài, thôi nói thật cho cháu biết đi, trước đây sở dĩ em họ rời khỏi nhà họ Phương, cũng là vì trong tộc không đáp ứng hôn sự của hắn, cha cháu thích một người phụ nữ thế tục, người phụ nữ kia hẳn là mẹ của cháu, nhưng cha cháu là thiên tài đứng đầu của nhà họ Phương chúng ta, trong tộc làm sao lại đồng ý để hắn lấy một người phụ nữ bình thường..."
Lời còn sót lại Phương Chính không nói tiếp, nhưng Phương Minh cũng đã hiểu rõ, cha mình có thiên tư tuyệt luân như vậy, có tư thế thiếu niên Chí Tôn, tất nhiên nhà họ Phương sẽ dốc lòng bồi dưỡng, thời gian tới chính là tồn tại đứng đầu giới tu luyện. Ở trong lòng cao tầng nhà họ Phương, chỉ có thánh nữ do thế lực cùng đẳng cấp bồi dưỡng ra mới có tư cách làm bạn đời của cha mình, bất kể đối với nhà họ Phương hay là đối với cha mình, đây đều là lựa chọn tốt nhất.
"Trước đây cha cháu bởi vì nguyên nhân này mà rời khỏi nhà họ Phương, sau đó cũng không trở lại nữa, đồng thời cũng im hơi lặng tiếng hơn hai mươi năm trong giới tu luyện, lúc trước lời đám người Kiều Hạo nói cháu cũng đều nghe được, tất cả mọi người cảm thấy cha cháu hẳn đã gặp phải ngoài ý muốn."
Phương Thiên không nói tới mâu thuẫn giữa Phương Chính cùng gia tộc bùng nổ như thế nào một cách cặn kẽ cụ thể, cũng không nói chuyện khi Phương Chính rời khỏi nhà họ Phương lúc trước, thế nhưng thiếu chút nữa khiến nhà họ Phương huyên náo tới long trời lở đất, những điều này đều là chuyện đã qua của các trưởng bối, không cần phải nói cho tiểu bối.
"Bác không biết cháu có biết thân phận của mẹ cháu hay không, cha cháu bảo vệ mẹ cháu vô cùng tốt, cho nên ngay tới lúc này nhà họ Phương chúng ta cũng không biết thân phận cụ thể của mẹ cháu."
Sau khi Phương Thiên nói đến đây, vẻ mặt có chút xấu hổ, mà trong lòng Phương Minh cũng giống như gương sáng, vì sao cha mình không muốn bại lộ thân phận của mẹ mình, tự nhiên là vì sợ đến lúc đó nhà họ Phương tìm tới mẹ mình.
Đầu năm nay trên TV đã chiếu quá nhiều phim phú nhị đại thích cô bé lọ lem, sau đó cha mẹ phú nhị đại tìm tới cô bé lọ lem, vận dụng vô số thủ đoạn khiến cô bé lọ lem rời khỏi, mà mẹ mình chỉ là người của gia đình bình thường, nếu như nhà họ Phương thật muốn uy hiếp, làm sao có thể chống đỡ được.
"Ba ngày sau, đợi sau khi chuyện bên này chấm dứt, cháu về tộc cùng bác một chuyến, coi như là nhận tổ quy tông."
Phương Minh nghe nói như thế lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt, "Thật xin lỗi, hiện tại tôi còn không có ý định trở lại nhà họ Phương, mặc dù biết thân phận của cha tôi, nhưng không có chút liên quan gì đến tôi."
Mình là được sự phụ nhận nuôi lớn, mà bởi vì nhà họ Phương ép buộc dẫn tới cha mình rời khỏi nhà họ Phương, có thể nói mình đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Phương, làm sao bản thân mình có thể trở lại nhà họ Phương lúc này? Mà thật ra cậu cũng chẳng mấy mặn mà với cái thân phận đệ tử nhà họ Phương này.
"Đứa bé, cháu nói như vậy cũng không đúng."
Phương Thiên nghiêm mặt, với tư cách là tinh anh gia tộc, ở trong mắt Phương Thiên lợi ích của gia tộc là cao hơn hết thảy, bất kỳ đệ tử nhà họ Phương nào cũng đều phải trung thành với gia tộc, cho nên nghe được Phương Minh cự tuyệt, trong lòng hắn cũng có tức giận.
Chỉ là nghĩ đến rốt cuộc Phương Minh là con trai người em họ kia của mình, hơn nữa thực sự từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được tài nguyên tu luyện gì từ nhà họ Phương, không có lòng trung thành với nhà họ Phương cũng có thể lý giải, lúc này mới đè xuống cơn giận kia.
Muốn đổi lại là đệ tử khác của nhà họ Phương nói loại lời này, hắn đã sớm là một cái tát đập xuống.
"Bác biết tin tức này đối với cháu mà nói có chút đột ngột, nhưng máu mủ tình thâm, có một số việc không cách nào thay đổi, hơn nữa hiện tại cháu đi lại trong giới tu luyện, có treo danh hiệu đệ tử nhà họ Phương này, cũng sẽ không đụng phải đãi ngộ không công chánh."
Phương Thiên khó có được tận tình khuyên bảo, cái thân phận đệ tử nhà họ Phương này bao nhiêu người trẻ tuổi trong giới tu luyện muốn có được, cho dù là không thể đạt được bất kỳ tài nguyên gì từ nhà họ Phương, chỉ là cái thân phận này cũng đã đại biểu cho vô số tài nguyên.
Nếu như nhà họ La biết Phương Minh là đệ tử nhà họ Phương, còn có thể cấu kết Liêu Phàm ra tay với Phương Minh sao? Mục Võ còn dám lớn lối như vậy nói muốn thu phục Phương Minh sao? Nhà họ Mục dám lặp đi lặp lại nhiều lần truy sát Phương Minh như thế sao?
"Cháu suy nghĩ thật kỹ đi, dù sao thì còn có ba ngày, đến lúc đó bác sẽ lại tới tìm cháu."
Phương Thiên vỗ vỗ bả vai Phương Minh, nên nói hắn cũng đã nói xong, hắn tin tưởng cuối cùng Phương Minh sẽ làm ra lựa chọn chính xác đấy, mà hiện tại hắn còn quan trọng hơn chính là chuẩn bị ứng đối đám người Kiều Hạo khiêu chiến.
...
Sảnh lớn khách sạn, một mình Chu Hải nhàm chán ngồi ở chỗ kia chơi điện thoại di động, mà Phương Chiến thì lại không nói một lời đứng ở một bên, sau một khắc ánh mắt bén nhọn nhìn về phía cửa thang máy, cửa mở, Phương Minh từ bên trong đi ra.
"Lão Chu, chúng ta đi thôi."
Phương Minh gọi Chu Hải một tiếng, về phần Phương Chiến cậu không hề liếc nhìn lấy một lần, bởi vì cậu cảm nhận được vẻ bất mãn từ trong mắt đối phương, tuy rằng đều người nhà họ Phương, nhưng hiển nhiên Phương Chiến vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện bại ở trên tay mình lúc trước.
"Phương Minh, nếu bác cả nói cậu là đệ tử nhà họ Phương tôi, như vậy tôi ở chỗ này cảnh cáo cậu một câu: Không muốn ỷ vào thân phận của nhà họ Phương mà làm xằng làm bậy ở bên ngoài, nếu bị tôi phát hiện ra, nhất định tôi sẽ chấp hành tộc quy."
Đang đi đến cửa sảnh lớn Phương Minh nghe được lời của Phương Chiến, quay đầu liếc nhìn Phương Chiến, cười cười không nói gì.
Thấy Phương Minh không để ý bản thân mình, sắc mặt Phương Chiến âm trầm xuống, đang định ra tay dạy dỗ Phương Minh một chút, khiến cho Phương Minh biết cái gì gọi là tôn ti, chẳng qua lúc này Phương Thiên cũng xuất hiện.
"Phương Chiến, cháu đi theo bác."
Phương Thiên gọi lại Phương Chiến, ba ngày sau không chỉ có hắn có một trận chiến lớn, ngay cả Phương Chiên cũng không tránh được, những môn phái kia ngủ đông hơn hai mươi năm, ai biết một đời tuổi trẻ có bồi dưỡng ra một số thiên tài đẳng cấp không? Nếu như Phương Chiến bại, đánh mất danh hiệu đệ nhất công tử, đến lúc đó thứ phải mất theo chính là toàn bộ khí vận của nhà họ Phương.
Khí vận, hai cái này từ ngay trước khi Phương Thiên rời đi, trưởng lão trong tộc đã nói cho hắn biết, nhưng rốt cuộc là khí vận như thế nào, chính hắn cũng không nói rõ được, nói chung bất kể là hắn vẫn là Phương Thiên, lần này cũng không thể thua.
...
"Tên kia thật sự chính là rắm thí, chẳng qua Phương Minh cậu cũng lợi hại, dĩ nhiên lựa chọn không thấy người ta, cũng đừng quên, vị này nên tính là anh họ của cậu."
Bên ngoài khách sạn, Chu Hải mang vẻ mặt hưng phấn, tuy rằng hắn tin tưởng Phương Minh sẽ có cách đối phó nhà họ Mục, nhưng không nghĩ tới cuối cùng tình tiết sẽ có một chuyển biến lớn như vậy, dĩ nhiên Phương Minh đã trở thành đệ tử nhà họ Phương.
"Nhà họ Phương là nhà họ Phương, tôi là tôi." Ánh mắt của Phương Minh nhìn Chu Hải, đáp.
Thấy biểu tình nghiêm túc của Phương Minh, Chu Hải lẩm bẩm một chút, nhưng cuối cùng không nói gì thêm, dù sao thì đối với hắn mà nói, hiện tại hắn trở lại trong nước, hơn nữa có chỗ dựa vững chắc là Phương Minh ở đây, cũng không sợ mấy kẻ thù trước kia đến gây khó khăn cho hắn, có thể an tâm ngồi ăn rồi chờ chết, không đúng, là an tâm phát dương quang đại sở học của sư môn.
"Tôi có một cửa hàng ở phố đồ cổ Đông Đài, mấy ngày nay cậu đến làm một chút, chờ khi tôi trở lại sẽ lại lần nữa khai trương, mấy ngày nay tôi có một số việc muốn đi xử lý, mấy ngày này tiểu Hắc cũng giao cho cậu chăm sóc luôn."
Chuyện nhà họ Mục, Phương Minh có thể tạm thời buông, đã có ước hẹn ba năm, Phương Minh cũng không sợ nhà họ Mục dám âm thầm ra tay với cậu, thậm chí nhà họ Mục còn phải cầu nguyện trong ba năm này cậu không gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, ít nhất là không phải tao ngộ đến nguy hiểm không rõ ràng, bằng không tất cả mọi người sẽ hoài nghi đến trên người nhà họ Mục.
"Ah tốt."
Chu Hải gật đầu đáp ứng, mở cửa tiệm đối với hắn mà nói thật quá quen thuộc, bởi vì trước đây hắn đã làm chuyện buôn bán này mà.
Phân phó Chu Hải xong, Phương Minh không ở lại Ma Đô, mà là trực tiếp đến sân bay, mua vé máy bay tới thủ đô, nếu tạm thời không cần lo lắng tới chuyện nhà họ Mục, trong lòng cậu liền hiện ra một bóng người xinh đẹp, thời gian một năm không gặp, cũng không biết cô ấy sống có tốt không?
Nghĩ đến Tử Du, khóe miệng Phương Minh lập tức có thêm một nụ cười, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh của máy bay nhìn trời xanh mây trắng, bản thân đã có chút gấp gáp không thể chờ đợi nổi muốn gặp được cô ấy.
Nghĩ tới đây, ngay khoảnh khắc trước khi máy bay cất cánh, Phương Minh cầm điện thoại di động nhắn một tin ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận