Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 736: Ngươi dám thay ta ước chiến nhà họ Mục sao?

Chương 736: Ngươi dám thay ta ước chiến nhà họ Mục sao?
Âm thanh lạnh như băng từ phía sau truyền đến, đám người ở đây lập tức quay đầu, lại thấy bóng dáng một người thanh niên từ phương hướng cửa vào chậm rãi đi tới, ngay khi tiếng nói phát ra, bóng người liền tới thao trường này.
"Anh Phương Minh!"
Vương Tử Kỳ kinh hỉ lên tiếng kinh hô, mà ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy Phương Minh xuất hiện, vốn là khuôn mặt già nua của lão viện trưởng Thẩm Tự Khác đang căng cứng rốt cục cũng thả lỏng ra, một chút tức giận khiến ông ấy có thể kiên trì cuối cùng cũng được hóa giải, cả người lung lay sắp đổ, phảng phất muốn ngất.
Dù sao cũng là người già hơn tám mươi tuổi, bị người đánh bay ra ngoài, nếu như không phải dựa vào cơn tức trong lòng kiên trì một hơi, đã sớm gục ngã, hiện tại nhìn thấy Phương Minh đến, cơn tức này của ông ấy cũng được hóa giải.
"Lão viện trưởng."
Ngay khi lão viện trưởng gần ngất, Phương Minh đi lên đỡ lão viện trưởng, đồng thời đưa một tia Vu Sư Chi Lực trong cơ thể độ nhập trong cơ thể lão viện trưởng, tia Vu Sư Chi Lực này nhập vào cơ thể, đối với lão viện trưởng đến nói giống như một dòng suối trong, trong nháy mắt tưới nhuần thân thể gần như sắp khô kiệt kia, khiến cho ông ấy không bị ngất.
"Cậu Phương, khụ khụ... Rốt cục cũng có thể đợi tới khi cậu đến, lão già khọm này thật không có tác dụng gì, thiếu chút nữa làm hại pho tượng của cậu Phương bị hủy, thực sự là xin lỗi..."
Thẩm Tự Khác nghĩ đến hứa hẹn của hắn với Phương Minh trước đây, đó chính là chỉ cần hắn còn sống một ngày thì sẽ không để cho bất kỳ người nào phá hư pho tượng kia, nghĩ tới đây, trên gương mặt già nua có vẻ áy náy lộ ra.
"Lão viện trưởng, người nên xin lỗi là tôi, kế tiếp liền giao cho tôi đi."
Phương Minh giao lão viện trưởng cho Vương Tử Kỳ, khiến Vương Tử Kỳ dìu ông, mà cậu thì xoay người, đưa mắt nhìn về phía Phương Giác.
"Phương Minh, nếu cậu đã đến vậy thì càng tốt hơn, Chiến ca coi trọng pho tượng kia, cậu mau nhường lại pho tượng kia." Phương Giác thấy ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía hắn, ngạo mạn nói.
"Anh đã quên lời tôi mới vừa nói sao?" Phương Minh nhìn cũng không nhìn Phương Chiến, nhưng mắt lại hơi nheo lại, nói.
"Nói cái gì?" Phương Giác nhất thời không kịp phản ứng.
"Tôi nói bây giờ anh chọn lựa tự đoạn một tay có lẽ còn có thể sống được đi tới bệnh viện."
Phương Minh nói những lời này rất bình thản, nhưng mà rơi vào trong tai Phương Giác, lại cảm thụ được ý lạnh bên trong ánh mắt Phương Minh, Phương Giác phát hiện dĩ nhiên mình lại không nhịn được rùng mình một cái, lập tức ném ánh mắt cầu cứu nhìn về phía anh họ đang đứng bên cạnh.
"Phương Minh, cậu là con cháu đệ tử nhà họ Phương tôi, sao có thể nói ra mấy lời huynh đệ tương tàn như vậy, nể tình cậu còn chưa tới trong tộc nhận tổ quy tông, lần này tôi liền không so đo, nhưng nếu như còn dám nói ra giọng điệu như vậy, đừng trách người làm anh họ này bất cận nhân tình, chấp hành tộc quy."
Phương Chiến mở miệng, phải biết rằng ban đầu ở bên ngoài cửa khách sạn, ngoài ý muốn thua trên tay Phương Minh khiến trong lòng của hắn rất bất mãn, nếu như không phải bác cả đè ép thì hắn đã dạy dỗ Phương Minh một trận, hiện tại nghĩ đến pho tượng nhất định bản thân mình phải có được kia, lúc này mới nén lửa giận xuống.
"Đúng không, như vậy xin hỏi cướp đoạt tài nguyên tu luyện của người cùng tộc, phải chăng cũng vi phạm tộc quy? Lại nên xử trí như thế nào."
Phương Minh cười lạnh nhìn về phía Phương Chiến, không nói hắn vốn không có lệ thuộc gì đối với nhà họ Phương, mà cho dù là có, cũng sẽ không mặc cho người nhà họ Phương cướp đi thứ thuộc về hắn.
"Phương Minh, cậu thì biết cái gì, Chiến ca là thiên tài đứng đầu một đời trẻ tuổi nhà họ Phương chúng ta, tương lai sẽ là nhân vật lớn gánh vác nhà họ Phương, tài nguyên tu luyện bên trong tộc tự nhiên phải ưu tiên cho Chiến ca trước, có thể cống hiến một phần lực lượng của mình vì sự hưng thịnh của gia tộc, cậu nên cảm thấy vinh hạnh."
Phương Giác ở một bên mở miệng, nhưng mà ngay khi giọng nói của hắn truyền ra, Phương Minh trực tiếp cất tiếng cười lớn, tiếng cười kia tràn đầy trào phúng và khinh thường.
"Nếu nhà họ Phương là cái dạng này, như vậy không gia nhập cũng được."
"Làm càn, cậu cho rằng nhà họ Phương là nơi cậu muốn gia nhập liền gia nhập, muốn thoát ra liền thoát ra sao?" Sắc mặt Phương Chiến cũng trầm xuống, tuy rằng lấy đi tài nguyên tu luyện của tộc nhân không phải là chuyện quang vinh gì, thế nhưng pho tượng kia hắn nhất định phải có được.
"Không có nhà họ Phương hiện tại cậu đã sớm bị người nhà họ Mục giết chết, hưởng thụ chỗ tốt mà thân phận đệ tử nhà họ Phương mang tới, lại không muốn nỗ lực vì gia tộc, thiên hạ há có chuyện tốt như thế."
Bởi vì Phương Minh xuất hiện, hơn nữa còn có người của Vương Thành ở đây, Phương Chiến biết nhất định không thể ngăn cản chuyện lần này truyền ra ngoài, cho nên hắn nhất định phải để bản thân mình đứng trên thế đúng đạo nghĩa.
"Nói cũng đúng, bởi vì thân phận đệ tử nhà họ Phương, khiến người nhà họ Mục không dám xuống tay với tôi." Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ tán thành, hình như đã bị Phương Chiến thuyết phục rồi vậy.
"Biết là tốt rồi, biết rồi thì hãy mau tránh ra, giao bức tượng này cho Chiến ca." Phương Giác ở một bên phụ họa nói.
"Muốn tôi giao ra pho tượng kia cũng không phải không thể, tôi cũng là người rất thấy tình đạt lý đấy, như vậy đi, tôi cùng với nhà họ Mục có ước hẹn ba năm, nếu các người đã muốn pho tượng kia, vậy không bằng tuyên cáo toàn bộ giới tu luyện, sau ba năm thay thế tôi đi ước chiến cùng nhà họ Mục, đồng thời sinh tử bất luận, hoặc là nhà họ Mục diệt vong, hoặc là các người chết."
Phương Minh cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Chiến cùng Phương Giác, trong nháy mắt sắc mặt Phương Chiến liền âm trầm xuống, Phương Giác càng là há miệng thật to, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Vương Thành đang đứng bên cạnh nghe nói như thế, trong lòng lại rùng mình, hắn xem như đã hiểu rõ, người đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn trước mắt này là không hề có chút ý nghĩ sẽ giao bức tượng kia ra.
Cũng đúng, nếu như Phương Minh dễ dàng khuất phục như vậy, làm sao có thể kết xuống thù hận lớn như thế với Mục Vũ lúc trước chứ, cuối cùng thậm chí còn đối đầu với toàn bộ nhà họ Mục.
Mặt khác Vương Thành cũng xem hiểu một điểm, Phương Chiến muốn chiếm ưu thế đạo đức, đáng tiếc chính là hắn đụng phải Phương Minh, người này không có chút ngu dốt nào, một câu nói liền để cái cớ vinh quang gia tộc Phương Chiến lôi ra không đứng vững.
Không sai, đều người nhà họ Phương, tôi thực sự có thể vì lợi ích gia tộc mà giao ra lợi ích của mình, nhưng nếu tôi nhường lại lợi ích, vậy có phải gia tộc cũng nên giải quyết nguy cơ của tôi không?
Anh muốn pho tượng của tôi? Có thể, vậy anh phải đi thay tôi đi đối phó nhà họ Mục.
Nhưng mà Phương Chiến dám đáp ứng không?
Đáp án này Vương Thành dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, Phương Chiến không thể nào đáp ứng, bởi vì cho dù Phương Chiến có thiên tài hơn nữa, thời gian ba năm cũng không có khả năng trưởng thành đến trình độ có thể chống lại nhà họ Mục, mà Phương Minh có tử thù với nhà họ Mục, Phương Chiến không thể nào thay thế Phương Minh đi chịu chết.
Nhưng Phương Chiến anh không muốn thay mặt Phương Minh tiếp ước chiến này, như vậy anh dựa vào cái gì muốn lấy đi thứ thuộc về Phương Minh, cũng bởi vì lý do tới từ cùng một tộc ấy ư? Điểm này ở trên đạo nghĩa là không đứng vững.
"Phương Minh này thật là cơ trí, nói mấy câu ngắn gọn đã có thể dồn Phương Chiến tới thế yếu trên mặt đạo đức, muốn lấy đại nghĩa đến cướp đi pho tượng của Phương Minh, đã là chuyện không thể nào."
Trong lòng Vương Thành thầm than, mà bên kia Phương Giác thấy Phương Chiến im lặng không nói, tròng mắt nhanh như chớp chuyển động vài cái, biết lúc này hắn nhất định phải làm người xấu.
"Phương Minh, cậu thật giỏi khua môi múa mép, Chiến ca chỉ muốn một pho tượng của cậu mà thôi, đến lúc đó trong tộc đương nhiên cũng bồi thường tương ứng cho cậu, cậu bướng bỉnh không muốn giao ra đây, rõ ràng chính là trong lòng cậu vốn cũng không hề đặt gia tộc vào mắt."
Nói xong lời này, Phương Giác lại cố ý quay qua nói với Phương Chiến: "Chiến ca, loại người trong mắt không có gia tộc như Phương Minh này, hẳn phải chịu tộc quy trừng phạt."
Lộ ra kế hoạch.
Nếu trên đạo nghĩa không chiếm thượng phong, vậy thì dùng thực lực mà nói chuyện, thực lực mới là chân lý vĩnh cửu không thể phá trong giới tu luyện.
"Phương Minh, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, pho tượng kia cậu là giao hay không giao?" Phương Chiến trầm giọng nhìn về phía Phương Minh, kỳ thực trong lòng của hắn vẫn hy vọng Phương Minh không chịu thua, như vậy hắn liền có lý do tàn nhẫn giáo huấn Phương Minh một trận, cũng có thể hóa giải bất mãn trong lòng hắn.
"Giao? Bằng anh còn chưa đủ tư cách này!"
Phương Minh cười lạnh, không thèm để ý chút nào tới uy hiếp của Phương Chiến, mà giờ khắc này khí thế cả người Phương Chiến cũng đang không ngừng kéo lên, một đòn sấm sét chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ lại vang lên ở thao trường.
"Nha, nhà họ Phương huynh đệ tương tàn, tràng diện này nhưng là rất ít nhìn thấy, một màn thú vị như vậy tại sao có thể bỏ qua."
Sau khi thanh âm này truyền đến, từ phương hướng cửa trường học lại xuất hiện mấy bóng người, mà khi thấy mấy bóng người này, con ngươi của Phương Chiến co rút lại một chút.
"Là các người!"
Mấy người này hắn cũng không xa lạ gì, nhất là người dẫn đầu kia càng là người hắn hận nhất mấy ngày nay, Lữ Chính Dương, thiên tài một đời trẻ tuổi Thái Ất Lâu, ba ngày trước, hắn chính là thua ở trên tay của người này.
Lữ Chính Dương của Thái Ất Lâu, Nhất Tử của Tông Thánh Cung...
Ba ngày trước một đời tuổi trẻ đại chiến, Tứ Đại Công Tử triệt để thay đổi người, cao thủ trẻ tuổi những môn phái lớn trước mười này ẩn giấu lúc trước đột nhiên sôi nổi xuất thế, vốn là tình cảnh trong núi không hổ hầu tử xưng vương nay đã hoàn toàn biến mất.
"Nghe nói nơi này có không ít Đạo huynh tề tụ, em gái cùng mấy chị cũng tới gần giúp vui."
Niệm Dao Băng cũng xuất hiện, chẳng qua lần này không phải cô ấy tới một mình, còn có hai tiên tử cùng theo cô ấy, là hai trong số thập đại mỹ nữ trong một đời tuổi trẻ của giới tu luyện.
Minh Nguyệt tiên tử, một thân váy xanh dài, thánh nữ tương lai của Minh Nguyệt Tông, đều là một trong Thập đại môn phái, cô ấy chỉ đứng ở nơi đó đã như trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.
Trần Thiền Thiền, con gái giáo chủ Bách Hoa Giáo, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều tràn đầy quyến rũ, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ vẻ phong tình, bước đi chầm chậm, hấp dẫn lấy ánh mắt của không ít thanh niên.
"Vừa mới qua đi ba ngày, thế nào, giới tu luyện lại có thịnh hội sao?"
Có giọng nói của một lão già truyền đến, thấy người không ngừng từ cửa trường học hoặc là những phương hướng khác xuất hiện, sắc mặt Phương Chiến càng thêm âm trầm, tự mình cướp đoạt đồ vật của người trong tộc khác, vốn cũng không phải chuyện vinh quang gì cho cam, nhất định mình và Phương Giác sẽ không tiết lộ tin tức, mà phỏng chừng Vương Thành cũng không có can đảm này, như vậy người để lộ tin tức ra ngoài chỉ có thể là cậu.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Phương Chiến nhìn về phía Phương Minh, trong ánh mắt có sát khí lăng liệt.
Phương Minh không thèm để ý chút nào tới sát ý bên trong mắt Phương Chiến, cậu cũng hơi nhíu mày một cái xuống, bởi vì cậu cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao mấy người Niệm Dao Băng lại xuất hiện ở nơi đây ngay lúc này?
"Phương Minh, Kỳ Kỳ."
Mà vào lúc đó, một bóng người chạy về phía Phương Minh bên này, đương nhiên bóng người này không phải là ai khác, chính là Đại Trụ.
Khi nhìn thấy Đại Trụ, Phương Minh cũng sửng sốt một chút, lúc trước khi lên máy bay cậu đã gọi Đại Trụ tới trước nhìn tình huống, nhưng khi cậu đến nơi này lại không thấy Đại Trụ, hơn hai giờ kia Đại Trụ đã đi đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận