Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 749: Ừm, anh đã trở về

Chương 749: Ừm, anh đã trở về
Không phải những thuộc hạ của bà già kia không muốn động, mà là bọn hắn không thể nào cử động được.
Đang lúc bọn hắn muốn hành động, đột nhiên cảm giác được một cỗ áp lực khủng bố kéo tới, cỗ áp lực này giống như một cơn sóng lớn đè lên đầu bọn họ, chỉ cần có một chút dị động, con sóng lớn này sẽ lập tức đánh xuống, rồi sau đó nuốt chửng lấy bọn họ.
Mà người mang tới áp lực này cho bọn họ dĩ nhiên chính là Phương Minh.
Thấy Tiểu Hắc đột nhiên ra tay hơn nữa cậu còn biết nó sẽ không chịu thiệt, Phương Minh cũng không nghĩ tự thân ra tay đối phó với bà già kia, còn mấy người đàn ông trung niên này, dưới uy áp của cậu ngay cả động cũng không giám động, nói gì tới chuyện giúp cho bà già kia.
Một màn trước mắt rơi vào trong tai đám người Lý Khả lại trở nên rất buồn cười, tuy rằng lúc trước khi thấy rắn đen cùng trùng độc xuất hiện khiến bọn họ có chút sợ hãi trong lòng, nhưng một màn trước mắt này lại là nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Nhất là sau khi biết lão thái bà này muốn cướp đoạt làng du lịch, muốn thương tổn Tiểu Tuyết, càng không có một thôn dân nào ra tay giúp đỡ bà ta, đều ôm tâm tính xem trò vui ở một bên nhìn.
"Súc sinh, tao muốn giết mày."
Có lẽ là cảm giác được bản thân mình tiếp tục làm như vậy là tuyệt đối không tóm được Tiểu Hắc trên đầu, trên mặt bà lão lộ ra vẻ điên cuồng, đột nhiên đứng tại chỗ bất động, tay cũng không còn sờ loạn trên đầu nữa, cả người đứng im không nhúc nhích tại nguyên chỗ.
"Mau nhìn mặt của lão thái bà này."
Chẳng qua ngay sau đó có thôn dân lên tiếng kinh hô, mà theo thôn dân nhắc nhở, mọi người cũng đều chuyển tầm mắt từ đỉnh đầu bà ta về tới trên mặt, khi thấy rõ biến hóa trên mặt lão thái bà, không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặt của bà lão vốn gồ ghề, có vẻ rất âm trầm đáng sợ, nhưng nếu như so sánh với lúc này, gồ ghề lúc trước đó căn bản cũng không tính là gì, trên khuôn mặt già nua kinh khủng kia, lúc này vẻ gồ ghề phình to ra, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng chỉ trong thời gian thật ngắn liền phình to như kinh khí cầu.
Cùng lúc đó gân xanh trên mặt trên cổ bà ta bắt đầu hiện lên, chỉ có không hiểu sao gân xanh của bà ta lại có màu đỏ thẫm, hơn nữa còn đang không ngừng nhúc nhích, dường như gân xanh này muốn kéo rách da chui ra.
Vẻ mặt bà lão có chút dữ tợn, một con mắt dĩ nhiên biến mất không thấy, mà lúc này ở trong hốc mắt kia không ngừng có máu chảy ra, khiến cho gương mặt này càng thêm kinh khủng.
Không ít thôn dân đã run run, bọn họ đều là những người nông dân trung thực, làm gì thấy tình cảnh dữ tợn máu tanh như vậy bao giờ, mà lúc này Phương Minh cũng chậm rãi giơ tay phải lên, không định nương tay nữa, bởi vì cậu biết, bà lão này đang triệu hoán cổ trùng bản mạng.
Cổ sư, lấy thuần dưỡng cổ trùng mà sống, cũng sẽ bồi dưỡng rất nhiều cổ trùng trong suốt cuộc đời này, nhưng chỉ có một loại cổ trùng mà mỗi một đời cổ sư cũng chỉ bồi dưỡng được một con, đó chính là cổ trùng bản mạng.
Không phải cổ sư nào cũng có năng lực bồi dưỡng cổ trùng bản mạng, không nói tới những gian nan khi bồi dưỡng cổ trùng bản mạng, chỉ nói tới thống khổ khi bồi dưỡng nó liền không phải người bình thường có thể chịu nổi, nguyên nhân vì muốn bồi dưỡng cổ trùng bản mệnh chỉ có thể dùng thân thể của mình ân cần săn sóc.
Mặt khác có một số cổ sư không muốn bồi dưỡng cổ trùng bản mạng không phải vì không chịu nổi thống khổ mà vì nguyên nhân khác, chính là cổ trùng bản mạng không có nghĩa là cổ trùng mạnh mẽ nhất, cổ trùng càng mạnh mẽ thì càng khó khống chế, mà nếu như chọn một con cổ trùng mạnh mẽ trở thành cổ trùng bản mạng, rất có thể ngày nào đó sẽ bị con cổ trùng này phản phệ mất mạng, cho nên căn bản những cổ sư bình thường không bồi dưỡng cổ trùng bản mạng.
Nam Cương có không ít Sinh Miêu bồi dưỡng cổ trùng chẳng qua là vì tập tục tổ tiên truyền xuống, mà không phải là vì tranh giành xưng vương xưng bá, cho nên không cần phải để bản thân lâm vào tình cảnh nguy hiểm, chỉ có một số cổ sư có dã tâm mới có thể bồi dưỡng cổ trùng bản mạng.
Phương Minh từng nghe sư phụ mình nói qua, Sinh Miêu của Nam Cương chia làm tam hoa mười tám trại, chỉ có người của mười tám trại mới sẽ bồi dưỡng cổ trùng bản mạng, bởi vì phải bảo đảm lãnh địa môn phái không bị xâm phạm, về phần cái gọi là tam hoa, sư phó cậu lại chưa cùng giải thích với cậu, phảng phất như có kiêng kỵ gì đó.
Vốn không biết cảnh giới cùng thực lực của sư phó mình, cho nên lúc ấy Phương Minh còn không cảm thấy có cái gì, nhưng hiện tại cậu biết sư phụ mình là Bổ Thiên Chí Tôn, tồn tại có thể làm cho một vị Chí Tôn kiêng kỵ tới mức không muốn nói chuyện nhiều, có thể nghĩ kinh khủng đến cỡ nào.
Bà lão này bồi dưỡng cổ trùng bản mạng, cho dù không phải người của tam hoa mười tám trại, đó cũng là một cổ sư có dã tâm, mà mục đích đối phương muốn cướp đoạt long mạch sống lại, Phương Minh cũng đã hiểu rõ trong lòng.
Cổ trùng bản mạng rất khó bồi dưỡng, nhất là muốn để cổ trùng bản mạng trở nên mạnh mẽ, có lẽ loại cổ trùng bản mạng bà ta chọn này vốn cũng không mạnh mẽ gì, cho nên cần phải không ngừng tiến hóa, mà khác với mấy loại cổ trùng khác sợ hãi dương khí, bởi vì cổ trùng bản mạng được dựng dục ở bên trong thân thể cổ sư, hằng ngày hấp thu tinh khí thần của cổ sư, ngược lại cũng không sợ hãi dương khí, đương nhiên loại khí chí dương như Long Mạch Chi Khí này đối với cổ trùng bản mạng đến nói chính là vật đại bổ, có thể khiến cổ trùng bản mạng tiến hóa thêm một bước.
Phương Minh chuẩn bị ra tay, chẳng qua ngay trước khi cậu ra tay, Tiểu Hắc lại có động tác.
Dường như cảm ứng được cái gì, Tiểu Hắc trực tiếp nhảy xuống từ trên đầu bà lão, nhưng khi bốn chân nó còn chưa rơi xuống mặt đất, hai móng của nó đã trực tiếp chộp vào trên mặt bà lão, trong nháy mắt liền để lại dấu móng tay huyết hồng trên mặt bà lão.
"Con súc sinh này!"
Bà lão bị đau gầm lên, đây là sự khác biệt của cổ sư cùng người tu luyện, người tu luyện tu là dựa vào sức mạnh của bản thân còn cổ sư lại dựa vào sức mạnh của cổ trùng, hơn nữa bởi vì bồi dưỡng cổ trùng, căn bản không có thời gian tu luyện thuật pháp gì, thậm chí ngay cả tố chất thân thể cũng rất bình thường, tất cả bản lĩnh đều dựa vào cổ trùng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiểu Hắc căn bản không sợ hãi gì mấy con cổ trùng này, điều này cũng giống với trong trò chơi, một ma pháp sư cường đại đối mặt với một người chơi mới miễn dịch với ma pháp sư, khiến mặc dù ma pháp sư có một thân bản lĩnh nhưng không cách nào thi triển được.
Tiểu Hắc không để ý tới tiếng kêu gào của bà lão, móng vuốt cào rách da mặt bà lão, sau đó một trảo trực tiếp chộp tới con mắt đang chảy máu của bà ta, móng vuốt dừng lại vài giây ở bên trong, phảng phất đang lững thững tìm thứ gì đó, một lúc lâu sau móng vuốt từ từ kéo ra ngoài, mà nơi đầu móng vuốt, có một con trùng mềm to thừng một phân đang giãy giụa lúc nhúc.
Nắm lấy con trùng mềm này, Tiểu Hắc vô cùng mừng rỡ kêu một tiếng, sau đó không để ý tới bà lão nữa, trực tiếp nhảy xuống khỏi người bà già kia, nhảy tới trên vai của Phương Minh, hai móng cầm lấy con trùng mềm như cầm lấy một món ăn ngon mà nó vô cùng yêu thích, nhìn mấy giây sau đó mới bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại, trên mặt dĩ nhiên lộ ra vẻ hưởng thụ.
Cái nhảy này của Tiểu Hắc tự nhiên bại lộ Phương Minh, toàn bộ thôn dân đều theo bản năng cách Phương Minh rất xa, về phần bà lão bị mất cổ trùng bản mạng, cộng thêm thân thể bị thương nặng, lúc này trực tiếp co quắp mà ngã trên mặt đất không dậy nổi, không bao lâu liền không có hơi thở.
"Cậu không là người bên trong làng của chúng ta, cậu là ai?"
Lý Khả mang theo vẻ đề phòng nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh có chút bất đắc dĩ, thật ra cậu không muốn làm ra tràng cảnh máu tanh như vậy ngay trước mặt các thôn dân, nhưng mà ai biết Tiểu Hắc lại hưng phấn với con cổ trùng bản mạng kia như thế.
"Yên tâm, tôi không phải người cùng một phe với bọn họ, về phần thân phận của tôi…" Khóe miệng Phương Minh cong lên, từ tốn nói: "Tôi là bạn của Tần Dương, ừm, Tiểu Tuyết có biết tôi."
Lý Khả cùng thôn dân nghe được lời nói của Phương Minh hơi nghi hoặc một chút, nhất là Lý Khả, hình như cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy Tần Dương có người bạn nào như thế, mà giờ khắc này Tần Tuyết nghe được lời nói của Phương Minh, thân thể mềm mại khẽ run lên, trong mắt có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Phương Minh, tựa hồ đang tìm chứng cứ gì đó.
"Tiểu Tuyết, anh đã nói anh sẽ đến."
Phương Minh thấy vẻ mặt Tiểu Tuyết, bật cười lớn, bởi vì cậu tin tưởng cô gái nhỏ có thể nghe hiểu hàm nghĩa bên trong lời nói của cậu.
Trước đây, trong đêm giao thừa bão tuyết đó, cô gái nhỏ mặc áo lông mới tinh, cùng ngồi trên tảng đá ở đỉnh núi với cậu, cậu đã đáp ứng cô gái nhỏ, sau này sẽ đến.
"Anh… Anh."
Nước mắt Tần Tuyết lại chảy ra, cả người trực tiếp chạy về phía Phương Minh, nhào vào trong lòng Phương Minh như con yến non nhào vào lòng mẹ, mà Phương Minh cũng vươn tay vuốt đầu cô gái nhỏ, trong hai tròng mắt cũng có vẻ cảm khái.
Nghe thấy những lời Tần Tuyết nói, ban đầu Lý Khả còn sửng sốt một chút, anh Tần Tuyết không phải là Tần Dương ấy ư, nhưng người trước mắt này làm gì có điểm nào giống Tần Dương đâu chứ? Lại nói hơn nửa năm trước Tần Dương đã được chôn cất rồi, còn do chính tay anh ta sắp xếp tang lễ.
"Có thể Tiểu Tuyết gọi tiếng anh kia là có một hàm nghĩa khác, Tiểu Tuyết cũng thường gọi mình là anh đó thôi." Lý Khả lẩm bẩm một câu, chẳng qua anh ta lại quên, tuy rằng lần não Tần Tuyết cũng gọi anh ta là anh, nhưng lại gọi là anh Lý Khả.
"Anh, thật là anh!"
Tần Tuyết rúc vào trong lòng Phương Minh, tuy rằng có vẻ bề ngoài hoàn toàn khác hẳn anh trai mình, thế nhưng cái loại khí chất này còn có cái loại thần thái này, giống anh trai cô ấy như đúc, không, nói chính xác hơn là giống với anh trai cô ấy sau khi bị rắn độc cắn như đúc.
Tần Tuyết có thể xác định, đây chính là người anh kia của mình, hơn nửa năm trôi qua, rốt cục người anh trai này của mình lại trở lại.
"Không sao, chuyện nơi đây giao cho anh giải quyết."
Phương Minh xoa nhẹ đầu của Tần Tuyết, sau đó đưa mắt nhìn hướng thôn dân còn đang đứng đây, nói: "Tôi là bạn tốt của Tần Dương, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiểu Tuyết trong suốt thời gian qua, về phần những người này, trước khi tôi đến đã báo cảnh sát, đến lúc đó sẽ có cảnh sát tới xử lý, mọi người có thể yên tâm rời đi."
Báo cảnh sát, đương nhiên Phương Minh không báo cảnh sát, chẳng qua cậu đã gọi tới số điện thoại trên giấy chứng nhận mà ông Đường đã đưa cho cậu, sau đó bên kia đã trả lời rằng sẽ lập tức tới ngay.
Cũng có lẽ là vì nghiệm chứng lời nói của Phương Minh, ngay khi giọng nói của Phương Minh truyền ra, phía dưới làng du lịch liền truyền tới tiếng còi cảnh sát vang lên, sau đó hơn mười cảnh sát đi tới, chẳng qua vẻ mặt của mấy cảnh sát này đều rất nghiêm túc, sau khi liếc mắt nhìn bà lão té trên mặt đất, trực tiếp đưa bà lão còn có những người đàn ông trung niên đó đi, từ đầu tới đuôi không hề nói một câu nào, ngoại trừ người dẫn đầu đưa mắt nhìn Phương Minh.
Không điều tra, cũng không tìm những người khác hỏi thăm lấy lời khai, những cảnh sát này tới rất nhanh đi cũng rất nhanh, chẳng qua thôn dân có thể xác nhận, những cảnh sát này tuyệt đối không phải cảnh sát trong đồn công an, bởi vì tất cả cảnh sát trong đồn công an huyện mọi người đều biết mặt, mà những cảnh sát này nhưng đều có gương mặt lạ hoắc.
Không còn người náo loạn, lại thêm Tần Tuyết cũng khuyên vài câu, các thôn dân liền sôi nổi rời khỏi, chẳng qua Lý Khả lại không rời khỏi mà tiếp tục lưu lại làng du lịch. Mà Phương Minh đợi tới khi các thôn dân đều đi rồi, ánh mắt rơi vào trên người Long Hưng Bang cùng Cao Nguyên Châu.
"Hai người đã trúng cổ trùng, tạm thời đi theo tôi."
Nghe được lời nói của Phương Minh, trên mặt Long Hưng Bang cùng Cao Nguyên Châu đều lộ ra vẻ vui mừng, lúc trước bọn họ còn có chút gấp gáp, tuy rằng bà lão chết rồi, nhưng cổ độc trên người bọn họ còn chưa được giải, này chính là một quả bom hẹn giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận