Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 199: Gậy trộn phân

Chương 199: Gậy trộn phân
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
501 vạn.
Lúc Phương Minh giơ bảng hiệu lần nữa, vẻ mặt Hoàng Bằng Tiềm lộ ra vẻ hối hận sâu sắc, anh ta muốn nuốt lời, bởi vì lúc anh anh ta đã hiểu, đối phương không phải tranh thua hơn kém với mình, mà đối phương cũng giống như anh biết gốc linh chi này không phải vật phàm.
Nhưng mà, đối mặt với ánh mắt của người xung quanh, Hoàng Bằng Tiềm chỉ cảm thấy tấm bảng trong tay nặng hơn nghìn cân, bởi vì lời anh ta tự nói ra, là anh ta mở miệng gián đoạn không để người đấu giá tiếp tục, nói chỉ tăng giá một lần cuối.
Nếu như anh ta lại giơ bảng lên lần nữa, vậy thì coi như không giữ lời rồi, chẳng những hình tốt đẹp vừa mới dựng nên bị đổ vỡ mà hình tượng quá khứ trong lòng mọi người cũng đổ nát.
“Chúc mừng.”
Một lúc sau, Hoàng Bằng Tiềm cắn răng nói ra hai chữ này, sau đó ngồi xuống ghế trở lại.
Phương Minh nhìn Hoàng Bằng Tiềm không nói gì, sau khi lấy được gốc linh chi thì về vị trí ngồi.
501 vạn, giá tiền này đúng thật là khiến cậu hơi nhức nhối, nhưng so sánh với tác dụng của linh chi này mà nói thì cũng đáng giá, đừng nói là 500 vạn, dù là 1000 vạn thì cậu cũng không từ bỏ, bởi vì cây linh chi này cậu nhất định phải có được.
Nốt nhạc đệm cứ hạ màn kết thúc như vậy, dược liệu bán đấu giá lúc sau cũng không tên, nhưng trải qua sự cạnh tranh của Phương Minh và Hoàng Bằng Tiềm, không khí hiện trường chậm lại, hiển nhiên đa số còn sót lại dư vị của cuộc cạnh tranh đấu giá vừa rồi.
“Phương Minh, linh chi này không đơn giản phải không, anh có phải biết rõ nguồn gốc của nó không?”
Đợi sau khi Phương Minh lấy được cây linh chi, Hoa Minh Minh sáp lại nhỏ giọng hỏi, cậu ta không ngốc, bởi vì cậu hiểu Phương Minh, nói Phương Minh vì muốn tranh hơn thua mà tiêu 500 vạn đi mua một cây linh chi không biết lai lịch ra sao, vậy còn không bằng để cậu ta tin heo nái biết leo cây.
“Về rồi nói.”
Phương Minh không phủ nhận, nhưng người nhiều thì miệng tạp cậu không định giải thích, mà nghe Phương Minh nói lời này, Lăng Sở Sở cũng phản ứng kịp, nhẹ giọng lẩm bẩm: “ Nói như vậy thì Hoàng Bằng Tiềm cũng biết nguồn gốc của cây linh chi này rồi, chứ không phải như lời anh ta nói là hiếu kì với có hứng thú với mấy loại dược liệu không biết cho nên mới chuẩn bị lấy nó.”
“Dĩ nhiên không phải.” - Phương Minh nhếch miệng lên: “ Nhưng tôi đoán anh ta cũng chỉ biết nửa vời mà thôi, chứ không hoàn toàn biết nguồn gốc cây linh chi.”
“Sao lại nó vậy?”
Phương Minh cười cười không trả lời, nguyên nhân rất đơn giản, nếu như Hoàng Bằng Tiềm thực sự biết công hiệu và nguồn gốc của cây linh chi thì không có khả năng nói ra câu 500 vạn là cái giá cao nhất như vậy, thậm chí Phương Minh từ đầu cũng chuẩn bị phải ra nhiều máu rồi.
“Thần thần bí bí, không nói thì thôi.”
Lăng Sở Sở bĩu môi, ánh mắt tiếp tục nhìn lên đài triển lãm, những dược liệu được bán đấu giá tiếp theo Phương Minh không ra tay, mấy cây hà thủ ô, nhân sấm mấy chục năm gì gì đó mặc dù không tệ nhưng giá chốt đấu giá đã cao hơn giá bình thường của bản thân dược liệu rồi.
Mãi cho đến khi hội đấu giá chuẩn bị kết thúc.
“Các vị, tiếp theo đây là một loại dược liệu vô cùng tốt, loại dược liệu này là Dược Vương gia sau khi biết đại hội giao lưu muốn tổ chức một cuốc đấu giá, trải qua biết bao lần năn nỉ của ban tổ chức chúng tôi rốt cuộc quyết định lấy ra một dược liệu trân quý đã cất giấu nhiều năm.”
Nghe lời của người đấu giá nói, trên mặt không ít người lộ ra vẻ hứng thú, bởi vì mọi người đều biết danh tiếng của Dược Vương gia, nếu như đồ được Dược Vương Gia lấy ra thì khẳng định là thứ tốt.
“Được rồi, không vòng vo nữa, mời nhân viên phụ trách mang dược liệu lên.”
Đầu tiên người đấu giá cúi người biểu thị ý cảm ơn tới Dược Vương gia, lập tức bảo nhân viên phụ trách mang khay lên, trên khay dùng khăn đỏ che lại.
Phụt!
Trong giấy phút vải đỏ được lấy ra, ngụm nước Hoa Minh Minh vừa uống phun tới bên mép thì lại nuốt xuống.
“Giở trò quỷ gì đây, đây không phải là bắp cải sao, Dược Vương gia lấy bắp cải ra bán đấu giá sao?”
Trên vải đỏ, một cây thuốc với tầng tầng lớp lớp lá bao quanh, ở giữa có một nụ hoa, nhưng nếu nhìn ngoại hình thì khá giống so với bắp cải mới mọc.
Phương Minh nhẹ dịch người kéo khoảng cách với Hoa Minh Minh, Lăng Sở Sở thì dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Hoa Minh Minh.
“Ngài Hoa, cái này không phải là bắp cải, đây là tuyết liên, hơn nũa nhìn hình dạng thì là tuyết liên Thiên Sơn.”
Tôn Lợi Dân giải thích, mà sau khi nghe lời nói của Tôn Lợi Dân thì Hoa Minh Minh sửng sốt, có chút khó tin hỏi: “ Đây chính là tuyết liên à?”
Tuyết liên Thiên Sơn, Hoa Minh Minh hồi bé không thích đi học lại thích xem tiểu thuyết võ hiệp mà nói thì đấy chính là tồn tại của một loại thần dược.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, tuyết liên Thiên Sơn hầu như giống như thuốc tiên vậy, cứu sống, chữa thương, ăn vào thậm chí có thể tăng công lực sáu mươi năm nữa.
Nhưng gốc cây trông giống bắp cải trước mắt chính là tuyết liên Thiên Sơn trong lời đồn sao?
“Tiểu thuyết là tiểu thuyết, đó chính là phóng đại tuyết liên Thiên Sơn thôi.”
Phương Minh hiểu trong lòng Hoa Minh Minh nghĩ gì, trên thực tế cũng chính vì do tiểu thuyết võ hiệp mà dẫn tới trong một khoảng thời gian ngắn người lên Thiên Sơn hái tuyết liên quá nhiều.
“Tuyết liên là một loại dược liệu trân quý, nhưng ở trên núi tuyết Tân Cương mười năm trước còn thường thấy, nhưng mấy năm gần đây mọi người không tiết chế cứ hái lấy hái để, dẫn tới số lượng tuyết tiên nhanh chóng giảm đi, giá cả cũng thuận theo đó mà lên giá vô cùng cao.”
“Hoa tuyết liên đúng là màu trắng nhưng lá của hoa tuyết liên là màu xanh biếc, vì vậy hoa tuyết liên nếu chưa nở hết thì quả thật sẽ trông giống bắp cải. Mặt khác, sau khi hoa tuyết liên mất đi hơi nước thì màu sắc tự nhiên cũng thay đổi nho nhỏ.”
“Thì ra là vậy, làm tôi giật cả mình.”
Hoa Minh Minh bĩu môi, tiểu thuyết tình cảm đều gạt người.
“Tuyết liên bình thường tới lúc nở hao cần khoảng thời gian từ ba tới tám năm, nhưng kì hoa nở chỉ có tám tháng, vì vậy bình thường mà nói nếu hái tuyết liên thì chính là trong tám tháng này, tuyết liên Thiên Sơn mất chục năm hơn trăm năm được đề cập trong tiểu thuyết đều chỉ là cách nói khuếch đại, nếu đã khoa trương thì khoa trương công hiệu cũng là chuyện thường.”
Phương Minh khó có khi giải thích một câu, mà người đấu giá trên khán đài cũng tiếp tục nói: “ Hoa tuyết liên không còn xa lạ gì với mọi người nữa, sinh trưởng ở vùng giá lạnh độ cao bốn, năm nghìn mét so với mực nước biển, nhưng mà cây tuyết liên này lại có cái không giống, còn cụ thể không giống ở đâu thì để chính Dược Vương gia nói cho chúng ta biết đi.”
Người đấu giá hiển nhiên hiểu thế nào là điều khiển bầu không khí, ông ta biết mọi người muốn nghe gì, hiệu quả lời do chính Dược Vương gia nói so với ông ta khen cả ngày trời thì tốt hơn nhiều.
Dược Vương gia cũng thật không ngờ người đấu giá sẽ dùng chiêu thức ấy, bất đắc dĩ cười cười sau đó đứng lên, đầu tiên là chắp tay thi lễ với mọi người, rồi nói: “ Vốn dĩ lúc ban tổ chức tìm tôi, tôi đã từ chối, thật sự không giấu gì mọi người, tôi có chút đồ tốt, thật sự không muốn lấy ra bán đấu giá, nghĩ tới lúc nào đó lớn tuổi rồi thì còn dựa vào mấy dược liệu quý này mà sống tạm vài năm.”
Đám người vang lên tiếng cười thiện ý.
“Dược Vương gia, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Đúng, công đức của Dược Vương gia vô lượng, thể nào cũng sống tới trăm hai mươi tuổi.”
Dược Vương gia nghe mọi người chúc phúc, ho khan vài tiếng, chờ mọi người yên lặng rồi nói: “ Nhưng mà sau đó tôi cũng suy nghĩ thông suốt, người cần thỏa mãn, vì vậy sau khi suy nghĩ nhiều lần, quyết định lấy hoa tuyết liên này ra bán đấu giá.”
“Bụi hoa tuyết liên này là tôi hái trên núi tuyết Tân Cương hai mươi năm trước, hạn của bụi hoa tuyết liên này không dài, niên hạn tổng cộng chừng mười năm, nhưng mà chỗ trân quý thật sự của hoa tuyết liên này chính là hạt tuyết liên của nó.”
Hạt tuyết liên?
Nghe được lời này của Dược Vương gia, không ít người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, mỗi một bụi hoa tuyết liên đều sẽ có hạt tuyết liên, chưa nghe hạt tuyết liên tốt ở chỗ nào cả?
“Ở bên núi tuyết có một truyền thuyết,nói là hoa tuyết liên là do tinh khí trời đất tạo thành, mà hạt tuyết liên chính là tinh khí của trời đất ngưng tụ thành, dĩ nhiên, đây chỉ là truyền thuyết thần thoại, phóng đại hoa tuyết liên lên.”
“Ba mươi năm trước, có một vị cao tăng tới núi tuyết, ở trên núi tĩnh tọa chừng mười năm, mà cùng lúc đó có một gốc hoa tuyết liên cách vị cao tăng không xa đang nảy mầm, mà lúc hoa tuyết liên nở rộ kia chính là lúc vị cao tăng viên tịch.”
Lời của Dược Vương gia khiến cho mọi người ở đây nhìn nhau, ánh mắt Phương Minh cũng lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
“Lão phu may mắn, chúng kiến cảnh vị cao tăng viên tịch, do đó cũng lấy được gốc hoa tuyết liên này, mà theo như lời người phật gia nói, hạt tuyết liên trong hoa tuyết liên này chính là hạt xá lơi của vị cao tăng.”
“Mặc kệ thuyết pháp này là thật hay giả, nhưng hoa tuyết liên này tôi vẫn bảo tồn cho tới nay, mà trong hoa tuyết liên vốn dĩ có chín hạt, ba hạt bị vị cao tăng ở chùa miếu đưa đi, còn dư sau viên lão phu đã dùng hết hai, sau đó giữ lại một hạt, bây giờ bụi hoa tuyết liên này còn ba hạt.”
Sau khi nói đến đây, Dược Vương gia ngừng lại, cũng không giải thích hai hạt tuyết liên bị ông ta lấy đi dùng để làm gì.
Người đấu giá cũng biết lúc này tới lượt mình, vừa gõ búa vừa hô: “Cảm ơn Dược Vương gia, bây giờ chúng ta bắt đầu bán đấu giá bụi hoa tuyết liên này và ba hạt tuyết liên, giá khởi điểm ba triệu, mỗi lần tăng không được ít hơn một trăm nghìn.”
*1 triệu = 100 vạn (đôi lúc tác giả viết số, lúc viết chữ vạn nhưng giá trị đều tương đương nhau @@).
Bụi hoa tuyết liên này, chắc là một trong những món vật phẩm quan trọng của buổi đấu giá, giá tiền này đã vượt qua tất cả gí khởi đầu của các dược liệu.
“Tăng giá, mặc kệ hạt tuyết liên này có thật sự mơ hồ như vậy không, nhưng đây là cơ hội của Quảng Niên Đường chúng ta, lấy được hạt tuyết liên, chúng ta có thể tìm Dược Vương hỏi về tác dụng chữa trị của nó.”
Đôi mắt Lăng Sở Sở lóe lên tia sáng, bụi hoa tuyết liên này cô nhất định phải có được.
Ba triệu, bốn triệu, năm triệu…
Hầu như trong mấy phút ngắn ngủi, bụi hoa tuyết liên nà đã bị cạnh tranh nâng giá lên sáu triệu, mà đến lúc này, chỉ còn sót lại hai ba nhà.
Lăng Sở Sở, Hoàng Bằng Tiềm của Hồi Xuân Đường và một ông lão khác.
“Các vị, lão phu tín ngưỡng phật giáo, hạt tuyết liên này nếu đã là vật tọa hóa của vị cao tăng, không bằng hai vị thành toàn cho lão phu, vô cùng cảm kích.”
Ông lão kia đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bằng Tiềm và Lăng Sở Sở, sau đó mở miệng báo giá: “ Mười triệu.”
Giá tiền này khiến cho Hoàng Bằng Tiềm và Lăng Sở Sở đều từ bỏ, bởi vì giá như vậy đã vượt xa giá trị của hạt tuyết liên rồi, cũng đúng như ông lão nói, ngoại trừ Phật tử ra thì sẽ không có người ra giá cao như vậy.”
Đồng thời, ông lão này đứng lên cũng có người nhận ra thân phận của ông ta.
“Thế mà lại là ông ta, ông ta cũng tới rồi.”
“Khó trách lại ra giá cao như vậy, nếu là lời ông ta nói thì có thể hiểu được.”
Có người nhận ra thân phận của ông lão, mà lúc mọi người cảm thấy bụi tuyết liên và hạt tuyết liên này sẽ thuộc về ông lão thì lại có người giơ bảng.
Giơ bàng không phải ai khác, chính là Phương Minh.
Trong khoảnh khắc thấy Phương Minh giơ bảng, mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, không ít người trong đầu đều nghĩ: Gậy trộn phân lại tới rồi. (1)
(1)Gậy trộn phân: nghĩa gốc là cây dùng để trộn phân bón của nông dân, sau này dùng để chỉ những người thích gây sóng gió, tạo thị phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận