Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 189: Trường Sinh Quán Tưởng Hoa

Chương 189: Trường Sinh Quán Tưởng Hoa
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------
Hạ Khánh thì triệt để ngơ ngẩn. Lúc trước ông chủ kia tới nói muốn mua hết số thuốc của ông ta với giá một vạn, ông ta đã mừng tới điên rồi, nên nhớ mặc dù đây không phải là sảnh triển lãm, thế nhưng muốn đặt quầy ở đây vẫn phải trả tiền phí 100 đồng một ngày đấy.
Vì thế mới ngày đầu tiên mà ông ta đã bán hết số dược liệu này thì mấy ngày sau ông ta cần gì đặt quầy nữa chứ, có thể tiết kiệm những mấy trăm đồng tiền phí.
Thế nhưng bây giờ mới mấy phút ngắn ngủi trôi qua, giá của số dược liệu này vậy mà tăng lên gấp mười! Mặc dù ông ta rất cao hứng thế nhưng càng bất an hơn.
“12 vạn!”
Hoàng Bằng Phi vừa ra giá lại nhìn Hoa Minh Minh đầy khiêu khích, thế nhưng cậu ta không thèm suy nghĩ mà ra giá theo luôn: “15 vạn.”
“20 vạn.”

“Hai ông chủ có thể nghe tôi nói một câu không?”
Hạ Khánh cảm thấy trái tim mình đang bang bang đập loạn, mặc dù người ngoài nhìn thấy hai vị này càng tăng giá thì ông ta càng được lời lớn, thế nhưng Hạ Khánh hiểu rõ giá trị số dược liệu này của mình, chỉ cần 1 vạn là đã có thể lời tới bể bụng rồi.
Nếu cứ mặc hai tên bại gia tử này tranh đấu tiếp, bây giờ bọn họ đang tức giận thì giá gì cũng nói ra được, nhưng lúc nữa hết giận lại đổi ý, không chịu mua thuốc của ông ta thì không phải là ông ta thiệt thòi lớn hay sao?
Dù sao bọn họ cũng chỉ hô giá bằng miệng mà thôi, cho dù có lật lọng thật thì ông ta làm gì bọn họ được chứ? Một tấm chi phiếu khủng nhưng không thật làm sao an toàn bằng đồng tiền chính mình cầm trên tay?
Hoa Minh Minh cùng Hoàng Bằng Phi đều dừng lại, Hạ Khánh mới là ông chủ quầy hàng, mặc dù bọn họ tin chắc rằng ông ta sẽ không từ chối cái giá bọn họ đưa ra, thế nhưng vẫn phải nể mặt ông ta một chút mới được.
“Hai ông chủ có thể coi trọng dược liệu trong quầy chính là vinh hạnh của tôi. Hay là vậy đi, số dược liệu này tôi sẽ chia đều, mỗi người một nửa, về phần giá cả thì mỗi người đưa tôi 1 vạn là đủ lắm rồi.”
Mỗi người một vạn chính là ông ta đã lời gấp đôi, số lời này đã đủ khiến ông ta cảm thấy thỏa mãn vô cùng, dù sao làm người cũng không nên quá tham lam đấy!
Nghe thấy những lời của Hạ Khánh hai mắt Phương Minh sáng lên, vốn dĩ cậu vẫn đang im lặng đứng xem, bây giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ông chủ, ông đang xem thường chúng tôi sao? Chúng tôi muốn mua tất cả số dược liệu này!”
“Đánh rắm, ai muốn chia đôi với bọn họ chứ, tôi cũng muốn mua toàn bộ!” Hoàng Bằng Phi không chịu thua kém Phương Minh.
“Hai ông chủ, nếu hai người cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ không bán số dược liệu này!”
Vẻ mặt Hạ Khánh kiên quyết, mà lời của ông ta khiến đám người vây xem xôn xao một trận, ai cũng nghĩ tên Hạ Khánh này đúng là đồ ngốc!
Nghiễm Niên đường cùng Hồi Xuân đường tranh cãi ngay trước mặt mọi người, cho dù có biết là bị hố nhưng vì thể diện của hai nhà thuốc, bọn họ đã ra giá chắc chắn sẽ phải mua.
Phương Minh trầm ngâm một chút, tựa như bị lời của Hạ Khánh làm cho khiếp sợ, một lúc sau mới nói: “Nếu ông chủ đã kiên quyết như vậy thì chúng tôi cũng chỉ còn cách nghe theo, nhưng tiền thì chúng tôi vẫn sẽ trả 15 vạn như đã ra trước đó, 15 vạn để mua nữa số dược liệu này, nếu Hồi Xuân đường không nỡ thì có thể từ bỏ, tôi đồng ý trả 30 vạn để mua tất cả.”
“Ai không nỡ? 15 vạn thì 15 vạn, mỗi người một nữa.”
Hoàng Bằng Phi không chịu được mấy lời khích tướng của Phương Minh, thế nhưng sau khi nói xong anh ta cũng không vội qua chọn dược liệu mà đứng yên chờ Phương Minh chọn trước.
Bởi vì anh ta lại muốn chen ngang một lần nữa!
Đến bây giờ trong lòng Hoàng Bằng Phi đã xác định chắc chắn rằng trong số dược liệu này có thứ gì đó quý hiếm, thế nhưng nếu để anh ta lựa chọn thì thật sự là anh ta không thể nào xác định được đâu mới là dược liệu trân quý.
Thế nhưng anh ta cũng không lo lắng, chỉ cần anh ta cứ nhìn chằm chằm đối phương, sau đó giành lấy số dược liệu mà đối phương chọn là được rồi.
Phương Minh cười cười, chỉ tay vào một số dược liệu trên quầy rồi nói ra: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này đều thuộc về tôi, còn lại cho anh.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa một nửa này cho cậu? Một nửa này tôi cũng muốn!”
Hoàng Bằng Phi đắc ý vô cùng, trong lòng càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn, bởi vì anh ta nhìn thấy được vẻ giận dữ trên mặt Phương Minh.
“Hoàng Bằng Phi anh đừng có khinh người quá đáng, đã nói mỗi người một nửa, nửa này chúng tôi đã lựa chọn trước rồi!”
“Đó chính là vì các cậu nhanh tay đoạt trước nên tôi mới không chọn kịp, một nửa này tôi cũng muốn!”
Phương Minh hít sâu một hơi như là cố gắng áp chế lửa giận, không thèm quan tâm tới Hoàng Bằng Phi nữa mà trực tiếp quay về phía Hạ Khánh: “Ông chủ, tôi có thể trả thêm 5 vạn cho một nửa dược liệu này, tổng cộng 20 vạn!”
“Tôi cũng trả 20 vạn!” Hoàng Bằng Phi đuổi theo.
“30 vạn!”
“Tôi cũng thế!”
Hạ Khánh lại ngẩn ra một lần nữa, ông ta nhớ rõ lúc đầu Phương Minh nhìn trúng số Trường Sinh Thảo kia mà, tại sao trong đống dược liệu cậu chọn lại không có Trường Sinh Thảo?
Trong số mọi người ở đây chỉ có một mình Hoa Minh Minh rõ ràng, thét gào trong lòng: “Phương Minh tên gia hỏa này quá xấu xa, đây chính là cố ý hố người mà!”
“Phương Minh đã biết tên kia chắc chắn sẽ tranh đoạt nên mới cố ý lựa chọn như vậy, mục đích để làm đối phương lọt vào bẫy.”
Nghĩ tới điểm này trên mặt Hoa Minh Minh cũng lộ vẻ phẫn nộ vô cùng: “Tôi nói anh đúng là tên côn đồ giảo thỉ(1), sao cái gì anh cũng muốn đoạt?”
(1)Giảo thỉ: khuấy phân
“Không phục sao? Không phục thì các cậu cứ tăng giá đi, xem ai giỏi hơn ai!”
“Anh…”
Hoa Minh Minh làm bộ muốn tăng giá, thế nhưng Phương Minh đã ngăn cậu ta lại, cậu nhìn Hoàng Bằng Phi: “Anh xác định thật sự muốn số dược liệu này?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Minh Hoàng Bằng Phi cũng hơi phân vân, thế nhưng anh ta nhớ tới hết thảy những chuyện đã xảy ra, cảm thấy bản thân không hề sơ sẩy chút nào, suy đoán của anh ta tuyệt đối không thể sai được.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn nửa này!”
Cuối cùng Hoàng Bằng Phi cũng gật đầu xác nhận.
Ngay khi Hoàng Bằng Phi gật đầu xác nhận, Phương Minh vui vẻ tươi cười, mà Hoa Minh Minh đang ở bên cạnh thì đã cười rộ lên.
“Ông chủ, vậy tôi lấy một nửa số dược liệu còn lại, 15 vạn. Quản lý Tôn, phiền ông trả tiền cho ông chủ Hạ đi.” Phương Minh nói với Hạ Khánh.
“Được được được, vậy để tôi gom số dược liệu lại cho cậu.”
Hạ Khánh vội vàng đáp ứng, bắt đầu xếp gọn số dược liệu Phương Minh cần. Tới bây giờ ông ta đã hiểu, rõ ràng cậu thanh niên trước mắt này vẫn coi trọng số Trường Sinh Thảo đó nhất, vì vậy ông ta cẩn thận đặt số Trường Sinh Thảo lên trên cùng.
Hoàng Bằng Phi sửng sốt cả nửa ngày, đây đâu phải là vẻ mặt mà bọn họ nên có, đáng ra bọn họ phải phẫn nộ mà không làm gì được mới đúng!
“Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Anh mau trả 30 vạn cho ông chủ đi! Mọi người đều đang nhìn đấy, không lẽ cậu chủ của Hồi Xuân đường lại muốn giựt nợ sao?”
Hoa Minh Minh cười trên nỗi đau của người khác, còn nhấn mạnh mấy chữ “cậu chủ của Hồi Xuân đường”. Trừ khi Hoàng Bằng Phi này không để ý tới danh dự của Hồi Xuân đường, nếu không anh ta chắc chắn phải trả tiền.
“Cậu Hoàng.”
Một chuyên gia dược liệu của Hồi Xuân đường thở dài một hơi. Lúc trước ông ta đã khuyên nhủ cậu chủ rồi, thế nhưng anh ta lại cố tình không nghe theo. Bây giờ thì hay rồi, trước mặt nhiều người như vậy làm sao có thể giựt nợ được kia chứ? Vì mặt mũi của Hồi Xuân đường, cho dù chỉ là một đống phân cũng phải dùng 30 vạn mua lại.
Đám người lại xôn xao một lần nữa, ai cũng hiểu rõ cậu chủ của Hồi Xuân đường lần này bị hố nặng rồi. Cho dù trong số dược liệu này có thứ gì quý hiếm thì cũng không thuộc có quan hệ gì với anh ta.
Dùng những 30 vạn để mua số dược liệu đáng giá mấy nghìn, thật sự là phá của, chỉ sợ sau khi đại hội giao lưu này kết thúc ai ai cũng sẽ biết tới cái danh phá của của anh ta.
“Các người cứ chờ đó cho tôi!”
Hoàng Bằng Phi lúc này cũng biết bản thân bị hai người Hoa Minh Minh cùng Phương Minh hố nặng, thế nhưng 30 vạn này không thể không trả! Quan trọng là 30 vạn chẳng là gì với anh ta, thế nhưng lần này thật sự là mất hết mặt mũi.
Để chuyên gia dược liệu của công ty ở lại trả tiền, Hoàng Bằng Phi cùng người yêu của anh ta xám xịt rời đi.
“Thật sự là quá thoải mái, không ngờ Phương Minh cậu lại xấu xa như vậy!”
Hoa Minh Minh cảm thấy hãnh diện vô cùng đi tới vỗ vỗ vai Phương Minh, cảm giác như tìm được người đồng đạo, thế giới này cậu ta không còn cô độc nữa.
Mà Phương Minh thì mặc kệ cậu ta, sau khi lấy được bao dược liệu liền rời đi, dù sao nơi này đông người như vậy không thích hợp để nói chuyện, thêm nữa tất cả tâm tư của cậu hiện tại đều đặt lên Trường Sinh Thảo.
Thậm chí cậu còn nóng lòng trực tiếp rời khỏi hội giao lưu quay về khách sạn, đương nhiên cậu chỉ lấy mỗi túi Trường Sinh Thảo, số dược liệu còn lại đều giao cho Tôn Lợi Dân xử lý.
Gian phòng trong khách sạn.
Phương Minh lấy hết số Trường Sinh Thảo trong bọc ra, lại tìm gốc Trường Sinh Thảo nhỏ bé lúc trước, về phần số Trường Sinh Thảo còn lại đều bị cậu gạt qua một bên.
Cậu chỉ muốn mua một gốc Trường Sinh Thảo này, còn số dược liệu kia cậu mua chẳng qua chỉ để che mắt thiên hạ mà thôi.
“Đây chính là người tốt thì có báo đáp tốt sao?”
Phương Minh cảm khái nhìn gốc Trường Sinh Thảo trên bàn. Ban đầu chỉ vì lòng hảo tâm nên cậu mới muốn mua hết số dược liệu kia, nếu không cậu chỉ cần mua số Trường Sinh Thảo không phải là xong rồi sao?
Thế nhưng chính nhờ lòng hảo tâm này mà cậu có thể hố Hoàng Bằng Phi, nếu cậu chỉ mua mỗi đám Trường Sinh Thảo này thì tuyệt đối không thể hố đám người Hoàng Bằng Phi đơn giản như vậy.
Bỏ Trường Sinh Thảo vào chiếc ly chân cao thường dùng để uống rượu đỏ, thế nhưng sau đó cậu cũng không đổ rượu vào mà dùng kim châm vào đầu ngón tay, sau đó nặn ba giọt máu vào ly.
Giọt máu rơi xuống được Trường Sinh Thảo hấp thụ rất nhanh, qua vài giây đồng hồ gốc Trường Sinh Thảo khô héo bắt đầu từ từ nở rộ, toàn bộ lá cây đều mở rộng ra như một bông hoa sen!
Vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên kích động, cậu lộn ngược chén rượu lại, mà cảnh tượng kỳ dị lúc này mới xuất hiện.
Trường Sinh thảo bắt đầu từ từ trượt khỏi ly rượu, mà trong quá trình trượt ra này cành lá của nó lại cuốn lên, sau đó lại nở rộ, chỉ là lúc này nó nở rộ theo hướng ngược lại, nở rộ về hướng phần gốc!
Giống với khi ta che dù, tán dù bị gió thổi bật ngược ra phía sau, giờ khắc này gốc Trường Sinh Thảo này cũng nở rộ ngược lại như thế.
Lá cây nở rộ về hướng rễ, ban đầu Trường Sinh Thảo phảng phất giống như một nụ hoa, sau đó thì lại trở thành một đóa hoa.
“Dương vì trường sinh, âm vì quán tưởng(2).”
(2)Quán tưởng: theo Phật giáo thì nó là dùng ý nghĩ để tụ lại một chỗ.
Phương Minh nhẹ giọng nỉ non, đây không phải Trường Sinh Thảo bình thường, đây là Trường Sinh Quán Tưởng Hoa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận