Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 674: Cho tới bây giờ anh tóc húi cua vẫn chưa từng mang thù

Chương 674: Cho tới bây giờ anh tóc húi cua vẫn chưa từng mang thù
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Đối mặt với nghi ngờ của Chu Hải, Phương Minh cười cười cũng không trả lời, mà tiếp tục hỏi: "Có thể truyền tin tức ra ngoài không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, cậu cũng chớ xem thường tôi, tôi cũng có một chút danh tiếngtrong giới tu luyện đấy, yên tâm đi, không tới mấy giờ chắc chắn tin tức này sẽ truyền đi, hơn nữa còn sẽ truyền tới trong tai người nhà họ Mục."
Chu Hải vỗ ngực một cái bảo đảm, Phương Minh lại chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, "Nói tiếng người."
"Được rồi, kỳ thực chủ yếu là ở trong nước tôi cũng đắc tội không ít người, sau khi truyền ra tin tức tôi đã trở lại trong nước, mấy kẻ thù kia của tôi nhất định sẽ tới truy xét tung tích của tôi, đến lúc đó cũng sẽ tra được máy bay từ Vatican tới."
Nghe được mấy lời nói thành thật của Chu Hải, lúc này Phương Minh mới không nói thêm gì nữa, Chu Hải cũng mệt mỏi, chỉ vào cái rương trước mặt nói: "Tốt rồi, con tổ tông cậu nuôi kia ở chỗ này, chính cậu thả nó ra đi, tôi đi trước."
Nói xong lời này, Chu Hải không chút do dự rời khỏi, điều này làm cho Phương Minh hơi nghi hoặc một chút, mở rương sắt trước mắt, một cái bóng màu đen trắng từ bên trong chui ra.
Rầm!
Phương Minh nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp vỗ xuống một chưởng, cái bóng này ngã sấp lên trên bàn.
"Tiểu Hắc, an tĩnh chút."
NhìnTiểu Hắcnhe răng trên bàn, Phương Minh có chút bất đắc dĩ, lúc trước khi cậu trở về nước cũng không lựa chọn dẫn theo Tiểu Hắc đồng thời trở về, màđể Tiểu Hắc lại cho Chu Hải, dặn sau này khi Chu Hải trở lại thì mang nó về.
Chỉ là xem dáng dấp tiểu Hắc trước mắt, dường như đã có oán khí rất lớn, ánh mắt Phương Minh liếc nhìn phía trong hộp sắt, sau một khắc khóe miệng liền co quắp một cái, rốt cục cũng biết vì sao Tiểu Hắc tức giận như vậy.
Trong hộp sắt có một một ống kim to lớn, bên cạnh ông kim còn có một chai thuốc, chỉ nhìn tên tiếng anh trên nhãn hiệu, Phương Minh liền biết rõthứ được chứa bên trong chai thuốc này chính là thuốc mê.
Chắn chắn trước khi lên máy bay Chu Hải đã tiêm cho Tiểu Hắc một liều thuốc ngủ, hơn nữa còn là liều lượng rất lớn đấy, ống kim này có độ lớn xấp xỉ độ lớn thân thể Tiểu Hắc, cũng không trách được vì sao Tiểu Hắc lại tức giận như thế.
Đường đường là anh tóc húi cua, lại bị người tiêm thuốc gây mê, vậy làm sao có thể nhẫn nại?
Grừ!
Cho dù bị Phương Minh đè lại, Tiểu Hắc vẫn đang nhe răng trợn mắt, một cặp móng vuốt không ngừng đập rầm rầm xuống bàn, mặt bàn thủy tinh đều xuất hiện vết nứt, mà tròng mắt Tiểu Hắc càng xoay tròn nhìn bốn xung quanh, hiển nhiên muốn phải tìm được kẻ thù của mình.
"Tốt rồi Tiểu Hắc, tạm thời đừng làm rộn, muốn báo thù cũng không cần gấp nhất thời."
Phương Minh vỗ vỗ phần lông trắng bằng phẳng trên lưng Tiểu Hắc, trấn an một lúc lâu sau mới làm yên lòng Tiểu Hắc, sau khi thấy Tiểu Hắc tỉnh táo lại, lúc này cậu mới xoay người đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Chỉ là hiển nhiên Phương Minh có chút không hiểu rõ loại sinh vật như anh tóc húi cua này, với tư cách là loại động vật dũng cảm nhất trên thế giới, anh tóc húi cua có một đặc tính, đó chính là chưa bao giờ mang thù, bởi vì có cừu oán cũng đều báo thù ngay tại chỗ.
Cho nên khi Phương Minh đi phòng vệ sinh, liền nghe được phịch một tiếng, lại không tới hai giây sau đó lập tức truyền tới tiếng la thảm thiết của Chu Hải.
"Phương Minh, mau lại đây cứu tôi."
"Con mẹ nó, tiểu tổ tông, tao nhận sai với mày, há mồm, há mồmnhanh lên một chút."
"Đừng cắn, nơi ấy không thể cắn!"
Đợi khi Phương Minh chạy tới căn phòng cách vách, liền thấy một cô gái Tây khoác khăn tắm thất kinh đứng ở bên giường, mà Chu Hải thì không mảnh vải che thân nằm trên giường, chỉ là ở vị trí nửa người dưới của hắn có một đoàn lông mềm mại đang nhúc nhích ở nơi đó, chính là Tiểu Hắc.
"Phương Minh, cậu khiến nó rời khỏinhanh lên một chút, chỗ kia không thể cắn, chỉ cần cắn nhẹ một cái cả đời tao liền bị phế đi."
Thấy Phương Minh qua đây, Chu Hải như thể gặp được cứu tinh vội vã xin giúp đỡ, chẳng qua Phương Minh không đáp lại hắn ngay, mà ra hiệu cô gái Tây kia mặc xong quần áo đi ra ngoài trước.
"Cậu cũng hay lắm, tôikêu cậu dẫn theo vài diễn viên về, không ngờ cậu còn thuận tiện mang theo cho mình một chút phúc lợi."
Thấy Tiểu Hắc không cắn thật, Phương Minh ngược lại không vội đi giải cứu Chu Hải, không cần nghĩ cậu cũng biết, cô gái Tây mới vừa rồi nhất định là do Chu Hải dẫn về từ nước ngoài, dùng một số lời ngon tiếng ngọt gạt người ta từ nước ngoài tới đây, đương nhiên cũng có thể là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.
"Phương Minh, tạm thời cậu đừng nói mấy thứ này, gọi nó rời khỏinhanh lên một chút, tôivan cầu cậu."
"Gấp cái gì, Tiểu Hắc vẫn không thực sự cắn, trên người Tiểu Hắc nhiều lông như vậy, vừalúc có thể gục ở chỗ này sưởi ấm cho cậu, không tốt sao?"
Nghe được lời nói của Phương Minh, Chu Hải khóc, cái gì gọi là không cắn thật, ngay một giây trước hắn còn nằm úp sấp trên người cô gái Tây kia đang chuẩn bị bắt đầu siêng năng cày cấy, nhưng cái mông đột nhiên truyền đến đau đớn tới thấu tim, tiểu tổ tông kia trực tiếp dùng móng vuốt để lại mấy vết máu ngay trên mông hắn.
Đến hiện tại, cái mông hắn còn đau rát, nếu như không phải sợ lộn xộn, tiểu tổ tông này sẽ lập tức hướng thẳng tới mặt trước phía dưới cái vị trí kia, hắn đã sớmxoay người lăn lộn.
"Tại sao phải tiêm thuốc gây mê cho nó?" Phương Minh không nhanh không chậm hỏi.
"Còn không phải bởi vì tiểu tổ tông này quá nghịch ngợm, dĩ nhiên tiểu tổ tông này lại muốn đào một cái độngtrên máy bay, nếu thật sự bị nó đào thành cái động, không phải đám người trên máy bay đều xong sao?Cho nên tôi đây mới dụ dỗ bắt nó lại, sau đó tiêm cho nó một liều thuốc mê, chỉ là tiểu tổ tông này quá ương ngạnh, liều thuốc bình thường căn bản không có tác dụng, chỉ có thể gia tăng phân lượng."
Phương Minh nghe hiểu, Tiểu Hắc cùng Chu Hải hai người đều có sai, lập tức nói với Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, cũng đã trút giận rồi, buông tha hắn đi."
Grừ!
Tiểu Hắc có chút lòng không phục nhe răng gầm gừ với Chu Hải, nhưng cuối cùng vẫn nhảy xuống đất từ trên người Chu Hải, cũng không phải nói Tiểu Hắc cứ nghe lời Phương Minh như vậy, trong khi quay đầu, tròng mắt của Tiểu Hắc liếc nhìn Phương Minh ác ý nắm chặt nắm đấm.
"Tìm bác sĩ xem vết thương của cậu một chút, mặt khác tự xử lý tốt chuyện của cậu đi, còn về cô gái Tây kia, tạm thời để cô ta nghỉ lại ở khách sạn, mặt khác nhớ rõ phải tiết lộ tin tức ra ngoài."
...
Nhà họ Mục!
"Tộc trưởng, tam trưởng lão đã xảy ra chuyện, chúng ta vận dụng quan hệ điều tra đến, tam trưởng lão đi tới Vô Tích Thanh Y phủ tróc nã Phương Minh, nhưng sau khi đoàn người đi vào không còn xuất hiện, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít."
Sắc mặt tộc trưởng nhà họ Mục âm trầm, nghe người phía dưới hội báo, không nói một lời.
"Làm sao có thể, thực lực lão tam mạnh mẽ như vậy, làm sao Phương Minh kia có thể là đối thủ của lão tam?"
"Không sai, Phương Minh ở trước mặt tam ca không khác gì một con kiến hôi, một con kiến hôi cho dù có nhiều âm mưu quỷ kế hơn nữa cũng chỉ là một con kiến biết nhảy nhót một chút thôi."
Trên mặt ba vị trưởng lão ở đây đều lộ ra vẻ không thể tin, mà quản sự nhà họ Mụchội báo tin tức lúc trước, sau khi suy nghĩ một chút tiếp tục nói: "Tộc trưởng, tôi hoài nghi có thể Phương Minh đã lén lút mời người của Giáo Hội phương Tây tới trong nước, bởi vì mới vừa rồi tôi nhận được tin tức, ba giờ trước có một chiếc máy bay riêng từ Vatican hạ cánh xuống sân bay Ma Đô, mà từ video ở camera giám sát của sân bay, có mấy người đàn ông nước ngoài mặc giáo bào màu đỏ từ trên máy bay xuống tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận