Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1073: Lên một khóa

Chương 1073: Lên một khóa
Ông lão mặc áo trắng cười như không cười nhìn Cao Tể Hoành, từ tốn nói: "Nếu như lão phu muốn bảo vệ mấy người này thì sao?"
"Phương Mặc, ngươi có ý gì? Mấy người kia có quan hệ gì với ngươi? Hay là bọn họ còn có sâu xa với nhà họ Phương các ngươi?"
Trên mặt Cao Tể Hoành mang theo vẻ hoài nghi, bối cảnh của mỗi một học sinh trong trường học đều đã được bọn họ điều tra rõ ràng, nếu cặp nam nữ trước mắt này thực sự có quan hệ với nhà họ Phương, lại có thiên phú cấp A+ làm sao có thể đến học viện, sớm đã bị người nhà họ Phương đưa vào nhà họ Phương tu luyện rồi.
Dưới cái nhìn của Cao Tể Hoành, Phương Mặc chỉ cố ý xuất hiện làm rối, mục đích thực sự của hắn khẳng định cũng là vì con yêu thú trước mắt này, con yêu thú Địa Cấp tầng bảy này cũng khiến Phương Mặc đỏ mắt, muốn kiếm một chén canh.
"Lão phu thân là Phó viện trưởng thường vụ của học viện, khi viện trưởng không ở đây lão phu là người phụ trách tất cả mọi chuyện trong học viện, lão phu muốn xử trí vấn đề này như thế nào lão phu tự có ý định, Phương Mặc ngươi nên bớt nhúng tay thì hơn."
"Bản thân ta cũng không muốn nhúng tay, chẳng qua ta sợ nếu ta không nhúng tay vào, đến lúc đó chỉ vì cử động ngu xuẩn của ngươi khiến toàn bộ học viện biến mất, học viện Ma Đô còn chưa chính thức khai giảng đã biến mất, để xem tới lúc ấy ngươi lấy gì để báo cáo với phía trên."
Phương Mặc cười lạnh, Cao Tể Hoành còn tưởng rằng hắn có ý đồ gì với viên tinh đan này, thế nhưng căn bản là Cao Tể Hoành không biết, người đứng sau lưng con yêu thú này chính là ai.
"Khiến học viện biến mất, giọng điệu thật lớn, thế nào, lẽ nào Phương Mặc ngươi còn có thể khiến nhà họ Phương tạo áp lực với phía trên sao?"
Tuy rằng Phương Mặc là người nhà họ Phương, nhưng Cao Tể Hoành cũng không sợ, người quản lý mọi chuyện trong nhà họ Phương là mấy vị trưởng lão Thiên Cấp kia, mà Phương Mặc chỉ là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, tuy rằng hắn có địa vị không thấp ở nhà họ Phương nhưng vẫn không thể vận dụng quyền thế của nhà họ Phương để đè người, các trưởng lão nhà họ Phương cũng sẽ không vì Phương Mặc mà trở mặt với phía trên.
Thấy hai vị Phó viện trưởng tranh phong, mấy giáo viên cùng học sinh đang đứng bên cạnh đều đồng loạt im lặng không dám nói lời nào, đây chính là thần tiên đánh nhau, bọn họ chỉ cần đứng xa xa hi vọng tai họa không đè lên người mình là được rồi.
"Cao huynh, Phương huynh, một chút chuyện nhỏ thôi hà tất phải tranh cãi như vậy."
Lại có một vị Phó viện trưởng xuất hiện, mà theo vị Phó viện trưởng này xuất hiện, sau đó lại có hai lão già hiện thân, đương nhiên, hai người này tới khuyên giải.
"Nếu như Phương huynh quen biết mấy tên tiểu bối này thì Cao huynh cứ nể mặt Phương huynh một chút đi, đừng truy cứu chuyện này nữa, về phần yêu thú kia cũng là sốt ruột bảo vệ chủ nhân mà thôi, ta thấy chuyện vẫn nên dừng lại ở đây thì hơn." Đây là một vị Phó viện trưởng thuộc về giới tu luyện, đương nhiên bản thân hắn đứng về phía Phương Mặc.
"Lời ấy sai rồi, bỏ qua cho bọn tiểu bối cũng không sao cả, chẳng qua yêu thú này dám đả thương người trong học viện, nếu như thả nó đi như vậy, một khi chuyện này truyền ra ngoài không phải mặt mũi của học viện sẽ bị mất sạch sao?"
Một vị Phó viện trưởng khác đứng về phía Cao Tể Hoành, đây cũng là một lần tranh đấu của hai phe phái trong học viện.
"Được rồi, chớ nói nhảm nhiều như vậy, vì tránh để ngươi làm ra cử động ngu xuẩn gì ta khuyên ngươi nên quyết định cẩn thận trước khi hành động, hỏi cô bé này một chút xem yêu thú này từ đâu tới."
Trên mặt Phương Mặc mang theo nụ cười lạnh, hắn không có hứng thú gì với việc tranh quyền trong học viện, cũng không muốn bị cuốn vào trong đó.
Nghe được lời của Phương Mặc, gương mặt già nua của Cao Tể Hoành biến hóa một chút, có chút nghi ngờ nhìn về phía Tần Tuyết, một lúc sau vẫn quyết định mở miệng dò hỏi: "Yêu thú này có lai lịch ra sao?"
"Viện trưởng, đây không phải yêu thú, đây là một sủng vật anh trai tôi nuôi, đã nuôi nhiều năm rồi."
Nghe được câu trả lời của Tần Tuyết, Cao Tể Hoành lại thả lỏng, cô bé này chỉ là người bình thường, cho dù anh trai của cô có là người tu luyện thì thực lực cũng cao bao nhiêu được chứ?
Về phần tại sao yêu thú này lại đi theo bên người anh trai cô bé, có thể là vì yêu thú này cố ý ẩn giấu thực lực của nó, muốn xen lẫn vào nhân loại để tu hành thôi.
"Cô gái nhỏ đừng sợ, cháu cứ nói cho hắn ta biết tên của anh trai cháu đi." Phương Mặc ở một bên mở miệng, mang trên mặt nụ cười hòa ái, không hề có một chút ngạo khí của cường giả Địa Cấp hậu kỳ.
"Cháu... Anh cháu..."
Tần Tuyết cũng không lập tức trả lời, cô gái nhỏ không ngốc, rõ ràng Tiểu Hắc đã gây họa, nếu cô bé nói tên của anh trai mình ra, đến lúc đó không phải sẽ liên lụy đến anh mình sao?
"Không có chuyện gì đâu, cháu cứ việc nói ra đi, anh trai cháu sẽ không gặp phải bất kỳ chuyện gì đâu." Phương Mặc biết Tần Tuyết lo lắng điều gì, vì thế hắn trực tiếp mở miệng an ủi.
Nói đùa gì vậy, vị kia làm sao có thể có chuyện, nếu Cao Tể Hoành biết tên của vị kia, đoán chừng ngay cả tâm muốn khóc cũng có.
Tần Tuyết do dự một lát, dường như cảm thấy ông cụ hòa ái trước mắt này sẽ không lừa gạt mình, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Anh cháu tên Phương Minh."
"Phương Minh, quả nhiên cũng là người nhà họ Phương, chẳng trách Phương Mặc ngươi sẽ ra mặt, chẳng qua cho dù là người nhà họ Phương, dám gây sự ở trong học viện cũng phải..."
"Khụ khụ, cái kia Cao huynh..."
Cao Tể Hoành vô thức mở miệng, chỉ là hắn ta mới nói được nửa câu đã bị đánh gãy, thấy người cắt đứt lời mình lại là Phó viện trưởng do cấp trên phái tới, tuy rằng hắn hơi bất mãn nhưng vẫn chờ đợi đối phương nói tiếp.
"Phương..." Dường như ông lão đang tìm từ, dừng lại suốt mấy giây sau đó mới lên tiếng: "Là vị kia, vị đại nhân kia của nhà họ Phương."
"Đại nhân nhà họ Phương?"
Cao Tể Hoành nghi ngờ một giây đồng hồ, sau đó phảng phất như đã nghĩ tới điều gì, biểu hiện trên mặt từ từ thay đổi, cũng không còn vẻ trấn định khi trước nữa, lúc này cả khuôn mặt hắn ta trở nên tái nhợt, vẻ mặt cũng tràn đầy hoảng loạn.
Nếu quả thật là vị kia, vậy những lời Phương Mặc vừa nói thật đúng là không khuếch đại một chút nào.
Cho dù hắn ta đắc tội với một vị trưởng lão nhà họ Phương, đối phương nhiều nhất cũng chỉ nhằm vào bản thân hắn ta, mà học viện sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn, trừ phi nhà họ Phương muốn đối nghịch với phía trên, thế nhưng nếu là vị kia lại khác, lấy quan hệ của vị kia với phía trên, dưới cơn thịnh nộ có yêu cầu đóng cửa học viện hẳn phía trên cũng sẽ đáp ứng.
Mặt khác, tuy rằng đều là cường giả Thiên Cấp nhưng vị kia lại có thêm danh hiệu người mạnh nhất dưới thiên vương, mặt khác mọi người còn len lén đặt một biệt danh cho người đó, chính là "kẻ chặt đầu Thiên Cấp."
Tranh đấu giữa các cường giả Thiên Cấp không phải không có tình huống sinh tử, nhưng trong giới tu luyện còn chưa có một vị cường giả Thiên Cấp nào giống như người ấy, có thể giết được nhiều cường giả cùng cấp bậc như vậy, hoàn toàn xứng đáng được xưng là sát tinh.
Bản thân mình đắc tội vị này làm sao có thể giữ được cái mạng nhỏ đây?
"Chuyện vị trưởng lão kia của nhà họ Phương ta cư ngụ ở Ma Đô đã không phải là bí mật gì, sau khi ta tới Ma Đô đã từng ra mắt trưởng lão một lần, lúc đó vừa vặn nhìn thấy yêu thú này ở trong sân. Ngày ấy con yêu thú này đang nằm ngủ trên bụng trưởng lão."
Lời Phương Mặc nói rất bình thản, nhưng lọt vào trong tai Cao Tể Hoành lại không khác gì sấm đánh ngang tai, bởi vì trong những lời Phương Mặc nói đã tiết lộ một tin tức, chính là con yêu thú này rất được vị kia yêu thích, mà bản thân mình còn muốn giết chết con yêu thú này lấy tinh đan...
Hành động này khác gì trực tiếp muốn chết?
"Cái kia... Tuy rằng yêu thú đả thương người nhưng cũng chỉ là vì sốt ruột bảo vệ chủ, lão phu cũng có thể lý giải được, về phần bạn học này nếu đã là học sinh của trường chúng ta, cậu muốn đưa gia trưởng đi tham quan khắp nơi cũng không có vấn đề gì."
Cao Tể Hoành bắt đầu tự cứu, lúc này hắn ta không quan tâm chuyện mất mặt trước mặt nhiều học sinh như vậy, ở trước mặt sinh mạng, mặt mũi tính là cái đếch gì.
"Tề Quân, ngươi thân là giáo viên của trường học lại không hỏi rõ thị phi đúng sai đã tự ý ra tay với học sinh, làm nhục sư đức, người như ngươi không xứng trở thành giáo viên của học viện, với tư cách là Phó viện trưởng hiện tại ta thay mặt học viện báo tin, ngươi đã bị học viện khai trừ, đồng thời lão phu sẽ tự báo cáo chuyện xấu của ngươi với bộ giáo dục, tránh chuyện để ngươi tới học viện khác tai họa những học sinh khác."
Nghe thấy những lời Cao Tể Hoành nói, sắc mặt Tề Quân trắng bệch nhưng lại không dám biện giải, nói cho cùng hắn ta cũng là người tu luyện nhiều năm, biết rõ giới tu luyện là nơi cường giả vi tôn, bất kỳ quy tắc nào cũng chẳng là cái thá gì ở trước mặt cường giả, lần này bản thân mình đã đá trúng thiết bản rồi.
Mà lúc này vẻ mặt của những học sinh xung quanh lại trở nên quái dị, nếu nói thầy Tề không phân tốt xấu đã ra tay, vậy không phải bản thân Phó viện trưởng cũng như vậy sao?
Nói chung, ngày hôm nay bọn họ xem như đã có thể thấy được sự khác biệt giữa giới tu luyện cùng thế tục, cũng có thể coi là một bài học cho bọn họ, nếu là ở thế tục, cho dù Phó viện trưởng có đắc tội với người có quyền lực lớn hơn, ít nhất bên ngoài vẫn phải duy trì mặt mũi của bản thân, sau khi lý do lý trấu một phen mới nói lời xin lỗi.
"Cô bé, cháu đưa yêu thú này đi đi, đương nhiên, cháu muốn đi dạo chỗ nào trong học viện này cũng được." Cuối cùng Cao Tể Hoành đưa mắt nhìn về phía Tần Tuyết, vẻ mặt lấy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận