Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 748: Tiểu Hắc phát uy

Chương 748: Tiểu Hắc phát uy
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Đối với Tần Tuyết đến nói, cô ấy nào biết cái gì là cổ trùng, loại tình tiết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết với phim ảnh này, cô ấy không có quá nhiều thời gian để tìm hiểu.
Một năm trước, Tần Tuyết vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể cải thiện cuộc sống, nghĩ làm sao mới không khiến anh khổ cực nữa.
Sau đó anh nhận thầu đập chứa nước cùng đỉnh núi, điều kiện trong nhà được cải thiện, nhưng phim truyền hình cùng tiểu thuyết mấy thứ này, đối với Tần Tuyết đến nói vẫn quá xa xỉ, cô ấy còn đang dốc hết sức lực tinh thần để đạt thành tích thủ khoa toàn huyện, áp lực bài vở của cô ấy nặng nề hơn bất kỳ người nào, căn bản không có bao nhiêu thời gian để xem mấy thứ này, cho dù ngày nghỉ có thời gian, cô ấy cũng đã dành hết cho việc chăm sóc làng du lịch này.
Cổ trùng thứ này, ngày hôm qua cô ấy mới nghe được từ trong miệng Cao sư phụ đấy, thậm chí cũng đã từng nhìn thấy, chỉ một con côn trùng nhỏ xíu đen thui, dĩ nhiên có thể chui vào trong cơ thể con người, hơn nữa còn có thể khiến cho người đó sống không bằng chết, tiếng rống thống khổ của Cao sư phó ngày hôm qua cô ấy nghe được rõ rõ ràng ràng.
Tần Tuyết không phải một người ích kỷ, nếu như đổi lại những điều kiện khác cô ấy sớm đáp ứng rồi, bởi vì cô ấy không muốn nhìn thấy Cao sư phó cùng Long gia gia thống khổ, nhưng làng du lịch này là tâm huyết anh trai cô ấy để lại cho cô ấy, là nơi cô ấy đã đáp ứng sẽ dùng một đời để bảo vệ, sao có thể nỡ giao nó cho người khác.
"Nếu cô gái nhỏ ngươi không quyết định được, vậy để bà lão này giúp ngươi một lần."
Bàn tay khô gầy của bà lão vươn ra, ở nơi lòng bàn tay đó có một chút bột phấn đỏ, sau khi tay phải hơi giương nhẹ, số bột phấn đỏ này theo gió phiêu tán, mà theo bột phấn màu đỏ phiêu tán trong không khí, sắc mặt Long Hưng Bang cùng Cao Nguyên Châu trở nên đỏ thẫm, gân xanh trên mặt nổi lên, bởi vì một khắc này bọn họ phát hiện cổ trùng trong cơ thể lại bắt đầu tác loạn, loại đau đớn này phảng phất như có người đang dùng một cây kim đâm vào xương cốt của bọn họ.
"Long gia gia..."
Thấy vẻ thống khổ của hai trưởng bối đã rất quan tâm bảo vệ mình trong suốt nửa năm qua, rốt cục Tần Tuyết cũng không chống nổi, mang theo tiếng khóc nức nở muốn mở miệng, chẳng qua lúc này Lý Khả mang theo thôn dân cũng chạy tới.
"Tiểu Tuyết đừng khóc, có mọi người chúng anh ở đây, xem ai dám bắt nạt em."
Lý Khả thấy được vệt nước mắt trên mặt Tần Tuyết, lập tức giận tím mặt, nhìn bà lão cùng mấy người đàn ông tây trang đen thui đứng bên cạnh bà ta, lập tức quát: "Dám từ bên ngoài tới đây gây sự, ngày hôm nay tao sẽ đánh chết chúng mày."
Các thôn dân cũng quần hùng xúc động phẫn nộ, Tiểu Tuyết là một đứa trẻ ngoan biết bao, trước đây Tần Dương ra đi đột nhiên như vậy, chỉ lưu lại một cô gái nhỏ là Tiểu Tuyết, người trong thôn bọn họ đều đã nhận được ân huệ từ nhà họ Tần, sao có thể nhìn Tiểu Tuyết bị người ngoài bắt nạt?
Những thứ khác không nói, chỉ nói tới những người trẻ tuổi trong thôn cưới vợ thôi, trước đây ai nguyện ý nhìn thôn xóm của bọn họ một cái chứ? Người của thôn khác cưới vợ có lẽ chỉ cần lễ dặm hỏi năm sáu vạn, nhưng tới thôn bọn họ phải cần bảy, tám vạn thậm chí hơn chục vạn, không phải bởi vì gì khác, liền là bởi vì thôn của bọn họ quá nghèo, quá hẻo lảnh, cha mẹ đàng gái ghét bỏ bọn họ.
Càng nghèo cưới vợ càng quý, chuyện này giống như một vòng tuần hoàn ác tính, tiếp tục như vậy làm sao người trẻ tuổi trong thôn cưới vợ được nữa? Nhưng từ khi Tần Dương làm ra cái làng du lịch này còn có rừng cây ăn quả kia, hiện tại người trẻ tuổi trong thôn họ rất nổi tiếng, vừa nghe con gái muốn gả đến thôn xóm bọn họ, cha mẹ nhà gái còn không thu tiền lễ hỏi.
Đây không chỉ bởi vì trong thôn có một làng du lịch, mà là bởi vì trước đây Tần Dương đã nói qua, thu nhập của làng du lịch cùng rừng cây ăn quả, hàng năm khi chia hoa hồng sẽ lấy ra một thành chia cho người trong thôn, chỉ là khoản chia hoa hồng này, hàng năm mỗi nhà đều có thể có được tầm mười vạn.
Thu nhập chừng mười vạn, cộng thêm ngày bình thường các thôn dân tự mình kinh doanh Nông Gia Nhạc cùng với mua chút thổ sản vùng núi, một năm trôi qua thu nhập khoảng chừng hai mươi vạn, ở một huyện nhỏ như huyện Giang Thành này, thu nhập một năm chừng hai mươi vạn có ý nghĩa thế nào?
Có nghĩa là hai năm có thể mua được một căn nhà hơn 100 m2 trong thành phố, hơn nữa còn là trả tiền 100%, dù sao bình quân tiền lương hằng năm của huyện Giang Thành cũng chỉ cỡ chừng 2000 mà thôi.
Mặt khác, trong thôn còn hay tặng lì xì quà cáp cho người già vào mấy dịp lễ tết, đối với bọn nhỏ còn đang đi học nếu như thành tích ưu tú cũng sẽ có khen thưởng, mà tất cả mọi người biết, hết thảy những chuyện này đều là do trước đây Tần Dương tìm trưởng thôn thương lượng đấy, dưới loại tình huống này, Tần Tuyết bị người khác bắt nạt, sao người trong thôn có thể ngồi coi mặc kệ?
Thậm chí sau khi biết tin, một số người già thế hệ trước cũng nhịn không được, vài lão già hơn tám mươi tuổi còn muốn chống gậy cùng mọi người đi đến đây, cuối cùng vẫn phải mệt Lý Khả khuyên can mãi mới có thể khuyên được họ ở nhà.
Mặc dù mấy người già này không cách nào qua đây, nhưng đã buông lời, nếu như Tiểu Tuyết bị người ngoài bắt nạt, bọn họ sẽ dùng quải trượng đánh chết đám vô dụng không bảo vệ được một cô bé là bọn họ.
"Tiểu Tuyết, có chú Khảm Tử ở chỗ này, không cần sợ, ai dám bắt nạt cháu, chú lập tức đánh người đó."
"Hừ, tuy rằng Pha Tam tôi đã thoái ẩn không lăn lộn trong giang hồ từ lâu, nhưng nhắc tới tên của tôi, dù là người đi đường cũng không nhịn được nhấc ngón tay cái lên, trước đây một người một đao cuồng chém một con đường, ai dám đến dương oai trong làng của chúng ta? Cảm thấy tôi không nhấc nổi đao nữa sao?"
"Pha Tam, không phải ông là lão giết heo trong chợ bao nhiêu năm nay sao? Tất cả mọi người đều biết gốc tích của ông, đừng ở chỗ này khoác lác nữa."
Các thôn dân có người vạch trần, khiến cho mọi người cười vang, chẳng qua Lý Khả biết, những người trong thôn này chỉ đang cười đùa muốn khiến Tiểu Tuyết nín khóc mỉm cười, quả nhiên, nghe được lời của thôn dân, nước mắt trong hốc mắt Tần Tuyết đã ngừng lại.
"Tiểu Tuyết, những người này là chuyện gì xảy ra?" Lý Khả đi tới trước mặt Tần Tuyết, nhìn bà lão trước mặt hỏi.
"Bọn họ muốn cướp làng du lịch, mặt khác còn dùng côn trùng nhỏ làm Long gia gia cùng Cao sư phó bị thương." Tần Tuyết nói sự thật.
"Cướp làng du lịch?"
Sắc mặt Lý Khả âm trầm xuống, làng du lịch này là tâm huyết của Tần Dương, tại sao có thể để người ngoài cướp đi, tuy rằng hắn rất nghi ngờ những người trước mắt này dựa vào gì mà tin chắc mình có thể cướp làng du lịch?
Dù sao làng du lịch này cũng có chủ, cũng đã đăng ký với chính phủ rồi, mà thời nay cũng không phải xã hội xưa, còn có thể dựa vào giết người phóng hỏa đoạt địa bàn.
Đối mặt với ánh mắt hung hãn của đám thôn dân vây quanh, biểu hiện trên mặt bà lão cùng người bà ta mang tới đều không có bất kỳ biến hóa nào, một đám người thường mà thôi, căn bản cũng không được bà ta để ở trong lòng.
Chẳng qua những thôn dân này xuất hiện ngược lại khiến bà ta động tâm tư, tính mệnh của hai người còn thiếu, nhưng nếu như lại thêm tính mệnh toàn bộ thôn dân của thôn này thì sao?
Nghĩ tới đây, bà lão đưa mắt ra hiệu cho hai người đàn ông ở sau lưng mình, trong mắt hai người đàn ông kia hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng sau đó lập tức lại khôi phục bình tĩnh, đều tự từ trong lòng móc ra một món đồ khá giống với bàn thờ phật, sau đó dùng ngón tay đập đập phía trên, không bao lâu phía trên bàn thờ Phật kia có sương mù màu trắng xuất hiện.
"Dẫn Cổ Hương?"
Thấy sương mù màu trắng này, trên mặt Phương Minh lẫn trong đám người hiện lên nụ cười lạnh, cũng có lẽ là bởi vì tiểu thuyết hoặc mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình, rất nhiều người đã bị cổ trùng thần thánh hóa lên, thậm chí cho rằng mấy cổ sư có thể hạ độc trong vô hình.
Trên thực tế loại quan điểm này là sai lầm, phương pháp cổ sư hạ độc thực sự có rất nhiều, tỷ như ở bên trong đồ ăn thức uống hằng ngày, ở trên quần áo đang mặc, khiến người khó lòng phòng bị, nhưng bất kể như thế nào cũng đều có một điểm chung, chính là nhất định phải mượn vật dẫn.
Cổ trùng sẽ không vô duyên vô cớ tiến vào thân thể của một người, cho nên cần phải có đồ vật đến hấp dẫn cổ trùng, trong này thường thấy nhất chính là Dẫn Cổ Hương, đây là một loại hương đặc thù, một khi trên người người nào nhiễm phải mùi thơm này, cổ trùng liền sẽ bò lên người kẻ đó.
Về phần vì sao những người này không sợ dẫn cổ trên thân, chính là bởi vì trên người bọn hắn có giấu túi thơm, mùi của túi thơm này chính là mùi cổ trùng ghét nhất, trừ phi rất bất đắc dĩ, bằng không cổ trùng sẽ không tới gần loại người có mang mùi hương này.
Túi thơm, hiện tại trừ một số dân tộc thiểu số đã có rất ít người sử dụng, thế nhưng ở Nam Cương túi thơm vẫn thịnh hành, nhất là đa số thiếu nữ khi chưa lấy chồng đều thích treo một túi thơm trên người, đợi khi gặp phải người yêu mình, sẽ tặng túi thơm để diễn tả ý ái mộ.
Cái tập tục này nghe thì có vẻ rất tốt đẹp, nhưng trên thực tế Phương Minh lại biết, lúc đầu Nam Cương bên kia sở dĩ trao đổi túi thơm, đó là một loại ý thẳng thắn.
Miêu tộc của Nam Cương có sự tranh đấu giữa Sinh Miêu cùng Thục Miêu, Thục Miêu là đã bị Hán hóa không có gì đáng nói, thế nhưng Sinh Miêu lại không giống như vậy, vẫn bị ngăn cách, hơn nữa phần lớn Sinh Miêu đều đã từng học cổ thuật, cho nên giữa hai bên đều cực kỳ phòng bị lẫn nhau, rất sợ không cẩn thận bị đối phương thả cổ.
Mà mùi hương đặc chế bên trong túi hương đều do hai bên tự chế đấy, có tác dụng khiến cổ trùng hai bên nuôi dưỡng không bò lên người mình được, sau đó giao túi thơm cho đối phương, đối phương cũng không cần sợ cổ trùng mà người bên cạnh mình bồi dưỡng ra.
Cho nên thay vì nói túi thơm là vật đính ước, càng không bằng nói là thứ khiến nửa kia của mình an tâm.
Để cổ hương ra trước, sau đó lại thả cổ trùng ra, Phương Minh thấy vậy chuẩn bị ra tay, bởi vì cậu sợ chỉ cần bản thân chậm một chút, những thôn dân này liền thực sự bị cổ trùng bám vào cơ thể, trúng độc dễ trừ độc khó, Phương Minh sẽ không để cho các thôn dân mạo hiểm như vậy.
Chẳng qua khi Phương Minh chuẩn bị ra tay, nơi lồng ngực của cậu lại khẽ động, sau đó Tiểu Hắc vẫn luôn nằm trong lồng ngực kể từ khi cậu lên xe đột nhiên có động tác trước cả cậu.
XÍU...UU!!
Tiểu Hắc giống như một mũi tên rời cung trực tiếp phóng ra ngoài, hóa thành một bóng đen trên không trung, gần như trong nháy mắt đã nhảy tới trên người bà lão, sau đó trực tiếp dùng móng vuốt vỗ lên đầu lão thái bà kia.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, các thôn dân còn chưa nhìn rõ ràng bóng đen kia là cái gì, mà bà lão đã thống khổ kêu một tiếng, toàn bộ đầu tóc được búi cẩn thận trong nháy mắt tán loạn ra.
"Là rắn, có rắn."
Nhưng mà vài giây sau đó, có thôn dân kêu lên sợ hãi, sau khi mái tóc đang được búi lên kia tán loạn, nơi ấy dĩ nhiên xuất hiện mấy con rắn nhỏ màu đen dẹp dài, lúc này các thôn dân mới biết được, trên đầu bà lão kia căn bản không phải tóc, mà là hắc xà, nhưng mà loại rắn này tương đối nhỏ, lại được giấu ở trong đầu tóc, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.
Những con hắc xà này dường như nhận lấy kinh hách, điên cuồng phun lưỡi rắn, mà ở trên đầu bà lão Tiểu Hắc vẫn đang không ngừng vung móng vuốt, sau đó trực tiếp đưa vào trong miệng.
Ngoại trừ hắc xà, còn có một số côn trùng nhỏ cũng đang nhúc nhích trên đầu bà lão, một màn này khiến các thôn dân đang nhìn tê cả da đầu, này nào phải đầu người, đây quả thực là một ổ độc trùng.
Chẳng qua Tiểu Hắc dường như không có hứng thú quá lớn với mấy con côn trùng này, sau khi vỗ xuống một trảo, những độc trùng này trực tiếp phun máu, máu sền sệt dính đầy tóc bà lão, thoạt nhìn giống như bị người đánh tới bể đầu chảy máu vậy.
Trên thực tế, tuy rằng bà lão không phải đầu rơi máu chảy, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, móng vuốt của tiểu Hắc không phải chỉ sắc bén bình thường, hơn nữa còn có sức lực rất nặng, đổi lại người bình thường sớm đã bị đánh tới chấn thương sọ não.
"Giúp tôi, nhanh chóng đuổi con súc sinh này xuống cho tôi."
Bà lão đưa tay nắm lấy đầu mình, bắt loạn, muốn cào Tiểu Hắc xuống, nhưng thân thể tiểu Hắc cực kỳ linh hoạt, mỗi lần đều có thể tránh khỏi, mà những người đàn ông sau lưng bà ta giống như bị cố định lại trên đất, đứng bất động tại nguyên tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận