Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 716: Tát Mãn

Chương 716: Tát Mãn
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Kiều Mậu từ nhỏ đã do bà nội anh ta bồi dưỡng lớn lên, cho nên từ lúc ba tuổi, anh ta đã ở cùng với bà nội của anh ta, ở tại trong đại trạch của nhà họ Kiều.
Bà nội Kiều Mậu ở trong hậu viện của đại trạch này, viện này cho dù là những người nhà họ Kiều khác, nếu như không được bà nội Kiều Mậu đồng ý tuyệt đối không được bước vào, mà bởi vì Kiều Mậu còn nhỏ nên mới có thể tùy ý ra vào.
Cũng chính bởi vì điểm này, vào năm Kiều Mậu sáu tuổi, khi anh ta tới nhà cầu lúc nửa đêm, đã từng nhìn thấy bà nội mình ăn mặc giá y tiên diễm, bò vào bên trong một cỗ quan tài.
Khi đó Kiều Mậu đã bị một màn này kích thích thật sâu, vì thế còn sốt tới vài ngày, bất quá khi đó cũng chính bởi vì sợ hãi, cho nên anh ta ngược lại không nói chuyện này ra, chỉ yên lặng ghi tạc trong lòng.
"Thật ra, chuyện lần đó đã tạo thành trùng kích rất lớn với tôi, mà những hình này là tôi lấy được từ trong nhà cũ sau khi trưởng thành."
Kiều Mậu cũng không nói anh ta lấy được như thế nào, thế nhưng trong lòng Phương Minh hiểu, Kiều Mậu đang âm thầm điều tra bà nội anh ta, kể cả thái tổ nội của anh ta, loại chuyện bí ẩn dính tới thời nhà Thanh này, sợ rằng những trưởng bối kia cũng sẽ không nói ra, thậm chí sẽ còn lựa chọn chôn vùi trong bụi bậm lịch sử.
"Anh muốn nói, bà nội anh mặc giá y vào, sau đó bò vào quan tài của thái tổ nội anh, mà bà nội anh vốn không giống thái tổ nội của anh, nhưng tới sau này dĩ nhiên biến thành cùng một người?"
Trần Trạch gãi gãi đầu, cậu ta cảm giác tế bào não của mình có chút không đủ dùng.
"Kiều Mậu, chẳng lẽ thái tổ nội của anh không được hạ táng? Quan tài cứ đặt ở nhà như vậy sẽ không hư thối sao?" Lăng Sở Sở theo hỏi.
"Toàn bộ người trong nhà họ Kiều chúng tôi sau khi chết đi đều được hạ táng, nhưng thái tổ nội thì không, hơn nữa chỉ sợ bà nội tôi cũng sẽ không được chôn dưới đất."
Nghe được câu trả lời của Kiều Mậu, Lăng Sở Sở trầm mặc, những người khác ở đây cũng bắt đầu hấp thu ý trong mấy lời Kiều Mậu nói, toàn bộ nhà họ Kiều chỉ có thái tổ nội cùng bà nội của Kiều Mậu sau khi chết không được chôn cất dưới đất, mà hai người lại có nhiều điểm tương đồng như vậy...
"Khuôn mặt càng ngày càng giống, cùng chấn hưng nhà họ Kiều, đều mặc qua bộ giá y kia... Còn có thói quen của chị Diệp Mai..."
Diệp Tử Du nhẹ giọng nỉ non, lập tức dường như nghĩ tới điều gì, con ngươi sáng ngời, nói: "Vấn đề không phải xuất hiện ở trên bộ giá y này sao?"
"Không sai, vấn đề liền xuất hiện ở trên bộ giá y này."
Kiều Mậu gật đầu thừa nhận xuống, nói: "Trên thực tế từ sau khi tôi thành niên, vẫn đang điều tra chuyện của thái tổ nội cùng bà nội tôi, cuối cùng phát hiện ràng buộc duy nhất giữa thái tổ nội cùng bà nội tôi chính là giá y này."
"Nếu như giá y này có vấn đề, vậy mẹ anh?"
"Mẹ của tôi chưa từng mặc qua bộ giá y này."
Kiều Mậu biết mọi người đang suy nghĩ gì, trực tiếp trả lời ra.
"Người ngoài đều cảm thấy nhà họ Kiều chúng tôi cùng nhà họ Diệp là thế giao, nhưng có rất ít người biết, trước đây khi nhà họ Kiều chúng tôi quen biết nhà họ Diệp, nhà họ Diệp chẳng qua chỉ là một gia tộc nhỏ, mà lúc đó nhà họ Kiều chúng tôi cũng đã lũng đoạn một nửa chuyện kinh doanh vải vóc ở thủ đô, mà sở dĩ sau đó giao nhà họ Diệp, cũng là quyết định được đưa ra ngay sau khi bà nội tôi nhìn thấy Diệp Mai."
"Người ngoài đều cho rằng tôi cùng Diệp Mai là thanh mai trúc mã, đều cảm thấy bà nội tôi thích Diệp Mai, muốn Diệp Mai làm cháu dâu của nhà họ Kiều, nhưng những người này cũng không biết, sở dĩ bà nội tôi thích Diệp Mai, đó là bởi vì Diệp Mai có thể mặc giá y này lên."
Sau khi nói đến đây, ánh mắt Kiều Mậu nhìn về phía bộ giá y được treo trên tường, trong mắt có thần sắc phức tạp, sau đó lại nhìn Diệp Mai, vẻ mặt biến thành hổ thẹn.
"Năm Diệp Mai bốn tuổi, đã từng đến tổ trạch của nhà họ Kiều tôi chơi đùa, lúc đó bà nội rất thích Diệp Mai, mà mọi người cũng đều không để trong lòng, dù sao những người già thường hay yêu thích trẻ nhỏ, cho nên nhìn thấy bà nội dẫn theo Diệp Mai đi hậu viện cũng đều không suy nghĩ nhiều, mà lúc đó bởi vì tôi bị bệnh, vừa vặn ngủ ở hậu viện."
"Cho nên, tôi tận mắt thấy bà nội lấy giá y ra, dĩ nhiên lấy giá y kia khoác lên trên người Diệp Mai, các người có thể tưởng tượng cái loại hình ảnh này sao? Một bé gái bốn tuổi, ăn mặc giá y diễm lệ, còn bên cạnh bé gái là bà nội tôi đang tươi cười, dáng tươi cười này tôi mãi mãi không thể quên được."
Sau khi Kiều Mậu nói đến đây, sắc mặt có chút tái nhợt, bởi vì cái hình ảnh kia cả đời anh ta đều không thể quên được, thậm chí so với chuyện anh ta thấy bà nội anh ta bò vào quan tài của thái tổ nội càng làm cho anh ta khắc sâu.
Dáng tươi cười này, đó là dung hợp giữa tham lam, đố kị, còn có giải thoát dáng tươi cười rất phức tạp.
Lúc này, đám người Lăng Sở Sở chỉ cảm thấy da đầu tê dại, khiến một bé gái bốn tuổi mặc vào giá y, rốt cục trong lòng bà nội Kiều Mậu biến thái tới cỡ nào?
"Lúc kia tuy rằng tôi không biết hành động khác thường của bà nội đại biểu cho cái gì, nhưng tiềm thức nói cho tôi biết, không thể để cho Diệp Mai trở thành vợ tôi, bằng không mà nói chính là hại Diệp Mai, cho nên kể từ lúc đó tôi cố ý làm ra bộ rất đáng ghét Diệp Mai, cho rằng như vậy thì có thể bỏ đi ý niệm trong đầu bà nội tôi."
Trên mặt Kiều Mậu mang theo nụ cười khổ, mà lúc này Diệp Mai lại sững sờ ngay tại chỗ, đám người Lăng Sở Sở cũng trầm mặc không nói gì, các cô ấy không nghĩ tới chân tướng sự tình dĩ nhiên là như vậy.
"Cho nên những năm gần đây anh ngoại trừ đang điều tra chuyện giá y, anh còn âm thầm học tập may vá, bởi vì anh hi vọng bản thân có thể may ra một bộ giá y giống như đúc, sau đó tráo đổi với bộ giá y kia, anh cảm thấy như vậy Diệp Mai liền không có việc gì."
Phương Minh nhìn Kiều Mậu, đối với mục đích của Kiều Mậu, khi cậu nhìn thấy mấy bộ giá y thất bại trong giỏ trúc ở mật thất, cậu cũng đã đoán được.
"Không sai, tôi thực sự nghĩ như vậy, nghĩ đến kế ly miêu hoán thái tử (1)." Kiều Mậu như thực chất thừa nhận.
Trương Thư Thần nghe được Kiều Mậu trả lời, cái đầu lệch ra, sau khi suy nghĩ một chút nói: "Không cần phải phiền toái như vậy, nếu anh đã cảm thấy là giá y giở trò quỷ, vậy hoàn toàn có thể hủy diệt bộ giá y này, hoặc là tự mình trộm đi, đến lúc đó lại nói nó đã bị trộm mất, bà nội anh cũng không thể nói cái gì."
"Không có tác dụng đâu."
Kiều Mậu lắc đầu, đáp: "Phương pháp cô nói tôi đều đã thử qua, mấy năm trước tôi liền len lén lẻn vào gian phòng bà nội tôi, trộm bộ giá y này đi, sau khi trộm xong tôi trực tiếp ném bộ giá y này vào sâu trong rừng, nhưng các người biết kết quả cuối cùng là cái gì không?"
Đám người Lăng Sở Sở lắc đầu, biểu thị không biết.
"Kết quả cuối cùng là khi tôi vừa mới về tới nhà, liền thấy bà nội tôi cầm một bộ giá y trên tay, đang dùng chỉ may may may vá vá, còn nói trong nhà có con chuột bò vào, cắn nát ống tay áo của bộ giá y này."
"Nhưng các người biết không, vết rách trên bộ giá y này là lúc tôi vứt bỏ bộ giá y đó, phẫn nộ cùng khủng hoảng dâng lên nên đã xé rách đấy, cho nên, giá y này chính là bộ mà tôi đã nhét vào rừng kia."
Sắc mặt Kiều Mậu tái nhợt, thử nghĩ một chút, ai chân trước mới vừa vứt bỏ một món đồ, sau một khắc lại xuất hiện ở trước mặt mình mà có thể không cảm thấy khủng hoảng?
Bắt đầu từ lúc đó, Kiều Mậu liền biết rõ muốn vứt giá y là chuyện không thể nào, thậm chí cho dù muốn hủy đều không hủy được, cho nên anh ta chỉ có thể dùng biện pháp thay mận đổi đào để xử lý nó.
"Anh Phương Minh, giá y này rốt cuộc có bí mật gì?"
Diệp Tử Du trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, bởi vì cô biết nhất định là anh Phương Minh có thể đoán được xảy ra điều gì, nếu không mà nói cũng sẽ không khiến Kiều Mậu triệt để buông phòng bị nói ra bí mật trong lòng.
"Thái tổ nội của anh Kiều là người thời dân quốc, mà hành động của chị Diệp Mai cũng càng lúc càng giống phong cách thục nữ danh viện thời dân quốc này, lại thêm anh Kiều vừa nói một số hành động kỳ quái của bà nội anh ta, đây hết thảy kỳ thực đã có thể nói rõ vấn đề."
Phương Minh không tiếp tục thừa nước đục thả câu, nhếch miệng lên, nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, giá y này hẳn là một giá y phụ linh, mà bà tổ nội của nhà họ Kiều lại là hậu duệ hoàng thất triều nhà Thanh, hiển nhiên đây là thủ đoạn của đạo Tát Mãn."
"Đạo Tát Mãn?" Đám người Lăng Sở Sở đều cảm thấy đầu óc mơ hồ, đưa mắt nhìn về phía Phương Minh.
"Anh Phương Minh, anh nói đạo Tát Mãn có phải là chỉ đệ tử xuất mã ở phương Bắc kia?"
Diệp Tử Du cũng hơi có chút hiểu rõ đạo Tát Mãn, bởi vì Phương Minh, cô đã từng xem qua không ít điển tịch ghi chép liên quan tới tôn giáo, trong đó có nhắc tới đạo Tát Mãn, mà đệ tử xuất mã ở phương Bắc chính là một loại tục duyên của đạo Tát Mãn.
Cái gọi là đệ tử xuất mã, rất nhiều người có thể cảm thấy rất xa lạ, nhưng nếu như nhắc tới khiêu đại thần hoặc là vu bà, người phương Bắc sẽ không xa lạ gì, ở những hương trấn phương Bắc, gần như mỗi một trấn đều sẽ có một đệ tử xuất mã, tự xưng là được thần tiên nhập vào thân, đặc biệt giải quyết vấn đề khó khăn mà người dân ở vùng phụ cận mười dặm gặp được.
Loại người này có một đặc điểm, đó chính là lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái điên cuồng, đương nhiên này là người ngoài miêu tả, dựa theo cách nói của đệ tử xuất mã, đây là thần linh bám vào người.
"Đệ tử xuất mã chỉ là một chi nhánh của đạo Tát Mãn mà thôi, đạo Tát Mãn rất là thịnh hành ở thời nhà Thanh, nhất là lúc đó trong hoàng thất của triều đại nhà Thanh càng có không ít đệ tử Tát Mãn, mà thứ đạo Tát Mãn am hiểu chân chính là bản lĩnh trên phương diện linh hồn."
"Kỳ thực ngay từ đầu tôi đã phát giác bộ giá y này có gì đó quái lạ, thế nhưng loại cổ quái này ngay cả tôi cũng không nói lên được, có nghe qua chuyện mượn xác hoàn hồn, nhưng chưa từng nghe qua chuyện dựa vào một cái giá y đến hoàn hồn, huống chi bộ giá y này nếu thật có kèm theo hồn phách, cũng không có khả năng tránh được ánh mắt của tôi, đây cũng là nơi khiến tôi cảm thấy nghi ngờ lúc trước."
Khóe miệng Phương Minh cong lên, tiếp tục nói: "Nhưng nếu như xuất phát từ tay của đạo Tát Mãn, liền có thể giải thích rõ ràng, đạo Tát Mãn có rất nhiều nghiên cứu thần bí, trong đó tương đối nổi danh liền có phụ linh."
"Phụ linh? Có phải cũng giống như thần linh phụ thể của mấy người đạo Tát Mãn không?" Đường Diễm tiếp lời hỏi.
"Không."
Phương Minh lắc đầu, "Thần linh phụ thể là của đệ tử xuất mã, mà phụ linh của đạo Tát Mãn lại là nguyên thủy nhất, hơn nữa hình thức cực kỳ đa dạng, nhưng có thể khẳng định một điểm, phụ linh cùng thần linh phụ thể có một điểm giống nhau, chính là đều có thêm yêu cầu đối với vật dẫn."
Đệ tử xuất mã được thần linh phụ thể, đương nhiên cũng có yêu cầu nhất định đối với đệ tử xuất mã, không phải ai cũng có thể trở thành đệ tử xuất mã đấy, mà phụ linh cũng giống như vậy, không phải ai cũng có thể phụ linh.
"Có thể xác định, trước đây bà nội của anh Kiều đã chắc chắn Diệp Mai phù hợp điều kiện phụ linh, cho nên mới muốn mặc bộ giá y kia lên người Diệp Mai, chẳng qua chân tướng chân chính của bộ giá y này, chỉ sợ cũng chỉ có bà nội của anh Kiều mới biết rõ."
(1) Giai thoại nổi tiếng nhất về “Ly miêu hoán thái tử” lấy bối cảnh từ hậu cung Tống triều. Tương truyền rằng: năm xưa, Lưu Hoàng hậu và Lý Thần phi của vua Chân Tông cùng mang thai.
Đến kỳ sinh nở, Lưu thị hạ sinh được một công chúa nhưng không may chết yếu. Trong khi đó, Lý Thần phi lại sinh được một hoàng tử.
Sau đó, Lưu Hoàng hậu cùng nội giám Quách Hòe hợp mưu, lột da một con báo để đánh tráo với hoàng tử mới sinh của Lý Thần phi, khiến Thần phi vì “sinh ra yêu nghiệt” mà bị đầy vào lãnh cung.
Một thời gian sau, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc nhân gian. Con trai bà được phong làm Thái tử, thậm chí tới lúc kế vị vẫn không hay biết về mẹ ruột của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận