Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 816: Đại Minh của trẫm thật sự đã mất (2)

Chương 816: Đại Minh của trẫm thật sự đã mất (2)
Được bảo đảm, Chu Duẫn Văn nhấp một ngụm nước trà sau đó mới lên tiếng: "Những người kia là con cháu của cấm vệ quân, vì thế hẳn cũng đã biết bí mật năm đó, cho nên tôi sẽ không thuật lại bố cục của Lưu quốc sư năm đó nữa. Tứ thúc của tôi nghĩ rằng có thể cướp đi ngôi vị hoàng đế kia, cũng không biết đây là cục diện do Hoàng gia gia sai Lưu quốc sư bố trí."
Sau khi Hoàng đế Hồng Vũ Chu Nguyên Chương đánh xuống giang sơn, chuyện duy nhất hắn suy tính chính là phải làm sao mới có thể khiến giang sơn vĩnh cố, mà thân là quốc sư, Lưu Bá Ôn đã tạo thành một bố cục như thế cho hắn, khiến đứa con thứ tư của hắn là Chu Lệ tạo phản, cướp đi khí chân long, tạm thời lừa dối thiên đạo, đương nhiên, bố cục này chỉ có ba người Chu Nguyên Chương cùng Lưu Bá Ôn và Chu Duẫn Văn biết, ngay cả Chu Lệ đều bị mơ mơ màng màng.
"Quốc sư đã thiết trí bố cục này từ sớm, sau đó làm một pháp đàn, nói là mang hồn phách của tôi tới cõi âm một chuyến, tôi hỏi quốc sư mang hồn phách của tôi đi cõi âm làm cái gì, quốc sư không nói cho tôi biết đáp án."
"Sau khi làm xong những việc này, quốc sư bắt đầu thiết kế lăng mộ cho tôi, cái lăng mộ này cũng là do quốc sư làm cho, đã làm xong từ trước lúc tứ thúc tạo phản, lúc đó quốc sư nói cho tôi biết, chỉ khi kiến tạo lăng mộ ở nơi này tôi mới có thể sống sót, bởi vì dựa theo quốc sư đã nói, tôi là người không có hộ tịch ở cõi âm, chỉ có ở đây mới có thể trấn được Âm Sai, sẽ không đến đây câu hồn."
Nghe được Chu Duẫn Văn nói đến đây, trong mắt Phương Minh có tia sáng thoáng qua, sở dĩ Lưu Bá Ôn tiên sinh sẽ nói như vậy, cũng là vì ở phía dưới của lăng mộ của đó có cây thanh đồng đi, ngay cả Âm binh Quỷ tướng mà cây thanh đồng này cũng có thể tiêu diệt, Âm Sai kia nào dám tới gần.
"Ngoài ra…?"
"Ngoài những chuyện đó ra thì cái gì tôi cũng không biết, thật ra, mọi thứ đều là do Hoàng gia gia cùng quốc sư bố trí cục diện, kỳ thực tôi cũng chỉ là một quân cờ, chỉ có điều sợ rằng ngay cả Hoàng gia gia cũng không nghĩ tới, thế giới ở mấy trăm năm sau sẽ biến thành như bây giờ."
Vẻ mặt Chu Duẫn Văn tràn đầy bất đắc dĩ, Phương Minh tỉ mỉ nhìn chằm chằm Chu Duẫn Văn một hồi, có lẽ Chu Duẫn Văn không nói thật hoàn toàn, nhưng hẳn có tới chín phần là thực.
"Được rồi, vẽ tàng bảo đồ trong đầu anh ra đi."
"Cậu lừa dối trẫm."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Chu Duẫn Văn nóng nảy, lúc trước đã nói là không thèm để ý tới bảo tàng của hắn, nhưng bây giờ lại có ý đồ với bảo tàng của hắn.
"Bảo tàng này anh không thể bảo vệ được, đã như vậy còn không bằng để người khác đào bảo tàng này ra giúp anh, chẳng qua yên tâm, tôi sẽ nói bọn họ để lại cho anh ba thành."
"Không được, tôi muốn năm phần mười!" Dường như Chu Duẫn Văn cũng biết mình không thể bảo vệ được bảo tàng, bắt đầu cò kè mặc cả.
Phương Minh không để ý tới Chu Duẫn Văn, mà là đưa mắt nhìn về phía sau lưng Chu Duẫn Văn, Chu Duẫn Văn quay đầu, kết quả thấy Tiêu Ngọc Nhi cùng Lý Như đang đi về phía bên này.
Trong nháy mắt thấy Tiêu Ngọc Nhi, thân thể Chu Duẫn Văn không nhịn được sợ run một chút, đối với Tiêu Ngọc Nhi hắn thật sự cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng, hắn đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ đánh, cũng lưu lại oán hận trong lòng.
"Tốt, ba thành liền ba thành."
Cũng chính nháy mắt khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi, Chu Duẫn Văn liền đáp ứng điều kiện của Phương Minh.
"Mời ngồi."
Tiêu Ngọc Nhi cùng Lý Như đi tới vỉa hè phía trước quán, nghe được Phương Minh bắt chuyện lúc này mới ngồi xuống.
"Cậu Phương kia... Chúng tôi..."
Tiêu Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng, nếu như không phải chị Lý Như cố gắng lôi kéo cô ấy tới bằng được, cô ấy tuyệt đối sẽ không tới.
"Bản đồ bảo tàng có thể cho các cô, sau khi đào bảo tàng lên, quyên góp năm thành, hai thành là của các cô, còn lại ba thành thuộc về hắn."
Phương Minh biết Tiêu Ngọc Nhi cùng Lý Như đến là có mục đích gì, nhất định không gì khác ngoài bảo tàng kia, cho nên không đợi Tiêu Ngọc Nhi mở miệng, trực tiếp nói ra quyết định của chính mình.
"Quyên góp năm thành ra ngoài?"
Lý Như có chút không cam lòng, tân tân khổ khổ đi móc bảo tàng, kết quả phần lợi ích lớn nhất lại không thuộc về mình, đó khác gì là làm lợi cho người khác kia chứ?
"Nếu cô Lý không muốn, tôi tin tưởng sẽ có người nguyện ý đón lấy."
Phương Minh nhưng không có ý định nể mặt Lý Như, từ góc độ nào đó đến nói, gia tộc của Lý Như thực sự là người phản bội, có thể cho hai thành vẫn là bởi vì nể mặt Tiêu Ngọc Nhi.
"Đồng ý, chúng tôi đồng ý."
Thấy Lý Như còn muốn lên tiếng, Tiêu Ngọc Nhi liền vội vàng kéo bạn thân mình, có thể có hai thành cũng không tệ rồi, không thấy được Quyền Hoằng kia ngay cả một thành đều không được chia sao?
Nếu Tiêu Ngọc Nhi không đoán nhầm, Phương Minh thực sự không có ý định cho Quyền Hoằng, thậm chí cậu còn nói chuyện với người của bộ môn A, Quyền Hoằng cùng Đại Minh triều của hắn đều không còn tồn tại được bao lâu nữa.
Bàn xong tất cả, Chu Duẫn Văn cũng vẽ tàng bảo đồ ra giao cho Lý Như cùng Tiêu Ngọc Nhi.
Vốn là Phương Minh cho rằng Chu Duẫn Văn sẽ cùng đi tầm bảo với Lý Như và Tiêu Ngọc Nhi, chẳng qua khiến Phương Minh không nghĩ tới là, Chu Duẫn Văn cũng không tính đi chung với bọn họ, dường như không hề sợ Lý Như nuốt riêng bảo tàng chút nào, hoặc là báo cáo láo số lượng bảo tàng.
"Trẫm không ngốc, rõ ràng những người này đều sợ cậu, chỉ cần đi theo cậu, căn bản là hai cô gái này sẽ không dám nuốt riêng phần kia của tôi, ngược lại nếu như trẫm đi cùng với các cô ấy, không chừng còn có thể trở thành nhân công miễn phí cho các cô ấy sai sử."
Chu Duẫn Văn bĩu môi, đối với hắn, chỉ cần ngồi đợi chia phần bảo tàng là được rồi, hơn nữa, so sánh với bảo tàng hiện tại hắn càng muốn hiểu rõ thế giới này hơn, cái thế giới mà ngay cả tưởng tượng hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nghe được câu trả lời của Chu Duẫn Văn, Phương Minh mỉm cười, rốt cuộc cũng là người xuất thân từ hoàng gia, tuy rằng ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, thế nhưng xét ở mặt nắm chắc nhân tính vẫn vượt xa người thường.
Lý Như cùng Tiêu Ngọc Nhi cầm tàng bảo đồ rời khỏi, hứa hẹn sau khi khai quật bảo tàng ra rồi sẽ đến Ma Đô tìm Phương Minh, hiện tại, quán vỉa hè chỉ còn sót hai người Phương Minh cùng Chu Duẫn Văn.
"Tòa thành thị này có không ít đường phố phục cổ, anh có thể lờ mờ nhìn thấy dáng dấp của một số kiến trúc cổ đại, chờ theo tôi tới Ma Đô rồi..."
Phương Minh dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Chu Duẫn Văn, chờ khi đến Ma Đô, sau khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng hiện đại kia, không biết Chu Duẫn Văn có thể bị kích thích tới tự bế hay không…
Chẳng qua khi mới nói được nửa câu, điện thoại trên tay Phương Minh lại vang lên, Chu Duẫn Văn thấy Phương Minh lấy điện thoại cầm tay ra, trên mặt lộ ra vẻ kích động, hắn đã biết thứ nhỏ xíu này có tên là điện thoại di động, có thể khiến hai người ở cách nhau mấy ngàn dặm vẫn trò chuyện với nhau bình thường, về phần dùng điện thoại di động lên mạng... Tha thứ hắn, đến bây giờ hắn còn không biết lên mạng là có ý gì.
"Sao minh tinh lớn của chúng ta lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế này?" Phương Minh cười cười nhấn xuống nút trả lời, nói đùa.
"Nhớ cậu quá, ổ chăn mùa đông quá lạnh lẽo, muốn để nó ấm áp hơn một chút, có thể chứ?"
"Ách..."
Nghe âm thanh cố ý mị hoặc trong điện thoại của yêu tinh Hàn Kiều Kiều kia, Phương Minh đều có thể tưởng tượng đến dáng vẻ quyến rũ của Hàn Kiều Kiều ở đầu bên kia điện thoại, nói về phóng túng, hắn thật sự không thể nào phóng túng bằng Hàn Kiều Kiều được.
"Đừng ách ách ách nữa, nếu như đói bụng thì tới ăn một miếng, chị đây bảo đảm vẫn còn trong lành nóng hổi, chuyện lấp đầy cậu là không thành vấn đề."
"Lấp đầy? Tình huống bình thường hình như là đàn ông lấp đầy phụ nữ..." Trong lòng Phương Minh lẩm bẩm một câu.
"Được rồi, biết cậu ngại ngùng, cho nên tôi tự mình giao hàng đến nhà, có phải cậu đang ở Nhạc Dương?"
"Cô cũng ở đây?"
Phương Minh không hỏi sao Hàn Kiều Kiều biết mình ở Nhạc Dương, nếu Hàn Kiều Kiều đã nói như vậy, vậy đã nói rõ cô ấy cũng đang ở Nhạc Dương này, về phần sao cô ấy biết mình đang ở đây, có thể là trước đó cô ấy đã từng tới cửa hàng của mình hỏi Đại Trụ.
"Ừm, tôi có một bộ phim cần Nhạc Dương Lâu làm cảnh nền, cho nên đoàn làm phim đã quyết định tới Nhạc Dương, bây giờ đang ở Nhạc Dương Lâu đây, nếu cậu có rãnh rỗi thì qua đây chơi. Nói cho cậu biết, hiện tại ở đây có nhiều minh tinh lắm đấy, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu mấy người cho cậu, tránh việc Tử Du ở thủ đô, ổ chăn chỉ có một mình cậu lại thấy lạnh lẽo quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận