Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 532: Phương Minh trả thù

Chương 532: Phương Minh trả thù
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Có Trương Kiến Ba phân phó, đồn công an Bộ Hành Nhai hành động rất nhanh, không tới một giờ tên móc túi kia đã bị bắt rồi.
Trên thực tế, chỉ cần không phải bọn trộm lén lút, trong lòng những người cảnh sát nhân dân kia đều biết rõ những tên trộm vùng này, bởi vì đa số người đều là kẻ tái phạm, sớm đã có án cũ ở cục cảnh sát, ngay cả bọn chúng ở chỗ nào cảnh sát cũng là rõ rõ ràng ràng.
Sau khi điều tra camera giám sát, cảnh sát liền biết rõ thân phận của tên trộm cắp, trực tiếp tới cửa bắt người.
Phương Minh cùng Tần Tuyết lại một lần nữa xuất hiện ở đồn công an, chẳng qua lần này bởi vì có Trương Kiến Ba đi cùng, toàn bộ cảnh sát ở đồn công an cực kỳ nhiệt tình cùng quan tâm, đã không có vẻ không thể nhịn được khi trước.
"Cậu Tần, có đôi lời tôi vẫn còn muốn nói một chút, loại người như thế này tối đa cũng chỉ bị giam hơn mười ngày, đến lúc đó vẫn phải thả ra thôi, chẳng qua tôi đã phân phó cho cảnh sát trong sở rồi, bọn họ sẽ dạy bảo hắn thật tốt, chí ít khiến hắn sau khi ra ngoài không dám trả thù Tần Tuyết."
Xã hội bây giờ vì sao có không ít người không dám bắt tên trộm cướp? Nguyên nhân cũng là bởi cho dù bắt được tên trộm cướp, tối đa cũng chỉ có thể khiến bọn chúng bị giam hơn mười ngày rồi cũng sẽ được thả ra, mà cái dạng người trộm cắp này đều có tổ chức đội nhóm, sau khi được thả ra rất có khả năng sẽ trả thù người trước đây bắt hắn.
Cũng chính bởi vì điểm này mà rất nhiều người mới có thể ôm tâm thái nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đối mặt tên trộm cướp cũng đều là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Đương nhiên có lời của Trương Kiến Ba, vậy Tần Tuyết không cần lo lắng sẽ bị tên trộm cướp trả thù sau khi hắn ra ngoài, bởi vì trong thời gian hơn mười ngày này, những cảnh sát kia sẽ dạy bảo hắn thật tốt, hơn nữa đã biết có Trương Kiến Ba làm chỗ dựa cho Tần Tuyết, những cảnh sát này thậm chí sẽ còn tìm tới đại ca sau lưng tên trộm cắp này, trực tiếp cảnh cáo đại ca kia.
Bất kỳ nơi nào cũng vậy, có trắng thì sẽ có đen, nhưng tất cả người trong hắc đạo đều biết, đắc tội ai cũng không thể đắc tội cảnh sát, bởi vì nếu như cảnh sát thật muốn ra tay thu thập một người, cho dù lão đại có trâu bò tới cỡ nào cũng có khả năng trở thành tù nhân chỉ trong nháy mắt.
"Ừm, tôi biết rồi, cám ơn anh Trương."
Sau khi tỏ thái độ biết ơn đối với Trương Kiến Ba, Phương Minh trực tiếp để Tần Tuyết lên xe của Trương Kiến Ba quay về trường học, lần này cậu không đi theo, mà lại nói với Tần Tuyết cậu muốn đến chợ nông nghiệp một chuyến.
Nhìn xe của Trương Kiến Ba từ từ rời khỏi tầm mắt, Phương Minh vậy mà không đến chợ nông nghiệp như cậu nói, ngược lại đến cửa hàng ở trước đồn công an mua một chai nước sau đó ngồi trên băng ghế ngay trước cửa hàng.
Không tới nửa tiếng sau, một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện ở cửa đồn công an, cửa xe mở ra, từ bên trong xe có ba bốn người đàn ông cao lớn thô kệch, trên người vẽ đầy hình xăm, vừa nhìn liền nhận ra đây là loại côn đồ.
Mấy tên lưu manh này sau khi xuống xe liền vội vội vàng vàng đi vào phía trong đồn công an, chẳng qua ngoại trừ người dẫn đầu, ba người còn lại cũng chỉ đứng ở trước cửa lớn của đồn công an mà không đi vào.
Sau mười phút, người đi vào đồn lúc trước đã đi ra, vẻ mặt âm trầm cực kỳ khó coi, trong miệng không biết đang lẩm bẩm mắng chửi cái gì, đoàn người lại lên xe rời khỏi.
"Taxi."
Sau khi mấy người kia lái xe rời đi, Phương Minh cũng tiện tay gọi một chiếc xe taxi.
"Bác tài, đuổi theo chiếc xe trước mặt."
"Chiếc xe phía trước này? Đây không phải xe của lão tứ sao? Tôi nói cậu đây là muốn làm gì?"
Tài xế vừa nghe Phương Minh nói vừa nhìn biển số xe của chiếc xe phía trước, vẻ mặt mang theo nét kinh ngạc: "Lão tứ thế nhưng là đầu lĩnh của lũ lưu manh nổi tiếng trong huyện chúng ta, còn có không ít đàn em liều mạng đâu, người như thế không phải thứ chúng ta có thể trêu chọc nổi."
"Ah, bác tài cũng biết hắn?"
"Lái xe taxi trong huyện ai không nhận ra hắn, năm ngoái giám đốc công ty taxi lén không tuân theo quy định gán hết xe taxi của chúng ta để vay nặng lãi, cuối cùng giám đốc này chạy trốn, công ty cho vay kia tìm đến đám người lão tứ, muốn thu hết xe của chúng ta trừ nợ, nếu không phải sau đó có chính phủ đứng ra, xe của chúng ta chắc đều bị người ta lấy đi rồi."
Từ trong miệng tài xế, Phương Minh xem như đã biết chuyện về lão tứ này.
Lão tứ, là người của một trấn nào đó dưới huyện, sau khi học xong tiểu học liền bắt đầu lăn lộn ở bên ngoài, đầu tiên là ở trấn trên của bọn hắn lăn lộn bốn năm năm, dưới trướng cũng có được một nhóm huynh đệ, làm việc cho thôn bá trong thôn.
Nhưng sau đó lão tứ này nghĩ trấn trên quá nhỏ, lại bắt đầu đến thị trấn phát triển, tranh đoạt địa bàn với những tên lưu manh khác, kết quả không ngờ hắn vậy mà thật sự có thể làm lớn, đến bây giờ hắn chính là một thủ lĩnh lớn trong đám lưu manh ở thị trấn này, dưới trướng có chừng trăm tên đàn em, cả huyện thành cũng chỉ có một hai tên đầu lĩnh lưu manh khác có thể so sánh với hắn.
Người trong huyện thành nhìn thấy hắn đều phải gọi một tiếng tứ ca, cũng tỷ như những tên tài xế xe taxi này, trước đây lão tứ giam xe của bọn hắn, bọn hắn căn bản không dám phản kháng, bởi vì nếu như phản kháng vậy kết cục chắc chắn là rất thảm.
Lúc đương thời một vị tài xế xe taxi tánh tình bướng bỉnh, kiên quyết khư khư không giao xe ra, thuộc hạ của lão tứ cũng không nổi đóa ngay tại đó, nhưng đợi tới ngày thứ hai, những tài xế khác liền nhận được tin tức, vào buổi tối khi tài xế kia lôi kéo khách bị người ta thọc cho một đao, ngay cả xe cũng suýt bị đập nát.
Với tư cách là tài xế xe taxi làm sao có thể không lôi kéo khách, mà đắc tội những tên côn đồ này, ai biết buổi tối lúc bạn bắt khách sẽ không bắt trúng những tên côn đồ này chứ?
Về phần nếu nói thấy mấy tên nhóc trẻ tuổi thì đừng lôi kéo, chuyện này càng không thể rồi, huyện thành nhỏ mức độ tiêu phí cũng thấp, những người lớn không mấy ai nguyện ý bỏ tiền đi taxi, những người có thể thật sự không sót tiền ngồi taxi chỉ có lũ trẻ tuổi kia mà thôi, không lôi kéo họ vậy ngay cả tiền xăng đều không gánh nổi.
"Người anh em, nghe tôi khuyên một câu, người như thế không phải chúng ta có thể chọc nổi, hiện tại chỉ có thể kỳ vọng một ngày nào đó đám người kia nhìn lầm, bắt nạt tới trên người người thân của mấy quan chức kia, khiến chính phủ trừng trị bọn họ, tôi nhớ trước đây ở đông bắc không phải có một tên lưu manh rất lợi hại sao, hình như cũng bởi vì đắc tội người nhà quan chức, cuối cùng bị nhổ tận gốc."
Lúc tài xế nói lời này, trên mặt mang theo vẻ phẫn nộ mà bất đắc dĩ, những tên đầu lĩnh của lũ côn đồ này quan hệ với hai giới hắc bạch đều không tồi, chuyện giống vậy căn bản là không thể động tới bọn họ được.
"Ông nói là vị kia họ Kiều kia sao, thật đúng dịp, vị kia cũng gọi là lão tứ."
Phương Minh biết tài xế nói tới ai, sự tích về người kia mặc dù đã qua rất lâu rồi, nhưng rất nhiều người vẫn còn đang nhắc tới người đó, dù sao đã từng càn rỡ đến mức dám cướp người ngay trên đường cái, có thể nghĩ thế lực của người ta to lớn tới mức nào.
Nhưng cuối cùng thì sao? Bởi vì quá càn rỡ đắc tội một vị quan lớn, trong vòng một đêm liền bị bắt, trong nháy mắt tất cả thế lực của hắn ta bị san bằng, cũng trong chớp mắt liền lâm vào cảnh cây đổ bầy khỉ tan.
Phương Minh không nói gì nữa, sau khi tùy tiện trò chuyện vài câu với tài xế liền xuống xe, bởi vì từ trong miệng tài xế cậu đã biết đại bản doanh của lão tứ này rồi.
Bên trong một phòng trò chơi ở thị trấn, đây là đại bản doanh của lão tứ trong huyện này, trước đây lão tứ dựa vào sảnh trò chơi này mà lập nghiệp đấy, mặc dù bây giờ đã làm lớn nhưng hắn vẫn thích ở lại sảnh trò chơi này.
Phương Minh bắt một chiếc taxi khác tới sảnh trò chơi này, quả nhiên cậu bắt gặp xe của lão tứ dừng lại trước cửa sảnh trò chơi kia.
"Tứ ca, Lão Hổ thật phải bị giam hơn mười ngày sao?"
"Vương Minh tên khốn kiếp kia mỗi tháng thu chúng ta nhiều tiền như vậy, chút chuyện nhỏ này cũng không chịu cho chút thể diện, tứ ca, nếu không các huynh đệ đi tìm Vương Minh nói chuyện."
"Tất cả im miệng cho tôi, một đám ngu xuẩn!"
Hình lão tứ nhìn mấy tên tiểu đệ tâm phúc của mình, gương mặt vô cùng buồn bực nói: "Đừng Vương Minh Vương Minh nữa, người ta là sở trưởng Vương, sở trưởng Vương đã nói với tôi rồi, chuyện này là do lãnh đạo bên trên tự mình lên tiếng, Hổ Tử nhất định phải bị giam ở trong đó mười ngày, chẳng qua cũng sẽ không phải chịu khổ gì cả, coi như bị cấm cửa vài ngày thôi."
"Tứ ca, không thể nói như vậy được, ai cũng biết Lão Hổ là kiện tướng đắc lực của anh, nếu hắn ta sau khi bị bắt vào tù lại không thể đưa ra ngoài ngay, người ở phía ngoài không biết sẽ lan truyền ra tin gì nữa."
"Quản cái lũ khỉ kia truyền tin gì, Hổ Tử cái tên ngu xuẩn này đúng là ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm liền đi trộm cắp, huynh đệ của lão tứ tao lại là một tên trộm cướp, chuyện này mà truyền ra ngay cả tao cũng đều cảm thấy mất mặt."
Hình lão tứ cũng nổi máu nóng, Lão Hổ là người mà hắn đã nhìn trúng mấy năm trước, người này gan lớn, dám liều, trước đây một người cầm một đao mà dám lao vào chém bảy tám người, dám chém tới đối phương phải chật vật chạy trốn.
Chỉ là trước khi lão Hổ gặp hắn chỉ là một tên trộm cướp, hơn nữa người này trộm vặt thành quen, 3-5 ngày không đến phố phường trộm ít đồ sẽ phát điên không chịu được.
"Tứ ca, nếu Lão Hổ không thể ra tù nhanh chóng, vậy chúng ta không phải nên dằn mặt cái người đã báo cảnh sát sao, lại vẫn dám báo cảnh sát..."
"Câm cái miệng của mày lại cho tao, mày đừng có nghĩ tới chuyện ngu xuẩn đó nữa."
Hình lão tứ trực tiếp đạp một đạp, động tới người báo cảnh sát? Vương Minh cũng đã nói rồi, cô bé kia là trạng nguyên khảo thí trong huyện, hơn nữa bây giờ còn có cục trường làm chỗ dựa, trừ phi Hình lão tứ hắn ngại cuộc sống bây giờ quá nhàn nhã thoải mái, muốn thể nghiệm một chút cảm giác cơm tù hay chật vật trốn chui trốn nhủi…
"Được rồi, không nói chuyện Hổ tử nữa, mau mau lấy tiền tới đây, buổi tối tao phải đưa tới nhà sở trưởng Vương."
...
Trong lúc Hình lão tứ đang dặn dò đám đàn em, lúc này Phương Minh đi dạo một vòng quanh sảnh trò chơi, sau đó liền là rời đi.
Không quá một giờ sau, Phương Minh lần thứ hai trở lại, mà trên tay của cậu còn xách theo một cái túi đi tới cửa sau của sảnh trò chơi, đó là một hẻm nhỏ.
Trong ngõ nhỏ không người, Phương Minh từ trong túi móc ra một pho tượng hổ đá lớn chừng bàn tay, một lần nữa cho hổ đá dính vào nhựa cao su sau đó dính lên mặt đất, vừa lúc đầu hổ đối diện cửa sau của phòng trò chơi.
Tuy rằng hổ đá không lớn, nhưng nếu như có người đi qua nhất định sẽ chú ý tới, cho nên Phương Minh đổ hết cát trong túi lên mặt đất, phủ kín tượng hổ đá, không đến mức bị người phát hiện ra.
Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Minh lại đi tới phía đối diện phòng trò chơi, đó là một khách sạn, sau khi đi vào khách sạn Phương Minh trực tiếp thuê một căn phòng, hơn nữa vừa thuê chính là thuê tới nửa tháng.
Trong một căn phòng ở lầu hai của khách sạn, mở cửa sổ ra vừa vặn hướng về phía phòng trò chơi, Phương Minh từ trong túi móc ra một chiếc gương, một mặt gương hình thoi, đây là hình dạng cậu cố tình nói ông chủ cửa hàng cắt thành.
Đặt cái gương lên bàn, Phương Minh lại lấy ra một mảnh vải trắng, lại từ trong túi lấy ra một túi máu, bên trong túi này là máu heo, đổ máu heo lên trên vải trắng, vải trắng bị nhuộm đỏ, ngay sau đó Phương Minh trùm miếng vải bị nhuộm đỏ này lên tấm gương, treo ở phía bên ngoài cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận