Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 474: Hạt giống nhân sâm giả

Chương 474: Hạt giống nhân sâm giả
"Ông chủ Tần, thật sự rất cảm ơn ông."
Ngoài cửa lớn, Tôn Lệ không ngừng quay qua ngỏ ý cảm ơn với Phương Minh, thậm chí cô ấy còn cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình không tín nhiệm ông chủ Tần ngay từ đầu.
"Không cần cảm ơn, cô trả tiền, tôi chẳng khác gì người nhận lấy tiền làm việc, chẳng qua sau này nuôi chó vẫn phải cẩn thận một chút."
"Ừm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không để Đa Đa chạy ra ngoài một mình."
Tôn Lệ nặng nề gật đầu, sau lần giáo huấn này cô ấy tuyệt đối sẽ không để Đa Đa ra ngoài một mình thêm lần nào nữa.
"Ông chủ Tần thật sự quá lợi hại!"
Lão Vương đang ngồi bên cạnh cũng hướng phía Tần Minh giơ lên ngón tay cái, một con chó cả nhà bạn tốt của ông ta tìm suốt ba tháng vẫn không tìm được, vậy mà dưới sự chỉ đạo của ông chủ Tần không tới hai giờ đã tìm thấy nó, phần bản lĩnh này thật sự là quá lợi hại.
Đây đích thực là một vị cao nhân chân chính, đừng nói là ở nước ngoài, coi như là ở trong nước, cao nhân như vậy thật sự là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Giữa lúc lão Vương muốn tiếp tục lấy lòng Phương Minh, điện thoại của ông ta lại vang lên, liếc nhìn dãy số, rõ ràng vẻ mặt của lão Vương hơi nhíu một chút, có chút không tình nguyện tiếp điện thoại.
"Alo, lão Trương à, vừa rồi tôi có chút việc, ông gọi điện thoại cho tôi làm gì vậy? Tôi thật sự không hiểu vì sao ông lại gặp tình huống như vậy, số hạt giống tôi bán cho ông tuyệt đối không có vấn đề gì, mà người khác vẫn có thể trồng được hạt giống đó mà, theo tôi đự đoán có thể phương pháp trồng trọt của ông không đúng..."
Hai phút sau, lão Vương hơi không kiên nhẫn cúp điện thoại, thấy ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía mình lập tức vội vàng giải thích một câu, "Ông chủ Tần, người vừa gọi điện thoại tới là khách hàng của tôi, đã mua một lượng hạt giống nhân sâm trong cửa hàng, nhưng kết quả sau khi ông ta trồng số hạt giống đó xuống lại không hạt nào nảy mầm, ông ta cho rằng tôi đã bán hạt giống giả cho ông ta, nhưng nhóm này hạt giống không phải tôi chỉ bán cho một mình ông ta, hạt giống đã bán cho những gia đình khác đều nảy mầm, rõ ràng chính bản thân ông ta bồi dưỡng có vấn đề lại nhất định đổ hết tội lỗi cho tôi."
Nghe được lời lão Vương nói, Phương Minh cũng không để ở trong lòng, trên thực tế hạt giống nhân sâm cũng không đáng bao nhiêu tiền, giá thứ này ở trong nước đã khá rẻ, cho nên ở nước ngoài cũng không thể đắt hơn bao nhiêu, nhân sâm đáng giá là bởi vì tuổi thọ của nó, thế nhưng muốn bồi dưỡng nó phải tốn không ít công sức, ngoại trừ những xí nghiệp dược liệu loại lớn, những người khác trồng nó cũng chỉ vì trồng chơi mà thôi.
"Ah đúng rồi, gần đây cửa hàng có nhập một nhóm lộc nhung, không biết ông chủ Tần muốn tới cửa hàng của tôi lấy hay đợi sau này tôi sai người đưa tới nhà cho?"
"Đến cửa hàng của ông đi, vừa lúc tôi cũng muốn qua đó chọn mua ít đồ."
Phương Minh lên xe của lão Vương, Chu Hải ở lại coi nhà, về phần Tôn Lệ thì lại vội vã muốn đưa Đa Đa về nhà, vì thế trên đường đi có ngang qua một cửa hàng thú cưng, cô ấy đã xuống xe đi tắm rửa cho Đa Đa.
Tiệm thuốc vẫn quạnh quẽ trước sau như một, chẳng qua khi Phương Minh cùng lão Vương đi vào tiệm thuốc, một người đàn ông trung niên ngồi ở trong sảnh lớn lại đứng bật dậy, căm tức nhìn lão Vương.
"Hay cho tên Vương Đức Vượng ông, ông còn dám nói ông không gạt tôi?"
Trong tay người đàn ông trung niên có mang theo một cái túi, bên trong có chứa một loại hạt tương đối giống với đậu xanh, "Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy hạt giống nhân sâm nào lại có màu xanh biếc."
Tên đầy đủ của lão Vương là Vương Đức Vượng, ông ta nghe nói như thế thoáng cái ngây ngẩn cả người, đưa tay nhận lấy cái túi trong tay người đàn ông trung niên, nói: "Cái này không thể nào, sao hạt giống nhân sâm lại biến thành màu xanh được?"
"Chẳng lẽ tôi lại lừa gạt ông sao? Đây là hạt giống của một trong hai túi nhân sâm ông bán cho tôi, ông xem một chút đi, đây là túi đóng gói chân không còn chưa được mở ra đấy."
"Tôi thật sự không biết, số hạt giống này nằm trong đám hạt giống nhân sâm đã nhập cùng một đợt, mà lúc tôi bán cho ông ông cũng đã thấy rồi, rõ ràng chính là hạt giống nhân sâm mà."
Vương Đức Vượng cũng hồ đồ rồi, bịch hạt giống còn chưa được xé mở cho nên ông ta có thể xác định túi hạt giống nhân sâm này đã được bán đi từ chính chỗ của ông ta, nhưng thứ ông ta đã bán thực sự là hạt giống nhân sâm thật, hơn nữa giá vốn của mấy hạt giống nhân sâm này cũng không cao, cùng lắm là bên nhà phân phối có trộn lẫn một vài hạt giống đã hoại tử, còn không đến mức dùng hạt giống của loại cây khác để thay thế. Không nói tới chuyện làm hỏng uy tín và danh dự của mình, lại còn chẳng có lời.
"Lão Vương, bản thân tôi tín nhiệm ông nên mới đến cửa hàng của ông để mua hạt giống nhân sâm, thế nhưng ông lại buôn bán như vậy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ông cảm thấy sau này còn có người nào dám mua thuốc ở tiệm thuốc này của ông sao?"
Nghe nói như thế, vẻ mặt Vương Đức Vượng có chút hoang mang rối loạn, mở tiệm thuốc quan trọng nhất chính là thành tín, bởi vì thực ra phần lớn khách hàng đều không quá hiểu biết đối với thuốc Đông y, chủ yếu là dựa vào sự tin tưởng đối với ông ta, nếu như chuyện cửa hàng của mình bán hạt giống nhân sâm giả mà truyền ra ngoài, sợ rằng sau này sẽ không còn khách hàng nào tìm tới tiệm của ông ta mua thuốc nữa.
Ở đây khác với trong nước, nếu là ở trong nước, không ít người mua thuốc Đông y, hơn nữa tính lưu động cũng khá lớn. Nhưng đây là đang ở nước ngoài, cũng chỉ có một số người Trung Quốc trong hội mới sẽ mua thuốc Đông y, cho nên việc buôn bán ở nước ngoài này, uy tín và danh dự vô cùng quan trọng.
"Lão Trương, nếu không như vậy đi, tôi trả lại số tiền ông đã tiêu tốn để mua số hạt giống nhân sâm này, lần này coi như tôi bị bên phân phối lừa gạt đi." Hiện tại Vương Đức Vượng chỉ muốn nhân nhượng cho khỏi phiền.
"Chỉ bồi thường tiền tôi đã bỏ ra? Vậy còn số tâm huyết tôi đã tiêu hao trong suốt nửa năm vừa qua thì sao? Điều kiện này của ông tôi không đáp ứng."
Trương Á Tuyền trực tiếp cự tuyệt, chẳng qua ngay lúc Vương Đức Vượng lại chuẩn bị mở miệng, một giọng nói từ sau lưng hai người truyền đến.
"Vị lão ca này, không biết ông có thể cho tôi xem số hạt giống trong tay ông được không?"
Người mở miệng tự nhiên là Phương Minh, nghe được lời nói của Phương Minh, Trương Á Tuyền không cự tuyệt, trực tiếp đưa túi hạt giống cho Phương Minh, "Cậu xem một chút đi, cái này có phải là hạt giống nhân sâm hay không vừa nhìn là hiểu ngay."
"Cảm ơn."
Phương Minh nhận lấy túi, đây là một túi chân không trong suốt loại nửa kg, bên trong có khoảng chừng hơn hai trăm hạt giống, chỉ có điều những hạt giống nhân sâm này đều có màu xanh biếc.
Hạt giống nhân sâm bình thường có màu sắc giống với hạt điều, cũng chính là kiểu màu vàng nhạt, cũng có chút giống với màu sắc của thức ăn cho chó, khó trách Trương Á Tuyền lại hầm hầm tự mình tìm tới tận cửa như vậy.
"Ông chủ Tần, tôi cũng không biết vì sao hạt giống này lại biến thành như vậy, lúc đầu khi tôi cầm nó bản thân nó có màu của hạt giống nhân sâm."
Vương Đức Vượng ở một bên mang vẻ mặt ủy khuất giải thích, ông ta không muốn khiến Phương Minh cảm thấy ông ta là một gian thương, dù sao Phương Minh cũng là khách hàng lớn của ông ta, nếu cậu nảy sinh nghi ngờ gì với ông ta mà không mua dược liệu ở chỗ ông ta nữa, vậy tổn thất của ông ta thật sự quá lớn.
"Tôi nói Vương Đức Vượng ông nói lời này là có ý gì? Ông muốn nói là tôi vu hãm ông sao?" Nhưng mà Trương Á Tuyền nghe nói như thế cũng không mặc kệ, trực tiếp thì thầm, "Nếu đã như vậy cứ gọi tất cả mọi người tới phân xử đi."
"Đừng... Tôi không có ý đó, nói chung... Ôi..."
Vương Đức Vượng thoáng cái cũng không biết nên nói như thế nào, mà lúc này Phương Minh lại cúi đầu đánh giá hạt giống màu xanh bên trong chiếc túi kia, bởi vì cúi đầu cho nên Vương Đức Vượng cùng Trương Á Tuyền đều không nhìn thấy trong đôi mắt Phương Minh có tia sáng thoáng qua.
"Khụ khụ, tôi cảm thấy có lẽ ông chủ Vương sẽ không làm chuyện như vậy đâu, một túi hạt giống nhân sâm thì có đáng là bao chứ? Ông chủ Vương còn không đến mức làm như vậy, tôi là người có lòng hiếu kỳ tương đối nặng, loại hạt giống như thế này tôi chưa từng nhìn thấy, không biết Trương lão ca có thể từ bỏ thứ yêu thích mà bán lại cho tôi không? Tôi có thể ra giá gấp mười lần."
Nghe được Phương Minh nói ra mấy chữ “từ bỏ thứ yêu thích”, Trương Á Tuyền bĩu môi, yêu... Đối với túi hạt giống giả này ông ta không có chút yêu thích nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận