Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 927: Tìm được căn nguyên

Chương 927: Tìm được căn nguyên
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
"Bản thân tôi đang ở trong một cái sân, cái sân này được trang trí theo kiểu cổ, có giếng cổ, có một cái cối xay..."
Trần Phúc Hải đang giảng giải, mà dưới sự ra hiệu của Phương Minh, cháu trai của Trần Phúc Hải cũng cầm giấy bút bắt đầu ghi lại những lời ông nội mình nói ra.
"Có hai vườn hoa, còn có một cây hạnh, tôi thấy một người, a..."
Giọng nói của Trần Phúc Hải đột nhiên cất cao, bởi vì hắn thấy được một người mặc đồ cổ trang đang đi về phía mình, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi có bộ dáng như thư sinh thời cổ đại đang đi về phía hắn bên này, cầm trong tay một ấm nước.
"Này... Tôi thấy một người cổ đại, hắn cầm ấm nước đi về phía tôi, sau đó dội nước trong bình lên người của tôi."
Nghe được lời của Trần Phúc Hải, toàn bộ đám người ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc, duy chỉ có sắc mặt Phương Minh không thay đổi, nói: "Không cần kinh ngạc, hiện tại tất cả những gì ông đang nhìn thấy chính là những gì thụ linh đã từng trải qua, thư sinh kia hẳn là người chủ đầu tiên của cây tử đằng."
Nếu như nói lúc trước lời Trần Phúc Hải nói chỉ khiến mọi người kinh ngạc, nhưng Phương Minh vừa giải thích như vậy, đám người ở đây đồng thời giật bắn mình, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ chuyện này thật sự là cực kỳ khó khăn, nếu không phải bọn họ biết Trần Phúc Hải không thể nào nói sạo, đổi lại người khác, bọn họ đều phải hoài nghi liệu có phải hắn đang hợp tác diễn kịch với Phương Minh hay không.
"Thư sinh này giội nước xong sau đó lập tức rời đi..."
Trong quãng thời gian kế tiếp, Trần Phúc Hải thấy được thư sinh rất nhiều lần, ngoại trừ thư sinh ra thỉnh thoảng cũng có những người khác xuất hiện, những người này đều là bạn bè của thư sinh, đến sau này, Trần Phúc Hải cũng biết được tất cả mọi chuyện từ trong lời nói chuyện của thư sinh với đám bạn bè.
"Thư sinh là một thư sinh thi rớt, chỉ đạt được công danh tú tài, chỉ vì cố hương xuất hiện tạo phản nên bị ép phải rời khỏi quê hương, đi tới một nơi đất khách quê người làm thầy dạy học, cuộc sống rất cực khổ nghèo khó, suốt cuộc đời không lấy vợ."
Trong hình ảnh mà Trần Phúc Hải nhìn thấy, tốc độ thời gian trôi đi có chút chênh lệch so với tốc độ thời gian trong thực tế, hơn nữa bên trong hình ảnh này chỉ có những hình ảnh liên quan tới thư sinh, một khi thư sinh đi, hình ảnh sẽ nhảy đến hình ảnh khi thư sinh xuất hiện lần tiếp theo, mà Trần Phúc Hải cũng phát hiện thư sinh rất thích cây tử đằng, cơ hồ là hai sinh vật thư sinh cùng cây tử đằng sống nương tựa vào nhau cả đời.
"Cây tử đằng này là món đồ duy nhất thư sinh đã mang đi khi rời khỏi quê hương, đối với hắn mà nói, cây tử đằng chính là đại biểu cho quê nhà, cũng là nơi để hắn gửi gắm cảm xúc khi tưởng nhớ về quê nhà."
"Thư sinh ngã bệnh, sau khi nằm trên giường ba tháng cuối cùng không thể vượt đi qua, bởi vì không thân thích cho nên gia đình của mấy học trò thư sinh dạy tìm một mảnh đất cho hắn, sau đó chôn cất hắn ở nơi ấy, về phần cây tử đằng, học sinh của hắn biết tiên sinh thích cây tử đằng nhất cho nên cũng đào cây tử đằng này lên, dời nó tới trên phần mộ của thư sinh, để cây tử đằng này làm bạn cùng tiên sinh, để tiên sinh không còn quá cô đơn nữa."
"Nhớ kỹ vị trí của mộ phần, nhìn xem địa thế của nơi đó có gì đặc biệt hay không." Giọng nói của Phương Minh lại xuất hiện một lần nữa.
"Phần mộ ngay ở trên một ngọn núi nhỏ ngay bên ngoài thôn, không có gì đặc biệt, chẳng qua ở chân núi ngay phía trước phần mộ có một dòng sông nhỏ, phần mộ cách sông nhỏ đại khái khoảng trăm mét, ah đúng, bên trái của phần mộ có một rừng trúc."
"Ừm, tốt rồi, có thể kết thúc."
Sau khi Phương Minh lấy tay của Trương Phúc Hải ra khỏi cây tử đằng, thân thể Trần Phúc Hải lắc lư một cái, sau đó dùng một loại ánh mắt hoảng hốt cùng mê mang nhìn về phía mọi người, hiển nhiên là trong lúc nhất thời hắn còn chưa thể tỉnh lại từ trong những hình ảnh hắn đã thấy.
"Thứ tôi vừa thấy chính là cuộc đời của người chủ đầu tiên cùng cây tử đằng sao?"
Đối mặt với câu hỏi mang theo chút không dám xác định của Trần Phúc Hải, Phương Minh gật đầu, đáp: "Không sai, những hình ảnh ông mới vừa thấy chính là cuộc đời của thư sinh, người chủ đầu tiên của cây tử đằng cùng cây tử đằng này khi thư sinh còn sống, mà cuối cùng tôi cũng biết vấn đề thực sự nằm ở nơi nào rồi."
Cởi chuông phải do người buộc chuông, hiện tại Phương Minh đã biết cách để tháo chiếc chuông này ra rồi.
"Sở dĩ cây tử đằng sẽ tác quái với các đời chủ của nó như vậy chính là vì trong lòng nó tràn đầy phẫn nộ, nó thống hận người đã tách rời nó cùng người chủ đầu tiên của nó, cũng chính là người chủ sau này của nó."
Cũng vì đã biết nguồn cơn của vấn đề nằm ở nơi nào, trên mặt Phương Minh có dáng tươi cười, thấy vẻ mặt nghi hoặc trên mặt mọi người cậu tiếp tục giải thích: "Đối với cây tử đằng này, nó đã đi theo người chủ đầu tiên của nó từ nhỏ tới lớn, mà người chủ đầu tiên của nó, cũng chính là thư sinh kia đã hết lòng chăm sóc nó, ở trong mắt thư sinh, cây tử đằng kia là nơi ký thác nỗi nhớ quê nhà, nhưng đối với cây tử đằng, thư sinh cũng là tất cả của nó."
"Dù cho thư sinh đã chết nhưng cây tử đằng vẫn bị chôn trên phần mộ của thư sinh, coi như là sinh tử gắn bó, thế nhưng phần liên hệ này lại bị người khác phá hỏng, mà kẻ phá hoại kia hẳn chính là người chủ đời thứ hai của cây tử đằng này, có lẽ người chủ đời thứ hai kia thấy dáng ngoài của cây tử đằng này rất đẹp, cho nên mới đào cây tử đằng lên mang đi."
Dưới lời giải thích của Phương Minh, mọi người cũng đã hiểu rõ nguyên nhân.
Cây tử đằng cùng thư sinh có tình cảm đặc thù, cũng giống như hai người yêu nhau thắm thiết, sinh tử gắn bó, khi sống bầu bạn mà khi chết cùng huyệt, nhưng sau đó có người bởi vì thấy cây tử đằng này lớn lên đẹp đẽ nên mới nảy sinh ý đào cây tử đằng trên phần mộ thư sinh đi, hành động này khác gì chia ương rẽ thúy đâu kia chứ?
Cây tử đằng có linh, tự nhiên không cam lòng, vì vậy nó lại trả thù mấy chủ nhân sau này của nó, bởi vì ở trong lòng cây tử đằng, là những người này làm hại nó không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với thư sinh.
"Cây tử đằng còn chưa hoàn toàn sinh ra linh trí, nhưng cũng đã có một chút linh tính, cho nên tất cả mọi thứ nó làm đều dựa theo bản năng của nó, cũng không biết rất nhiều người chủ sau này nó hại đều không biết câu chuyện cũ trên người nó."
"Cho nên, nếu muốn giải quyết hết vấn đề này cũng rất đơn giản, chính là tìm được phần mộ của thư sinh kia, sau đó đưa cây tử đằng trở về nơi ấy, một lần nữa chôn nó lên trên phần mộ của thư sinh."
Biện pháp giải quyết này nói đơn giản cũng đơn giản, nhưng nói khó cũng khó, khó ở chỗ có thể tìm được phần mộ của thư sinh kia hay không.
"Trần lão, vừa rồi tôi nói ông nhớ kỹ đặc thù của phần mộ thư sinh chính là vì dễ tìm kiếm phần mộ của thư sinh ấy, nghĩ đến hẳn ông có thể điều tra được ngôi làng thư sinh đã ở khi còn sống, đến lúc đó lại căn cứ thôn làng này để tìm được phần mộ kia."
"Cái thôn kia tôi biết, chính là ở huyện Gia Thiện bên kia, tôi đã từng đến nơi ấy, cũng đã xem bản đồ của nơi ấy nên biết ở huyện đó có một thôn như vậy."
Lời Trần Phúc Hải nói khiến Phương Minh sửng sốt một chút, bởi vì cậu không nghĩ tới không ngờ lại có một sự trùng hợp như vậy, không ngờ thư sinh này lại ở bên huyện Gia Thiện kia, lúc trước cậu còn cảm thấy đoán chừng phải cần một thời gian ngắn mới có thể tìm được thôn này, dù sao cũng là thôn làng từ mấy trăm năm trước, rất nhiều thứ đã bị chôn vùi trong bụi bậm lịch sử.
"Nếu đã tìm được thôn ấy thì hẳn mọi người cũng có thể tìm được ngôi mộ của thư sinh kia, đến lúc đó đốt chút vàng mã cho thư sinh kia, sau đó lại trồng cây tử đằng này lên ngôi mộ ấy một lần nữa, vấn đề này cũng được giải quyết."
Nghe được lời nói của Phương Minh, trên mặt cháu trai của Trần Phúc Hải lộ ra vẻ khó xử, sau khi suy nghĩ một chút nói: "Cậu Phương, cậu có thể cùng đi với chúng tôi được không?"
Ở trong lòng cháu trai Trần Phúc Hải, để một mình bọn họ đi tìm kiếm rồi làm chuyện nguy hiểm như vậy thật sự là có chút không chắc chắn, nếu có thể hắn vẫn hy vọng có thể kéo theo cậu Phương này cùng đi.
Phương Minh nhíu mày lại, thật ra cậu không muốn đi lắm, bởi vì cho dù hành trình này có thuận lợi thì ít nhất cũng phải cần thời gian một hai ngày, lập tức phải bước sang năm mới rồi, cậu còn rất nhiều chuyện phải làm.
Lương Chính Kiều cũng nhìn thấy Phương Minh nhíu mày, trên nét mặt già nua lộ ra vẻ suy tư, lại liếc nhìn Trần Phúc Hải một cái, tuy rằng giữa ông cụ và Trần Phúc Hải thường xuyên tranh cãi hơn thua, nhưng hai người cũng có thể coi là đã ở chung được hơn nửa đời người, vẫn có tình hữu nghị.
"Gia Thiện cách không xa, vừa vặn ông cũng muốn đi ra ngoài một chút, hay là cùng đi một chuyến đi." Lương Chính Kiều lên tiếng, đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, nói: "Tuy rằng từ trước đến nay ông và lão già họ Trần này không hợp nhau, nhưng nếu lão già này chết như vậy, vậy sau này ông cũng không tìm được người đấu võ mồm."
Lời Lương Chính Kiều nói khiến vẻ mặt cháu trai Trần Phúc Hải trở nên lúng túng không thôi, nếu đổi lại là những người khác nói lời này, hắn đã sớm đi lên đánh người kia một trận. Thế nhưng là ông cụ Lương nói lời này, hắn chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, huống chi bây giờ còn có việc cầu người ta.
Sắc mặt Trần Phúc Hải cũng lúc xanh lúc trắng, đối thủ đã tranh cãi mấy chục năm nay, cuối cùng lại phải cầu người ta hỗ trợ, điều này khiến gương mặt già nua của hắn có chút không nhịn được.
Chẳng qua tới cái tuổi này của hắn cũng sẽ không vì mặt mũi mà bỏ mặc mọi thứ, còn sống mãi mãi quan trọng hơn mặt mũi cùng giận hờn gì gì kia nhiều, người càng già càng sợ chết...
Phương Minh không nói gì nữa, ngày hôm nay cậu tới cửa chính là vì muốn giải quyết một nhà ông ngoại Diệp Tử Du, nếu ông cụ đã nói như vậy, vậy thì cứ để ông cụ vui vẻ là được rồi.
Nói đi là đi!
Lương Chính Kiều cũng sấm rền gió cuốn, chẳng qua cũng không phải toàn bộ người nhà họ Lương cùng đi, bên phía nhà họ Lương cũng chỉ có ông ngoại, bà ngoại của Tử Du còn có người nhà cậu đi theo, chẳng qua Từ Thừa An cũng biểu thị bản thân hiếu kỳ muốn đi theo xem, lại thêm hai ông cháu Trần Phúc Hải, khi xuất phát tổng cộng có mười hai người.
Mười hai người, bốn chiếc xe rời khỏi khu dân cư, đi thẳng về phía huyện Gia Thiện.
...
Gia Thiện là nơi giao thoa giữa hai tỉnh một thành phố gồm Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải, có thể nói có vị trí rất tốt, nhưng điểm lúng túng là Gia Thiện lại không được phát triển lắm, bởi vì nó ở gần Ma Đô nên những công ty lớn chân chính lại không nằm ở nơi này, mà cũng chính bởi vì ở gần Ma Đô nên giá phòng không rẻ chút nào, đương nhiên mấy người lao động trong xưởng hay khu công nghiệp chẳng dại gì mà ở tại nơi này.
Một giờ sau, đoàn xe tới một trấn ở phía tây Gia Thiện, đây là một cổ trấn, cũng là một địa điểm du lịch trứ danh, du khách nối liền không dứt.
Chẳng qua đoàn người Phương Minh cũng không vào cổ trấn, mà lái đến một thôn trên núi nhỏ ở bên cạnh cổ trấn, sau đó ngừng lại.
"Đây là thôn mà trước kia thư sinh đã ở lại."
Trần Phúc Hải đã tới đây, nhưng lần này sau khi xuống xe nhìn cảnh tượng xung quanh, hắn khẽ nhíu chân mày, mọi thứ nơi này đã không còn giống với lúc hắn tới nơi đây lần đầu nữa, càng không thể tìm thấy nơi nào giống với nơi đã tồn tại trong trí nhớ của thư sinh kia.
"Sông nhỏ còn đang ở đây, nhưng phía trước sông nhỏ này..."
Đoàn người Trần Phúc Hải thuận theo con đường tìm được sông nhỏ, vậy ở nơi phía trước sông nhỏ một trăm mét thực sự có một đỉnh núi, thế nhưng hiện tại ngọn núi ấy đã trở thành một khu du lịch.
Thấy làng du lịch, trong lòng mọi người đều đồng thời lộp bộp một tiếng, nguyên nhân vì chuyện mọi người sợ nhất đã xảy ra, phần mộ của thư sinh đã không còn nữa.
Thương hải tang điền, đã hơn hai trăm năm trôi qua, nhất là theo thời hiện đại hóa cùng kiến thiết hóa, rất nhiều ngọn núi nhỏ căn bản không thể giữ lại nguyên gốc ban đầu, khắp nơi đều bị khai phá, thư sinh kia lại không có hậu nhân, vì thế nếu có thương nhân khai phá mảnh đất này nhất định sẽ san bằng phần mộ kia của thư sinh.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, cho dù căn cứ theo hình ảnh đã nhìn thấy, Trần Phúc Hải có thể xác định vị trí cụ thể phần mộ của thư sinh, nhưng nơi ấy bây giờ đã biến thành một cái ao, mà phần mộ cùng không còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận