Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 940: Ra tay

Chương 940: Ra tay
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Vô Tà
---------------------
Về phía Trần Trạch, Tô Hữu Thành cũng biết, đoàn người Trần Trạch cũng là khách quen ở nơi này, đều là người có tiền.
Điều khiến Tô Hữu Thành cảm thấy nghi ngờ chính là dinh thự có thêm chế độ phân tầng đấy, những quản nhị đại cùng phú nhị đại này đã được phân khu chơi đùa ở các tầng khác nhau, làm sao lại đột nhiên đụng nhau, đồng thời còn xảy ra xung đột?
Thật ra kỳ thực những quản nhị đại này cũng không mang đến bao nhiêu thu nhập cho dinh thự, dù sao thì người trong quan trường đều phải khiêm tốn, tránh mang đến phiền phức cho người trong nhà mình, cho nên khả năng tiêu phí cũng không phải đặc biệt xa xỉ, hơn nữa bình thường ông chủ vẫn hay giảm giá cho bọn họ để bọn họ cảm thấy vinh quang có mặt mũi hơn.
Đối với dinh thự, muốn kiếm tiền chân chính còn phải dựa vào những người có tiền này, những người này đến đây tiêu phí thật sự là vung tiền như rác, cho dù là tới nơi này tán gái hay là chiêu đãi khách hàng bạn bè, đây mới là đội quân tiêu phí chủ lực.
Cho nên, lúc này Tô Hữu Thành cũng hơi lúng túng một chút, không biết nên xử lý như thế nào.
Rất rõ ràng, lần này là bọn phú nhị đại kia bị thua thiệt, nhưng mấu chốt là một bên là đám người không thể đắc tội nổi, một bên là thần tài, cho dù đứng về phía nào cũng không thu được kết quả tốt.
"Mọi người tới đây chơi đùa đều là vì hài lòng, không nên so đo một số chuyện nhỏ như vậy, như vậy đi, tiêu phí của mọi người lần này sẽ được miễn phí toàn bộ."
Tô Hữu Thành mở miệng, vậy mà lời của hắn vừa nói ra khỏi miệng, hai bên đều bất mãn, đối với đám người Trần Trạch đến nói, bạn bè của mình bị đánh vậy nhưng dinh thự không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, đây là đánh mặt bọn họ.
Mà đối với những quản nhị đại này đến nói, ở vùng đất thủ đô này mà có người còn dám kiêu ngạo với bọn họ, không dạy dỗ bọn này một trận chẳng phải sẽ khiến bản thân mình mất hết mặt mũi hay sao?
"Quản lý Tô, người té xuống đất là bạn bè của chúng tôi, thế mà ông muốn giải quyết vấn đề này đơn giản như vậy sao? Miễn phí tiêu xài, chúng tôi thiếu chút tiền như vậy sao?"
Chu Duẫn Văn mở miệng, bản thân cậu ta vốn ngồi trên ngôi cửu ngũ, làm sao có thể chịu được cơn tức này, trước đây chỉ có cậu ta bắt nạt người khác, chứ chưa có người nào dám leo đến đầu cậu ta ngồi.
"Hừ, mày cho rằng mày đeo sợi dây chuyền vàng lớn cỡ này thì mày là đại ca sao?"
Bên kia, người thanh niên trẻ tuổi có nốt ruồi đen trên mặt cũng không thoải mái, "Đầu năm nay còn đeo dây chuyền vàng lớn như vậy, có phải trên tay không sạch sẽ không? Tao thấy vẫn nên bắt mày vào trong cục điều tra một chút, có khả năng rất lớn mày là đào phạm."
Người đàn ông nói xong lập tức muốn lấy điện thoại cầm tay ra, người nhà của hắn làm ở bộ công an, muốn bắt một người ở thủ đô này chỉ là chuyện đơn giản như trở bàn tay. Đừng xem những người có tiền kia mỗi lần vung tay là năm tám vạn, nhưng chỉ cần bị bắt vào cục, không có mình chỉ thị, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không dễ xài.
"Đúng, vừa lúc bắt hết đám người này vào cục điều tra xem, tao cũng thật muốn nhìn xem rốt cục những người này lấy lượng lượng ở đâu ra mà kiêu ngạo như thế, vừa vặn cha tao làm ở ngành thuế vụ, đến lúc đó lại xem xét xem công ty của gia đình mấy tên này có sạch sẽ hay không."
Một người trẻ tuổi khác cũng theo chân mở miệng, nghe nói như thế, sắc mặt mấy người bạn bên cạnh Trần Trạch khẽ biến đổi, lúc này cảm giác say của bọn họ cũng có chút biến mất, biết mình đụng phải một đám quản nhị đại, hơn nữa còn không phải quản nhị đại bình thường.
Người làm ăn nào có ai là hoàn toàn sạch sẽ đây? Chỉ có điều ngày bình thường mọi người làm quan hệ tốt, cũng không ai nghiêm túc đến điều tra, bằng không mà nói tra tới người nào là người đó chết.
Tuy rằng những quản nhị đại này không nhất định có thể khiến công ty nhà mình gặp tai hoạ ngập đầu, nhưng nhất định sẽ đùa bỡn công ty nhà mình một phen, quan trọng nhất là đến lúc đó bọn họ sẽ phải chịu đựng lửa giận của trưởng bối trong nhà, thậm chí rất có thể sẽ mất quyền kế thừa.
Nghĩ tới đây, trong lòng những người này đã nảy sinh thoái ý, đã chuẩn bị nhận thua.
Đương nhiên Tô Hữu Thành cũng nhận ra điều đó, âm thầm thở dài một hơi, tuy rằng những phú nhị đại này chịu thua sẽ khiến dinh thự bớt phiền phức, nhưng hiển nhiên dinh thự cũng sẽ mất đi món hời do những người này mang lại, những phú nhị đại này bị mất mặt ở nơi đây, làm sao có thể tiếp tục tới nơi này chơi nữa chứ? Tuy rằng dinh thự Hoàng Triêu rất nổi danh ở thủ đô, nhưng cũng không phải không có đối thủ cạnh tranh.
Mà từ đầu đến cuối Phương Minh lại vẫn ngồi yên tại chỗ không nói một lời, lấy tâm tính của cậu lúc này, nhìn chuyện trước mắt không khác gì đang nhìn đám tiểu bối trêu chọc nhau, căn bản là không thể nhấc lên chút hứng thú nào.
Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm.
Lần này những người bạn của Trần Trạch bị mất mặt ở chỗ này, thoạt nhìn có vẻ là bị thua thiệt, nhưng đối mặt với những người không bằng bọn họ chắc chắn người vênh váo hống hách lúc này chính là bọn họ, cậu cũng không cần ra tay giúp đỡ làm gì.
"Chuyện lần này chúng tôi nhận thua." Cuối cùng, một người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Trần Trạch mở miệng tỏ thái độ chịu thua.
"Hiện tại bọn mày nhận thua cũng đã muộn, mới vừa rồi không phải thằng đầu trọc chết tiệt này rất kiêu ngạo sao? Nếu muốn bọn tao bỏ qua chuyện này cũng không phải không thể, để thằng trọc chết tiệt này quỳ xuống xin lỗi bọn tao, ừm, lại để người này... Ừm, để cả hai người này nữa đi theo chúng tao."
Ngón tay Lý Phong chỉ vào Tiêu Tiêu, cũng chính là người đã ra ngoài với Lưu Kiệt lúc trước, sau đó lại chỉ vào Lý Xảo Xảo cùng Tư Tư, ba cô gái này cũng là ba cô gái có giá trị nhan sắc cao nhất ghế lô.
Kỳ thực, Lưu Kiệt cũng không biết, khi hắn dẫn theo Tiêu Tiêu đến ghế lô không người kia, sở dĩ Lý Phong sẽ đi vào là vì vừa đúng lúc Lý Phong ở bên ngoài hành lang thấy được Tiêu Tiêu, nổi tà tâm với Tiêu Tiêu cho nên mới có một màn lúc đầu kia, nói trắng ra là từ lúc mới bắt đầu, Lý Phong đã chuẩn bị đóng vai ăn vạ này rồi.
Lời Lý Phong nói khiến tất cả mọi người ở đây đồng thời thay đổi sắc mặt, mà trên mặt ba nữ tinh Lý Xảo Xảo cũng đều lộ ra vẻ kinh hoảng, bởi vì các cô ấy không muốn đi theo mấy tên quản nhị đại này.
Nguyên nhân rất đơn giản, phú nhị đại là người có tiền, có thể mang đến chỗ tốt cho các cô ấy, nhưng những quản nhị đại này thật ra không có nhiều tiền, ngày bình thường diễu võ dương oai như vậy đấy, nhưng thật ra bọn hắn chẳng có khả năng làm nên chuyện gì.
Nếu là một số việc nhỏ có lẽ người ta còn nể mặt gia trưởng của bọn hắn một chút, nhưng dính đến vấn đề lợi ích, căn bản sẽ không cho bọn hắn bao nhiêu mặt mũi.
Sở dĩ Lý Xảo Xảo biết cũng là vì đã từng có một vị nữ tinh trong nghề theo một vị quản nhị đại, vị nữ tinh này còn tưởng rằng sau này bản thân mình sẽ leo lên rất nhanh, nhưng không ai ngờ căn bản tên quản nhị đại kia không thể mang tới chút tài nguyên gì cho cô ấy, thậm chí có một bộ phim truyền hình bị kẹt ở khâu phát thanh mà tên quản nhị đại này cũng không móc nối quan hệ được.
Nguyên nhân rất đơn giản, những quản nhị đại kia nào dám thực sự lấy mấy việc này ra để phiền phức trưởng bối, cuối cùng ngay cả tiền chia tay mà nữ minh tinh kia cũng không lấy được, chí ít ở cùng một phú nhị đại, sau khi chia tay còn có thể đào móc thêm một căn nhà gì đấy...
Lý Xảo Xảo theo bản năng nắm chặt cánh tay Chu Duẫn Văn.
Trong lòng cô ấy, tuy rằng ngoại hình của Chu thiếu gia có chút ngớ ngẩn, nhưng từ ngữ cậu ta sử dụng vẫn rất có văn hóa. Mà điều này cũng là hiển nhiên, với tư cách là hoàng đế, từ nhỏ Chu Duẫn Văn đã được hoàng gia giáo dục, trình độ văn hóa là thế nào tự nhiên không cần nói nhiều.
Cảm thụ được sự kinh hoảng của cô gái bên cạnh, Chu Duẫn Văn liếc mắt nhìn Phương Minh, khi thấy Phương Minh vẫn bình chân như vại ngồi ở chỗ kia, trong lòng cậu ta đã có tính toán.
"Cái ông nội mày, dám đoạt phụ nữ với ông nội mày, mày muốn chết sao?"
Chu Duẫn Văn mắng lên, lại không hề chú ý tới những lời hắn mắng ra đã chửi luôn cả bản thân mình vào, nắm lấy một bình rượu trên bàn đập thẳng về phía Lý Phong.
Đám người Lý Phong kia nào ngờ được Chu Duẫn Văn đột nhiên đánh ra một chiêu như vậy, căn bản không hề phòng bị, bình rượu này đập thẳng vào mặt Lý Phong, rượu thuận theo mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận