Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1107: Một đóa hoa tương tự (2)

Chương 1107: Một đóa hoa tương tự (2)
Một trong số ba người khói xanh run run cất giọng, mà một người khói xanh khác dường như đã suy nghĩ rõ ràng điều gì, kinh hô: "Các ngươi cố ý, cố ý muốn chúng ta truyền tin tức đi, muốn cao tầng của tộc ta phủ xuống."
Suy đoán này khiến trái tim ba người khói xanh đập mạnh, không ngờ Nhân tộc lại có thể điên cuồng như vậy, không chỉ muốn tiêu diệt bọn họ mà còn muốn giết thẳng tới hành tinh mẹ.
Nhưng có một điều khiến bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc làm sao Nhân tộc có thể tạo ra một vị cường giả như vậy?
"Quả nhiên cô ấy mới là lá bài tẩy sau cùng của Nhân tộc."
Trong lòng Phương Minh cũng đã hiểu rõ, tuy rằng cô gái mặc áo trắng này cũng là Vu Sư nhất mạch, nhưng thực lực của cô ấy còn cao hơn cả Vu tổ, mà cô gái mặc đồ trắng này cũng là lá bài tẩy mạnh nhất của Nhân tộc.
Trước cổng truyền tống, trong khi tất cả mọi người đều cho rằng cô gái mặc đồ trắng kia sẽ ở đây chờ đợi cường giả của dị tộc phủ xuống, nhưng tất cả mọi người đều không ngờ ngay sau đó cô ấy lại làm ra một hành động khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Bước ra một bước, cô gái mặc đồ trắng trực tiếp bước chân vào bên trong cổng truyền tống kia, đây không phải bị động phòng thủ, đây là chủ động giết tới cửa.
Cổng truyền tống này của người khói xanh chính là cổng truyền tống thông dụng của những thế giới cấp cao, nếu muốn truyền tống đến thế giới nào cần phải có tọa độ của thế giới đó, mà trước đó ba người khói xanh này đã truyền tin tức cho cao tầng trong tộc, muốn truyền tin đương nhiên phải có tọa độ.
Ngay từ đầu tháp năng lượng đó tiến vào cổng truyền tống cũng cần định vị giống vậy, nhưng tháp năng lượng đó lại khác, tháp năng lượng đó đã xuyên tới xuyên lui mấy lần, hơn nữa bản thân nó vốn là đồ vật của thế giới kia, vì thế rất rõ ràng, con người không thể mượn tháp năng lượng để đi thông tới thế giới kia được.
Nhưng tình huống trước mắt lại không giống vậy, ba người khói xanh này muốn truyền tin tức đi nhất định phải đính kèm vị trí tọa độ của thế giới mẹ, mà nếu vậy, Vu tổ có thể nhờ vào định vị để tìm tọa độ vị trí của thế giới mà đám người khói xanh kia đang sống.
Mặc dù biết những thứ này, nhưng trong nháy mắt khi thấy cô gái mặc đồ trắng đi vào cổng truyền tống, khóe miệng Phương Minh vẫn co quắp một cái, cô gái này thật sự là một người quá mạnh mẽ.
"Không ngờ lại dám phản công, không nghĩ tới kế hoạch của bọn hắn lại to gan lớn mật như thế!"
Ở chốn đào nguyên, trên mặt Phương Bảo Bảo cũng tràn đầy biểu tình chấn kinh, cậu bé biết mấy người Vu tổ đã có kế hoạch sẵn, thậm chí có thể còn đang đào một cái hố rất lớn cho nên cậu bé không muốn mắc mưu, không tham dự vào bất cứ chuyện gì, cái gì mà tử thành, cái gì mà thành Thần linh… cậu bé đều không tham dự.
Toàn bộ Nhân tộc trên thế giới đều kinh ngạc đến ngây người trợn tròn mắt, cô gái mặc đồ trắng này thật là quá mạnh!
Chỉ có Vu tổ vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, bởi vì chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn, bọn hắn suy tính lâu như vậy chính là vì chờ đợi tới giờ khắc này.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là tiêu diệt bốn người khói xanh giám thị Nhân tộc, hắn đã có thể ra tay từ sớm, nhưng đây chỉ là trị ngọn mà không trị gốc, bởi vì nếu hắn phong ấn bốn người khói xanh sẽ có những người khói xanh khác phủ xuống.
Nếu muốn giải quyết triệt để nguy cơ của Nhân tộc chỉ còn một cách là xâm nhập vào nơi đám người khói xanh đang ở, hoàn toàn loại bỏ dã tâm của bọn chúng đối với Nhân tộc.
"Không biết lượng sức, cho dù có thể đi vào thế giới của tộc ta thì có ích lợi gì, chỉ dựa vào các ngươi chẳng lẽ còn tự cho rằng có thể gây nên sóng gió gì trong thế giới của chúng ta sao?"
Sau thời gian khiếp sợ ngắn ngủi, ba người khói xanh cũng bình tĩnh lại, bởi vì bọn hắn tin tưởng thực lực của cao tầng trong tộc, bạch y nữ tử của Nhân tộc có tới đó cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Song phương ai cũng không tiếp tục động thủ lần nữa, cho dù là người khói xanh hay vẫn là Vu tổ đều lựa chọn tạm thời đình chiến, bởi vì bọn họ biết, kết cục của trận chiến quyết định sống còn của Nhân tộc nằm ở bên trong cổng truyền tống kia.
Mười lăm phút sau!
Cuối cùng trong cổng truyền tống cũng có động tĩnh, một cánh tay ngọc từ bên trong cửa truyền tống thò ra ngoài, mà ngay khi cánh tay ngọc này vươn ra mí mắt Phương Minh lại nhảy một cái, lại ngay sau đó cậu phát hiện bản thân mình bị cánh tay ngọc này nhấc lên, như thể một con mèo nhỏ bị nắm cổ trực tiếp kéo vào bên trong cửa truyền tống kia.
"Này..."
Phương Minh còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy một trận mê muội, đợi khi tầm mắt cậu khôi phục đã phát hiện bản thân mình đi tới trước một quảng trường, mà trên quãng trường này có mười sáu thạch đài, giờ khắc này đã có năm tòa thạch đài bị hủy, chỉ còn lại mười một thạch đài, mỗi một thạch đài đều tản ra khí tức khủng bố.
Bạch y nữ tử cứ đứng ở nơi đó như vậy, mà đây cũng là lần đầu tiên Phương Minh có thể nhìn rõ ràng dung nhan của bạch y nữ tử, thật sự là phong hoa tuyệt đại chân chính, từng sợi tóc theo gió phất phới, cho dù đối mặt với mười một thạch đài này cũng không sợ hãi chút nào.
"Nhân tộc, quá giới!"
Đột nhiên có âm thanh truyền ra từ bên trong một thạch đài, mà đáp lại hắn chính là công kích của bạch y nữ tử, ngay khi âm thanh truyền ra từ thạch đài bạch y nữ tử đã ra tay, ống tay áo huy động trực tiếp bắn phá thạch đài kia, mà sau khi thạch đài bị phá lại lộ ra một cây đại thụ to lớn bên trong.
"Làm càn, thật sự cho rằng chúng ta không làm gì ngươi được sao, tuy rằng ngươi đã đạt tới mức độ này nhưng số mệnh của nhân tộc các ngươi đã sớm được định trước, một mình ngươi không thể nào phá trời được."
Bên trong một thạch đài khác lại có âm thanh truyền ra, nhưng lần này bạch y nữ tử không tiếp tục ra tay, chỉ đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh bị nhìn tới có chút chột dạ, chỉ có thể cười gượng.
"Hắn... Có đủ tư cách hay không!"
Một lúc sau, bạch y nữ tử mở miệng, mặc dù không cảm thụ được theo dõi, nhưng Phương Minh có thể xác định giờ phút này những tồn tại bên trong mấy thạch đài còn lại đều đang đánh giá cậu.
"Không phải người của thế giới kia, Nhân tộc các ngươi?" Trong bệ đá truyền ra một giọng nói nghi ngờ.
"Điểm ấy không cần các ngươi hỏi đến." Căn bản là bạch y nữ tử này không hề có ý định trả lời, cực kỳ mạnh mẽ.
Mười một thạch đài lại rơi vào yên tĩnh.
"Chúng ta tiếp nhận điều kiện của ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải giống như chúng ta."
Lần này bạch y nữ tử không tiếp tục cự tuyệt, mà là gật đầu đáp ứng.
Từ đầu tới đuôi, Phương Minh không hề nói một câu nào, đợi khi cậu muốn lúc nói chuyện lại thấy bạch y nữ tử vung tay lên, mà cậu lại một lần nữa cảm thấy mê muội, khi thanh tỉnh lại bản thân cậu đã về tới trước cửa truyền tống.
Bị người ta ném ra từ bên trong cửa truyền tống, Phương Minh còn chưa khôi phục ổn định thì truyền tống trận lại động, trực tiếp hút ba người khói xanh kia vào bên trong, sau đó trốn vào bên trong Cửa Vĩnh Hằng.
Thấy một màn như vậy, trong mắt Vu tổ có tia sáng thoáng qua, thân hình trực tiếp bước một bước vào bên trong Cửa Vĩnh Hằng, mà Cửa Vĩnh Hằng thì lại biến mất không thấy gì nữa.
Trong tử thành, vẻ mặt Phương Chính cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc hẳn lên, liếc nhìn Phương Minh trên không trung, nghiêm mặt nói: "Minh nhi, chăm sóc mẹ con cùng em gái con thật cẩn thận, cha còn có chính sự phải đi làm."
Tử thành rung động, ngay sau đó trực tiếp đi về phía địa cực đụng vào một trong số bốn cột sáng, cứng rắn cưỡng ép không cho vòng sáng này tàn sát bừa bãi nữa, cuối cùng càng mang theo cột sáng kia cùng nhau biến mất.
Ở vực sâu bên trong núi Thiên Táng, lúc này có một bóng người khôi ngô mang theo vẻ mặt phức tạp, vậy mà chỉ một lúc sau hắn cũng không chùn bước, trực tiếp bước ra một bước rời khỏi núi Thiên Táng, một bước này đi thẳng về phía cực nam, đối mặt với một trong bốn cột sáng, toàn bộ thân thể khôi ngô trực tiếp đụng vào.
Cột sáng gạt bỏ người đàn ông khôi ngô kia nhưng rất nhanh bóng người ấy lại được trọng tố, đến cuối cùng thân thể người đàn ông triệt để tiêu tán, nhưng cột sáng cũng biến mất theo.
Phía tây, trong một chùa miếu có kim quang hiện rõ, mang theo phạm âm lượn lờ trực tiếp trấn áp cột sáng nơi cực tây.
"Ta rời đi từ vĩnh hằng, cũng sắp trở về từ vĩnh hằng!"
Một người đầu trọc hiện rõ trong kim quang của chùa miếu, thấy tên trọc đầu này, vẻ mặt của không ít tín đồ trở nên cuồng nhiệt, đồng loạt quỳ xuống, vậy mà lúc này Phương Bảo Bảo lại bĩu môi.
"Thằng này thực sự là gian trá, xuất hiện lúc này lại còn nói đường hoàng như thế, người không biết còn tưởng rằng hắn mới là Chúa cứu thế đây."
Nơi cực bắc cũng có một bóng người hiện lên, đó là một bóng người già nua, nơi ngực hắn có một giá chữ thập, ông lão nhìn cột sáng trước mặt, ngay sau đó bàn tay già nua sờ lấy giá chữ thập trên ngực.
"Kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy cũng nên làm ra cống hiến chân chính cho thế giới này.”
Ông già kia đưa tay chậm rãi rút giá chữ thập ra, sau đó lại ném giá chữ thập vào trong cột sáng kia, mà bóng dáng chính hắn thì lại hoàn toàn tiêu tán ngay tại chỗ.
Một cột sáng cuối cùng cũng tiêu tán vào lúc ấy.
...
Toàn bộ thế giới khôi phục sự yên lặng, nhưng mà đối với mọi người, tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay sẽ vĩnh viễn ghi khắc ở trong lòng bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận