Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 459: Biến thành sơ ủng

Chương 459: Biến thành sơ ủng
Với tài lực của nhà họ Quách, cung cấp máu cho đứa bé cũng không phải là chuyện khó khăn gì, cho dù là máu người, miễn là ra giá cao, chắc chắn sẽ có người nguyện ý bán máu.
Phương Minh lo lắng chính là sau khi trở thành sơ ủng của Huyết tộc, tính cách của đứa bé có phải cũng sẽ biến hóa hay không, thế nhưng dựa vào lời nói của Quách Trách Hà, trong lòng của cậu ngược lại có chút yên tâm, trở thành sơ ủng của Huyết tộc có lẽ tính cách sẽ có biến hóa, nhưng không đến mức trở nên khát máu.
"Tần sư phó, cụ thể làm sao làm cậu nói, nhà họ Quách chúng tôi toàn lực phối hợp."
Quách Trách Hà là một người rất quyết đoán, nếu biết thời gian còn lại của cháu mình không nhiều lắm, mà trước mắt lại có cơ hội cứu cháu đích tôn của mình, hắn liền không có ý định do dự nữa.
Phương Minh không trả lời mà là đưa mắt nhìn về phía Alice, làm sao khiến một nhân loại biến thành sơ ủng của Huyết tộc, cậu cũng không rõ ràng lắm, tất cả chỉ có thể là dựa vào Alice đến hành động.
"Anh, để cho em cắn một cái trên gáy của cậu ấy là được rồi."
Alice nhẹ nhàng nói bên tai Phương Minh, đương nhiên, Phương Minh vẫn mang theo công cụ phiên dịch để dịch ra ý của Alice.
"Được."
Nếu muốn cứu người, như vậy thân phận của Alice cũng không giấu được, ngay khoảnh khắc khi vợ chồng Quách Khải Minh biết Alice đáng yêu như vậy là quỷ hút máu, một chút vướng bận cuối cùng trong lòng hoàn toàn biến mất.
Nếu như quỷ hút máu đều đáng yêu như vậy mà nói, con mình là quỷ hút máu dường như cũng không có cái gì không tốt.
Đoàn người lần thứ hai đi vào phòng, vợ của Quách Khải Minh bế con lên, ngồi xổm người xuống, vừa vặn khiến Alice có thể với tới.
"Vẫn là để tôi ôm đứa bé cho."
Phương Minh mở miệng, cậu nói như vậy là lo lắng tới chuyện vợ chồng Quách Khải Minh dù sao cũng là cha mẹ của đứa bé, nhìn đứa bé bị người ta hút máu, tâm tình nhất định sẽ trở nên kích động, vạn nhất xảy ra sai lầm gì thì thật không tốt.
Ôm đứa bé, sau đó để phần gáy của đứa bé lộ ra, không cần Phương Minh nháy mắt ra hiệu cho Alice, Alice đã chủ động đến gần, trong đôi mắt xanh nhỏ bé tinh khiết hiện ra vui sướng, thật giống như một đứa bé thấy món đồ chơi cùng thức ăn mà mình rất thích vậy.
Hé miệng, Alice đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm phần gáy của đứa bé vài cái, dường như là đang tìm vị trí của mạch máu, giống như lúc bác sĩ tiêm thuốc cho bệnh nhân, trước tiên là phải dùng thuốc sát trùng lau qua chỗ cần tiêm, khiến mạch máu xuất hiện.
Vài giây đồng hồ sau đó, Alice đột nhiên cắn vào gáy bé trai, vợ của Quách Khải Minh nhìn thấy mà cả người run lên, nếu như không phải Quách Khải Minh đang nắm chặt tay bà, phỏng chừng lúc này bà đã xông tới.
Đôi mắt Phương Minh tại thời khắc này cũng có tinh quang lóe lên, bởi vì cậu rõ ràng chú ý tới khoảnh khắc ngay khi Alice cắn, bên ngoài miệng Alice xuất hiện hai chiếc răng nanh màu xanh đen.
Máu tươi của đứa bé, theo hai khối răng nanh này chảy vào trong miệng Alice, trên mặt Alice lộ ra biểu tình hưởng thụ.
Một lần cắn này của Alice kéo dài khoảng mười giây đồng hồ, thần sắc trên mặt vợ chồng Quách Khải Minh đều trở nên có chút lo lắng, chẳng qua cũng chính là vào lúc này, vẻ mặt của Alice đột nhiên thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu một chút, sắc mặt bắt đầu chậm rãi trở nên tái nhợt.
Hơn mười giây sau, Alice buông lỏng miệng, thân thể nhỏ bé thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cũng may Phương Minh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô bé.
Cùng lúc đó, Phương Minh cũng chú ý tới, ở phần gáy của đứa bé, hai lỗ máu bị Alice cắn chậm rãi khôi phục lại, đến cuối cùng chỉ còn lại h ai vết ngân nhàn nhạt.
"Cái sơ ủng này đã hoàn thành?"
Phương Minh đưa tay bắt mạch cho đứa bé, tại thời khắc này cậu có thể cảm nhận rõ ràng được sinh cơ trong cơ thể đứa bé bắt đầu liên tục không ngừng tăng lên, vết nhăn như người già trên mặt đứa bé cũng đang nhanh chóng tiêu tán.
Mấu chốt nhất là sau một phút, đứa bé dĩ nhiên mở mắt.
"Bổng Bổng, Bổng Bổng tỉnh."
Trên mặt vợ của Quách Khải Minh lộ ra vẻ vui mừng cùng kích động, từ khi đứa bé sinh ra đến bây giờ, chỉ có ngày đầu tiên là cậu bé còn mở mắt ra một chút, những lúc khác cậu bé vẫn luôn nhắm, nếu như không phải cậu bé còn đang hô hấp, hẳn bà sẽ hoài nghi đứa bé đã rời đi.
"Alice, em không sao chứ."
Sau khi thu hồi lực chú ý từ trên người bé trai, Phương Minh phát hiện khí sắc của Alice có chút không đúng,
Càng ngày càng tái nhợt.
"Em không sao, gia gia trước đây nói với em, hiện tại em chỉ có thể làm một sơ ủng, bởi vì tâm huyết của em cũng không phải rất nhiều."
Nghe được lời của Alice, trong lòng Phương Minh đại khái hiểu, Huyết tộc muốn biến một người thành sơ ủng, không phải đơn giản cắn đối phương một cái là có thể, mà là muốn đưa tâm huyết của mình vào trong cơ thể đối phương.
Suy nghĩ một chút cậu thấy cũng phải, biến thành sơ ủng của Huyết tộc chẳng khác gì là đã có được sinh mệnh lực mạnh mẽ của Huyết tộc, tất nhiên là bởi vì trong cơ thể có máu của Huyết tộc, loại máu này ẩn chứa sinh cơ cùng năng lực hồi phục vượt xa máu của người bình thường.
Hơn nữa, nếu như Huyết tộc có thể chế tạo sơ ủng một cách không hạn chế, vậy Huyết tộc cũng sẽ không bị giáo hội áp chế, hoàn toàn có thể biến toàn bộ người trên thế giới thành sơ ủng.
Nói cách khác, phỏng chừng một đời Huyết tộc chỉ có thể chế tạo ra một hai sơ ủng, có lẽ tùy theo sự mạnh mẽ của thực lực, mà số lượng sơ ủng cũng tăng theo, nhưng tuyệt đối không phải vô hạn.
"Alice, anh dẫn en đi nghỉ ngơi một chút."
Phương Minh đưa Alice tới trong phòng khách nhà họ Quách, để Alice nằm trên giường nghỉ ngơi, chẳng qua ngay khi cậu vừa giúp Alice đắp chăn, ngoài cửa truyền tới thanh âm lo lắng của Quách Khải Minh.
"Tần sư phó, không xong, đứa bé lại gặp phải vấn đề."
Nghe được lời nói của Quách Khải Minh, Phương Minh nhướng mày xoay người đi ra khỏi cửa phòng, thấy Quách Khải Minh thở hồng hộc chạy tới, nói thẳng: "Cái gì cũng không phải nói, trước đưa tôi đi nhìn xem."
Một lần nữa trở lại hậu viện, vợ của Quách Khải Minh ôm đứa bé bất lực khóc, thấy Phương Minh tiến đến đang muốn mở miệng, nhưng bị Phương Minh cắt đứt.
"Đưa đứa bé cho tôi."
Ôm đứa bé, chân mày của Phương Minh trong nháy mắt khóa chặt lại, sinh cơ trong cơ thể đứa bé thực sự là đang chậm rãi khôi phục, nhưng mà quỷ dị chính là, mệnh cách của đứa bé lại bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt, mà cung sinh mệnh càng là tối đen một mảnh.
Trên mặt người có hai mươi bốn cung, đối ứng sinh tử, vận thế, khỏe mạnh... của con người khi còn sống.
Sinh tử cung, đúng là ứng với sinh tử của con người đấy, cũng có ý nghĩa không khác gì dầu hết đèn tắt của bên Phật, sinh tử cung nếu như biến thành đen kịt một màu, vậy có nghĩa người này cách cái chết là không xa.
"Sinh cơ tràn đầy, nhưng sinh tử cung lại là một mảnh ảm đạm..."
Phương Minh có chút hoang mang, tình huống bình thường, sinh cơ yếu bớt thì sinh tử cung mới trở nên ảm đạm, sinh cơ tăng cường, sinh tử cung cũng sẽ sáng hơn, không nên xuất hiện loại tình huống xung đột như thế này.
"Tần sư phó, Bổng Bổng cậu bé rốt cuộc làm sao vậy?"
Vợ của Quách Khải Minh vô cùng lo lắng, thật vất vả thấy đứa bé của mình có khả năng khôi phục khỏe mạnh, nhưng còn chưa hưởng thụ phần vui sướng này bao lâu, lại bị đánh về nguyên hình.
"Linh hồn, yếu bớt là linh hồn của cậu bé."
Một lúc sau, Phương Minh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, một người chết đi ngoại trừ sinh cơ tiêu tán thì chỉ có một khả năng, đó chính là hồn phách tiêu tán.
Dựa theo một người bình thường đến nói, đều là sinh cơ biến mất mới dẫn tới thân thể tiêu vong, sau đó là hồn phách biến mất, cho nên Phương Minh ngay từ đầu cũng thật không ngờ tới loại tình huống này, thế nhưng một màn trước mắt kia, ngoại trừ tình huống này thì không còn cách nào khác để giải thích.
"Có hương không? Tôi muốn ba chỉ thiền hương." Phương Minh mở miệng hướng phía Quách Khải Minh nói rằng.
"Có, tôi đi lấy ngay bây giờ."
Người Hương Giang rất tin phụng thần phật, cho nên rất nhiều người trong nhà đều có bàn thờ Phật cùng điện thờ, mỗi ngày đều dâng hương cúng tế, nhất là người làm ăn càng phải như vậy, trong một số cửa hàng cũ kỹ ở Hương Giang hầu như đều có thể thấy bàn thờ Phật cùng điện thờ tồn tại.
Không bao lâu, Quách Khải Minh liền cầm một nắm thiền hương đi tới, Phương Minh từ đó rút ra ba chỉ châm lên, rồi sau đó kẹp ba chỉ hương ở ngón trỏ cùng ngón giữa, liên tục cuốn ba cái, cuối cùng để cho đầu nhang hướng xuống.
Đầu nhang hướng xuống, Phương Minh đi tới bên cạnh đứa bé, lấy một chỉ hương trong đó điểm nhẹ một cái lên bả vai trái của đứa bé, một chỉ hương khác ở bả vai phải của đứa bé, chỉ hương cuối cùng thì là điểm một cái ở trên Thiên Linh Cái của đứa bé.
Ba lần điểm nhẹ nhưng đứa bé cũng không kêu đau, mà ba chỉ thiền hương cũng không bị tắt, lúc này Phương Minh lại xoay ngược ba chỉ thiền hương kia, để cho đầu nhang hướng lên trên, chẳng qua ngay khoảnh khắc khi đầu nhang hướng lên trên, đốm sáng trên đầu ba chi thiền hương trong nháy mắt bị dập tắt.
Không có gió, cũng không có ai động đến, thiền hương tự tắt.
Sắc mặt của Phương Minh trở nên có chút khó coi, nhẹ giọng nói: "Xuống phía dưới đèn nhang vượng, hướng lên trên đầu nhang diệt, Diêm La thúc người chết, thần tiên cũng không thể giữ lại."
Vợ chồng Quách Trách Hà cùng Quách Khải Minh nghe được lời nói của Phương Minh, sắc mặt biến đổi, bởi vì lời của Phương Minh không khó lý giải, đây ý là nói con của bọn họ đã hết thuốc chữa, ngay cả thần tiên đều cứu không được, vậy còn có thể có hy vọng gì?
"Xem ra, thiên sinh tử mệnh còn phức tạp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, không cách nào hấp thu sinh cơ có thể chỉ là biểu tượng, có lẽ còn có nguyên nhân càng sâu xa hơn nữa."
Trong lòng Phương Minh có phán đoán, nhưng càng như vậy ngược lại càng khiến cậu cảm thấy hiếu kỳ hơn, rốt cuộc mệnh cách của thiên sinh tử mệnh này cất dấu cái bí mật gì không muốn người biết?
"Tần sư phó..."
"Có nhọ nồi hay không, trước đưa một số nhọ nồi qua đây." Phương Minh hướng phía Quách Khải Minh nói rằng.
"Nhọ nồi?"
Quách Khải Minh ngây ngẩn cả người, người hiện tại rất ít khi dùng củi lửa nấu cơm rồi, căn bản là không có nhọ nồi gì tồn tại, huống chi lấy tài lực của nhà họ Quách bọn họ, đồ dùng trong nhà bếp đều là dùng loại mới nhất đắt tiền nhất, càng không thể nào có mấy thứ này.
"Đi tìm, không có cũng phải đi tìm, nếu như không muốn đứa bé chết, liền dùng tốc độ nhanh nhất tìm nhọ nồi đến đây."
Vẻ mặt Phương Minh vô cùng nghiêm túc, Quách Khải Minh nghe nói như thế, không nói hai lời xoay người rời đi ra khỏi phòng, chẳng qua vào lúc này Quách Trách Hà lại mở miệng kêu hắn lại: "Để A Phúc đi kiếm đi, con có biết nơi nào có nhọ nồi đâu."
Với tư cách là thiếu gia của gia tộc lớn, Quách Khải Minh từ nhỏ tới giờ chưa từng chịu khổ gì, kêu hắn đi tìm nhọ nồi sẽ chỉ lãng phí nhiều thời gian hơn mà thôi.
"Vâng, con đi nói cho chú Phúc."
Quách Khải Minh gật đầu, nhanh chóng chạy đến cửa sân, mà quản gia A Phúc vẫn còn chờ ở sảnh lớn đằng kia.
"Ngoại trừ nhọ nồi ở ngoài, còn có tiền giấy, chu sa, hoàng biểu..."
Phương Minh còn nói ra một đống lớn gì đó, Quách Khải Minh cẩn thận ghi nhớ tất cả, bắt đầu gọi điện thoại sai người chọn mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận