Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 601: Quyết đoán (1)

Chương 601: Quyết đoán (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Màn sáng màu xanh đang thu nhỏ lại, cái này có nghĩa tất cả những người vào chiến trường thượng cổ lần này cuối cùng sẽ tập hợp chung lại một chỗ.
"Tại sao có thể như vậy, vì sao chưa từng nghe trưởng lão trong tộc nói về cái màn sáng màu xanh này?"
"Màn sáng kinh khủng như vậy, vì sao lúc tôi đi vào trưởng bối lại im bặt không đề cập tới?"
Rất nhiều thiên tài trẻ tuổi đang chạy trối chết vẻ mặt nghi hoặc, màn sáng màu xanh khủng bố như vậy, theo đạo lý những trưởng bối kia của bọn họ phải nói cho bọn hắn biết đấy, để bọn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng hoặc sớm tách ra.
"Còn tưởng rằng đây là chiến trường thượng cổ trước đây sao, lần này phong ấn buông lỏng, chiến trường thượng cổ mới chính thức hiện ra rõ ràng, thứ các người không biết còn nhiều nữa!
Ở trong một ngọn núi một người thanh niên của Chiến Thần Điện nhìn xuống mấy bóng người đang kinh hoảng chạy trốn, trong mắt có vẻ cười lạnh cùng khinh thường, lần này mới thật sự là chiến trường thượng cổ mở ra, máu tanh cùng tàn khốc chân chính giờ mới bắt đầu.
"Đã đến, vòng sáng tử vong xuất hiện, giết chóc sắp đến, đến lúc đó lại có mấy người có thể sống sót đây?"
Ở một bên khác, người đàn ông đến từ Băng Tuyết Thần Điện toàn thân áo trắng như tuyết, liếc nhìn màn sáng màu xanh cách đó không xa, trong mắt có vẻ thâm thúy.
...
Tốc độ của màn sáng màu xanh lục này rất nhanh, tất cả mọi người đang liều mạng chạy trốn về cùng một phương hướng, mà ở một ngày trước, cuối cùng Phương Minh cũng thấy được tòa thành cổ mà cậu nhìn thấy trên sườn núi lúc trước rồi.
Ở phía trước tòa thành hơn 500m, Phương Minh có thể cảm thụ được một cỗ khí tức tang thương đập vào mặt, tòa thành cổ này không có bất kỳ kiến trúc nguy nga lộng lẫy nào, chỉ có đổ nát thê lương, thành tường cũng đã rách nát không chịu nổi, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra ở năm tháng khá dài trước đó, tòa thành cổ này vô cùng huy hoàng.
Cột đá cao tới mấy trăm trượng vẫn có mấy cây còn đứng vững vàng như cũ, thành tường tuy rằng nứt đổ, nhưng dựa vào độ dài của tường thành tới xem, đây là một thành trì vô cùng lớn, chí ít vượt xa bất kỳ thành trì nào trong lịch sử nước Anh cổ đại.
Một tòa thành lớn bị hủy diệt, con ngươi của Phương Minh ngưng đọng, chẳng qua ngay khi cậu còn đang nhìn chằm chằm thành cổ, một bóng người nhanh chóng lướt qua từ bên người cậu, trực tiếp hướng phía tòa thành cổ kia, hiển nhiên người này muốn tiến vào thành cổ trước Phương Minh một bước.
Chỉ là ngay lúc bóng người này tới trên tường thành sắp vào thành cổ, đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, trực tiếp ngã xuống trên tường thành, máu tươi theo thành tường chảy xuống.
Thấy một màn như vậy, con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút, thật ra lúc trước cậu cũng muốn cứ như vậy tiến vào thành cổ, bởi vì cậu không hề cảm thụ được bất kỳ nguy hiểm nào tồn tại, chỉ có điều xuất phát từ tâm tính cẩn trọng cho nên dự định trước quan sát một chút.
Hiện tại xem ra thái độ thận trọng từng chút này đã cứu cậu một mạng, nếu không mà nói có lẽ thi thể đang treo trên tường thành bây giờ chính là cậu.
Phương Minh chú ý tới thân thể người trên tường thành kia rất nhanh đã khô quắt, máu tươi khắp cơ thể đều lưu lại trên tường thành, nhuộm đỏ tất cả tường thành trong phạm vi ba mét, tới cuối cùng sau khi trong thi thể này không còn chút máu nào, trực tiếp trượt xuống trên mặt đất.
Không tiếp tục quan tâm cỗ thi thể kia, giờ khắc này ánh mắt của Phương Minh nhìn chòng chọc vào thành tường, bởi vì sau khi thành tường này bị máu nhuộm đỏ lại khôi phục màu sắc nguyên thủy, số máu kia giống như đã bị hấp thu hết, mấu chốt nhất là thành tường vốn chằng chịt vết nứt, hiện tại mấy vết nứt này dĩ nhiên biến mất một cách thần kỳ.
"Những huyết dịch này có thể chữa trị thành tường vốn đang hư hại?"
Phương Minh đưa ra phán đoán, cùng với nói là máu, cậu càng tin tưởng là sinh cơ, cái thành tường này đang hấp thu sinh cơ của người kia sau đó bắt đầu phục hồi như cũ, nếu như nói như vậy...
Nghĩ đến màn sáng màu xanh phía sau không ngừng thu nhỏ lại đoạt mệnh, lại nhìn thành tường quỷ dị hấp thụ sinh cơ này, trong đầu Phương Minh đột nhiên hiện lên một ý niệm: Nếu như coi bọn họ trở thành một đám dê, vậy vầng sáng này chính là vòng giam dê, vòng giam dê đang không ngừng thu nhỏ lại, ép buộc bọn họ chạy về vị trí trung tâm, mà ở nơi này thì có để sẵn một cối xay thịt, chờ đợi bọn họ đi chịu chết.
Nghĩ tới ý nghĩ này, sắc mặt Phương Minh có chút khó coi, nhưng không vì vậy mà cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì trực giác nói cho cậu biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nếu quả thật là một tình thế chắc chắn phải chết, cho dù cậu có khẩn trương cũng vô ích.
"Thần linh chi thành, chỉ tín đồ cùng đời sau của thần linh mới có thể bước vào, về phần những người khác, chỉ có thể trở thành nền tảng của Thần linh chi thành."
Ba người Chiến Thần Điện cũng đã đến trước thành cổ, lúc thấy thành cổ, trên mặt ba người có vẻ mừng như điên, lập tức trở thành biểu tình cuồng nhiệt, trong miệng bắt đầu niệm tụng kinh văn nào đó, từng bước từng bước đi về phía thành cổ.
Khi ba người đi tới gần sát tường thành, một bóng người màu vàng óng hiện rõ trên bầu trời của thành cổ, là một người đàn ông khoác chiến giáp, không cách nào thấy rõ dung mạo cụ thể, chẳng qua sau khi ba người Chiến Thần Điện thấy người đàn ông mặc chiến giáp này, vẻ mặt càng thêm kích động, trực tiếp quỳ sụp trên mặt đất.
"Chiến thần, là chiến thần của điện chúng ta!"
"Không sai, chiến giáp này cùng chiến giáp của tượng thần trong Chiến Thần Điện giống nhau như đúc."
Cũng không phải thắc mắc vì sao ba người Chiến Thần Điện kích động như vậy, bởi vì bóng người này chính là chiến thần, là thần linh bọn hắn thờ phụng suốt đời, hôm nay thân thể thần linh hiện lên, làm sao có thể không kích động.
Thấy bóng người xuất hiện trên bầu trời thành cổ này, trên mặt Phương Minh lại mang theo vẻ cổ quái, bởi vì cậu cũng đã từng nhìn thấy bóng người này ở ngay trong đoạn hình chiếu lúc trước, bóng người vàng óng này chính là một trong những người bị thần linh không đầu một kiếm đánh chết.
Ba người Chiến Thần Điện nói mấy lời kia cậu cũng nghe được, trên thực tế đến lúc này, bốn phía thành cổ hội tụ hơn hai mươi người, mà vừa vặn ba người Chiến Thần Điện lại đứng cùng một phía với cậu, cho nên sau khi nghe được bóng người vàng óng kia chính là chiến thần mà Chiến Thần Điện thờ phụng, cậu mới sẽ cảm thấy khiếp sợ như vậy.
Mặc dù nói ở đây được xưng là chiến trường thượng cổ, nhưng Phương Minh vẫn chưa tin nơi này có cái gọi là thần linh đại chiến, phỏng chừng chính là trận chiến lớn giữa những cường giả mà các tộc này thờ phụng, nhưng bây giờ người của Chiến Thần Điện nói cho cậu biết đây là chiến thần, mà chiến thần ở trong đoạn hình chiếu kia lại bị thí thần giả giết chết!
"Thí thần giả, thật sự chính là danh xứng với thực."
Nếu như nói bóng người vàng óng là chiến thần, như vậy những bóng người khác trong đoạn hình chiếu kia cũng không thể có địa vị kém hơn chiến thần này, nói cách khác những người này đều là thần linh, tất cả đều bị thí thần giả kia chém giết.
Ba người của Chiến Thần Điện lại nhanh chóng bước chân đi vào thành cổ, không hề gặp phải bất kỳ nguy hiểm, thấy ba người này, không ít người ở đây trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, đây là chỗ tốt khi có thần linh che chở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận