Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 928: Hoa cỏ trước mộ phần đừng bẻ hái (1)

Chương 928: Hoa cỏ trước mộ phần đừng bẻ hái (1)
Nhìn cái ao trước mặt, sắc mặt Trần Phúc Hải tái nhợt, thật chẳng lẽ là trời muốn tuyệt hắn sao?
Bởi vì không biết phải an ủi Trần Phúc Hải như thế nào mới tốt nên đám người Lương Chính Kiều cũng im lặng, lúc trước Phương Minh đã nói, biện pháp giải quyết duy nhất chính là trồng lại cây tử đằng này lên trên phần mộ thư sinh lúc trước, để cây tử đằng lại được làm bạn cùng thư sinh, nhưng bây giờ người phụ trách làng du lịch này lại nói cho bọn hắn biết, phần mộ nơi này đã bị đào đi từ lâu rồi.
Về phần thi cốt trong mộ, bởi vì đó là mộ phần vô chủ, không có hậu nhân đến nhận lãnh, cũng không biết đã bị công nhân chôn ở nơi nào rồi.
Bình thường khi đào được phần mộ, chắc chắn công nhân thanh lý mộ phần sẽ không dám ném loạn khắp nơi, sẽ một lần nữa tìm một chỗ chôn nó xuống, đây là luật lệ, để tránh âm hồn của người chết tìm đến báo thù.
Nhưng mấu chốt là làng du lịch đã được mở mang hơn mười năm, đã sớm không biết những công nhân xây dựng làng du lịch ngày ấy phân tán tới nơi nào, mà trong số tài liệu của nhân viên làm việc trong làng du lịch này cũng không có tài liệu của đội ngũ xây dựng kia. Dù sao thì đội thi công thời ấy cũng không nề nếp như thời hiện tại, một công trình lại phân khoán cho vô số đội thi công nhỏ khác, mà những đội thi công nhỏ này đều là do chủ thầu lâm thời tạo thành, làm gì có thể tìm được người nữa.
"Cậu Phương, lẽ nào không còn cách gì khác sao?" Cháu trai của Trần Phúc Hải không cam lòng đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, mang theo hi vọng hỏi.
"Rất khó."
Phương Minh lắc đầu, tinh quái có thủ đoạn của tinh quái, giữa cây tử đằng này cùng Trần Phúc Hải đã thành lập liên hệ, dựa vào ngoại lực khó mà có thể phá phần liên hệ này đi. Nếu như hủy diệt cây tử đằng, Trần Phúc Hải cũng sẽ phải gánh chịu phản phệ.
Đương nhiên trừ phi là cường giả Thiên Cấp ra tay, nhưng cường giả Thiên Cấp nào có dễ tìm như vậy chứ? Mặt khác, nói thật, cho dù Phương Minh tìm được cường giả Thiên Cấp cũng sẽ không vì một người ngoài mà thiếu nợ ân tình.
Cũng không phải Phương Minh thấy chết không cứu, mà bởi vì cậu làm tới nước này đã có thể coi là cố hết sức rồi, dựa vào quan hệ giữa cậu và Trần Phúc Hải, nếu như cậu tìm cường giả Thiên Cấp hỗ trợ giúp Trần Phúc Hải, ngược lại sẽ nhiễm nhân quả.
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, trên mặt Trần Phúc Hải lộ ra vẻ thất vọng nhưng vẫn an ủi: "Kim nhi, không cần quá để ý, ông nội sống đã nhiều năm như vậy, cho dù có đi thì cũng có thể coi là hỉ tang, vấn đề này cũng chỉ có thể trách bản thân ông nội hám lợi..."
Tuy rằng Trần Phúc Hải cũng rất thất vọng, nhưng cũng có thể coi là nghĩ thoáng, nếu như bản thân mình không có sở thích chơi hoa, nếu như không phải mình ham tiện nghi cũng sẽ không rơi đến nước này, đây hết thảy coi như là tự tìm đi.
"Lão Trần..."
Lương Chính Kiều cũng không biết nên an ủi đối phương như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Trần Phúc Hải.
"Anh Phương Minh, mọi người mau nhìn cây tử đằng này!"
Trong lúc bầu không khí trở nên có chút ngưng trọng, đột nhiên Diệp Tử Du kinh hô một tiếng, mà khi mọi người thuận theo phương hướng ngón tay cô chỉ, nhìn thấy cây tử đằng phía trên buồng xe kia, trên mặt nguyên một đám lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thời khắc này vỏ của cây tử đằng lại bóc ra một lần nữa, sau khi một lớp vỏ cây rơi xuống lại có một vòng xanh biếc xuất hiện.
Thấy một màn như vậy, con mắt Phương Minh hơi nheo lại, ngay sau đó trực tiếp đi tiến lên ôm lấy chậu tử đằng trên tay, bước nhanh về phía cái ao kia, cuối cùng trực tiếp đập mạnh chậu tử đằng xuống nước.
Động tác này của Phương Minh khiến mọi người tại đây đều nhìn mà choáng váng, lúc trước không phải chính cậu nói không thể phá hư cây tử đằng này ấy ư? Vì sao chính cậu lại đập cây tử đằng này đi như vậy?
Chẳng qua, rất nhanh thì phần nghi ngờ này đã biến thành chấn động khi một màn kế tiếp xuất hiện.
Chậu hoa rơi vào trong nước khiến bọt nước văng khắp nơi, chậu trực tiếp vỡ vụn ra, chẳng qua cái ao cũng không sâu, chỉ chừng một mét cho nên chỉ có thể chôn vùi phần bùn đất của cây tử đằng, cành của cây vẫn đang nổi trên mặt nước.
Mà khiến đám người Diệp Tử Du khiếp sợ là cây tử đằng kia đang không ngừng tróc vỏ, quan trọng nhất là không ngờ nó lại nở hoa một lần nữa, cánh hoa màu tím kia từ từ rơi xuống khỏi cành hoa, thẳng đến cuối cùng rơi xuống trên mặt nước, khoảng thời gian xảy ra tất cả những chuyện này chỉ không tới mười giây.
Cây tử đằng nở hoa sẽ nở suốt bảy ngày, mà bây giờ căn bản cũng không phải thời kì cây tử đằng nở hoa.
Sóng nước nhộn nhạo, hoa của cây tử đằng cũng tản lạc ra, phiêu tán ở chung quanh mặt ao, toàn bộ mặt ao giống như được phủ một lớp hoa màu tím, hình ảnh cực kỳ duy mỹ.
Vậy mà không biết vì sao mọi người ở đây lại cảm thấy bi thương tràn ngập, nơi phát ra phần tâm tình bi thương này cũng không phải từ chỗ nào khác mà chính là từ bụi cây tử đằng kia.
Cây tử đằng nở hoa, nhưng tốc độ vỏ cây bóc ra lại nhanh hơn, vốn là cây tử đằng cao hơn một mét, sau khi vỏ cây không ngừng tróc ra lại chỉ còn lại có nửa mét, một cành cây màu xanh chỉ cao có nửa mét.
Không đợi vỏ cây bị bong ra toàn bộ, nửa thân cây này lại trở nên khô vàng héo úa, đồng thời lại một lần nữa xuất hiện hiện tượng vỏ cây rơi xuống, mà hoa của cây tử đằng cũng lại nở rộ một lần nữa.
Tầng tầng cánh hoa phủ kín ao nước, hoa của cây tử đằng không ngừng tái diễn những động tác này, nhưng tất cả mọi người đều biết, hẳn là bụi cây tử đằng này đang phải trả giá bằng cách tự thiêu đốt sinh mạng của mình.
Đều nói cây khô gặp xuân mới có thể bắt đầu sinh mạng một lần nữa, nhưng có bao nhiêu cây cối có thể chống lại sự lạnh giá của mùa đông chứ? Rễ cây bị lão hóa, sau khi chất dinh dưỡng hao hết nhất định sẽ phải đối mặt với tử vong.
Mà căn bản lúc này rễ cây tử đằng không hề hấp thụ chất dinh dưỡng trong đất, bởi vì rễ của nó vẫn luôn phiêu phù ở trong nước.
"Nó đang làm cái gì?" Diệp Tử Du nhẹ giọng hỏi.
"Đang nói cho chủ nhân của nó, nó trở lại rồi!"
Vẻ mặt Phương Minh cũng có chút phức tạp, phù dung sớm nở tối tàn, chỉ vì vi đà!
Rất nhiều người biết rõ sự tích thê mỹ về hoa quỳnh, nhưng chuyện cây tử đằng đang làm lúc này không phải cũng giống hệt hoa quỳnh hay sao? Không ngừng thiêu đốt tánh mạng của mình chỉ vì tìm kiếm chủ nhân của nó, ở trên mảnh đất quen thuộc này, vì muốn cho chủ nhân của nó phát hiện nó, thông qua phương thức này để liên hệ với chủ nhân của nó.
Chỉ là mặc dù cây tử đằng có linh tính, nhưng rốt cuộc còn chưa có linh trí, nó cảm nhận hơi thở của vùng đất quen thuộc nhưng lại không biết chủ nhân của nó đã sớm rời khỏi nơi này.
Một lần, hai lần, ba lần...
10 phút sau, cây tử đằng biến thành độ cao cỡ cây giống, mà mỗi một lần hoa tử đằng nở ra cũng chỉ có chừng hai, ba cánh.
"Ôi!"
Một tiếng thở dài truyền ra, đồng thời một cánh tay cũng tiến vào trong ao, nắm lấy mầm cây tử đằng kia trong lòng bàn tay.
Cái tay này dĩ nhiên chính là tay của Phương Minh.
"Bây giờ nó đã không còn linh tính, đã trở thành một mầm cây tử đằng mới nguyên, ông còn nguyện ý bồi dưỡng nó không?"
Phương Minh nhìn về phía Trần Phúc Hải, nếu như cậu không ra tay ngăn cản, cây tử đằng sẽ hao hết tất cả sinh mệnh, cũng sẽ hoàn toàn tiêu tán, vì không nỡ cho nên cậu mới ngăn cản ở ngay khoảnh khắc cuối cùng này.
Đối với cây tử đằng này, mỗi lần tróc da cũng là mỗi lần mất đi linh tính, trải qua nhiều lần như vậy linh tính của cây tử đằng này đã hoàn toàn không còn, cũng không khác gì một mầm cây tử đằng non vô cùng bình thường.
"Anh Phương Minh, để em trồng nó đi."
Diệp Tử Du mở miệng, hốc mắt của cô đã đỏ ửng, cô bị lòng trung tâm không thay đổi của cây tử đằng này làm cảm động, muốn bồi dưỡng cây tử đằng này.
Vẻ mặt Trần Phúc Hải có chút xấu hổ, bởi vì hắn có chút do dự không thể quyết định được, đúng là hắn ưa thích chơi hoa, nhưng có chuyện lần này, chỉ sợ sau này mỗi lần nhìn thấy cây tử đằng hắn đều sẽ nhượng bộ lui binh, mặc dù có Phương Minh nói ra lời bảo đảm nhưng bóng ma trong lòng hắn cũng không dễ xóa bỏ như vậy.
Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Hơn nữa sau khi trải qua sự tình lần này, sợ rằng Trần Phúc Hải có muốn chơi hoa nữa cũng phải hiểu rõ tường tận lai lịch của chậu hoa mới dám chăm sóc tiếp, mà những loại hoa từng nằm trên mộ phần này hắn tuyệt đối không bao giờ dám sờ tới nữa.
Hoa cỏ trước mộ phần đừng hái đào, câu nói mà thế nhân đã lưu truyền này thật sự rất có đạo lý.
"Được."
Nếu Tử Du đã muốn trồng đương nhiên Phương Minh sẽ không phản đối, hơn nữa có bản thân mình quan sát chắc chắn cây tử đằng này sẽ không thể gây họa cho người khác được nữa, như vậy cũng có thể khiến nhà họ Trần an tâm.
Sự tình đã được giải quyết, đoàn người ở lại làng du lịch ăn bữa trưa, chẳng qua cũng có lẽ vì chuyện cây tử đằng nên hứng thú của mọi người đều không cao lắm, bữa cơm này yên lặng vô cùng, sau khi ăn xong, mọi người cũng lập tức lái xe quay trở về Ma Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận