Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 367: Chân tướng năm đó

Chương 367: Chân tướng năm đó
Hung thủ giết chết người đàn ông ở cửa miếu là một người khác hoàn toàn!
Những lời này của Phương Minh khiến cho Diệp Tử Du ngây ngẩn cả người, ở trong thôn này còn có hung thủ giết người khác sao?
"Ngay từ đầu khi đến cửa miếu thấy người đàn ông kia, trong lòng anh đã hơi nghi ngờ rồi, dựa theo lời của Vương Quốc Đống thì người đàn ông này không liên quan gì tới chuyện năm đó, nhưng vì cái gì cách thức tử vong lại giống trong đồng dao như đúc?"
"Bài đồng dao này rất hiển nhiên là do đứa trẻ năm đó lưu lại, mục đích đúng là vì để cho những thôn dân đã ra tay năm đó sống trong sợ hãi, hơn nữa từ cách thức tử vong của ông lão nhà họ Trương cũng có thể thấy được một điểm, người hung thủ này là muốn phục chế thủ đoạn năm đó đám kia thôn dân kia đã giết chết đứa trẻ, cho nên tuyệt đối không thể nào dùng thủ đoạn này lên người một người không có liên quan gì."
Nghe Phương Minh phân tích, trên mặt Diệp Tử Du lộ ra vẻ bừng tỉnh, dựa theo tư tưởng của người một lòng báo thù đến nói, đúng là không thể dùng loại thủ đoạn này để giết chết một kẻ không quen biết, dù cho người đàn ông ở cửa miếu này vô tình nhìn thấy cảnh hắn giết người, thì cùng lắm là hắn ta giết người diệt khẩu mà thôi.
"Cho nên lúc đó anh liền hoài nghi, liệu có phải ở trên đảo này vẫn tồn tại một hung thủ khác, chính là tên hung thủ này giết chết người đàn ông ở cửa miếu, sau đó vì muốn giá họa tội danh này cho người khác, hoặc là vì mục đích nào đó, mới khiến cách thức tử vong của người này giống hệt trong bài đồng dao."
"Cho tới sau này lúc tôi đến tòa thành đó gặp được ông, rồi những lời nói của ông khiến tôi lâm vào tự hỏi, sau đó lại thêm Tử Du nói cho tôi biết Vương Quốc Đống cùng Nhàn Vân đạo trưởng kia có quen biết, tôi càng thêm xác định phán đoán này."
Phương Minh nhìn ông lão, mà Diệp Tử Du thì nhìn về phía Phương Minh cùng ông lão, cô thật không ngờ Phương Minh cùng ông lão lại gặp nhau bên trong tòa thành trong sương mù.
"Tôi một mực suy đoán hung thủ thứ hai là ai, tuy rằng trong lòng của tôi đã có đối tượng hoài nghi, nhưng không có chứng cứ, chẳng qua ngay khi tôi nhìn thấy nội dung trên bức tranh thứ hai, cuối cùng thì tôi cũng đã rõ ràng, kẻ giết người đàn ông ở cửa miếu chính là vị Nhàn Vân đạo trưởng kia."
Lúc ông lão mặt sẹo nghe thấy Phương Minh nói đến đây, tròng mắt co rút lại một chút, mà khuôn mặt Diệp Tử Du thì hiện lên vẻ khiếp sợ, không rõ Phương Minh tại sao lại hoài nghi đến trên đầu vị Nhàn Vân đạo trưởng kia.
"Tử Du, lúc trước anh cũng đã nói qua, nội dung trên bức tranh này cũng không phải do ông ta biết trước, mà một màn trong bức vẽ đã xảy ra trước cả khi nạn dân bị thiêu cháy. Em còn nhớ rõ những lời trước đây Vương Quốc Đống nói không, lúc đó đám nạn dân kia cùng bị nhiễm ôn dịch."
Phương Minh thấy Diệp Tử Du khó hiểu liền mở miệng nói, Diệp Tử Du gật đầu, chính là bởi vì đám nạn dân bị nhiễm ôn dịch, cho nên thôn dân mới có thể phòng hỏa thiêu chết những nạn dân này, bằng không mà nói, cho dù song phương có cừu hận lớn hơn nữa, các thôn dân cũng sẽ không làm chuyện điên cuồng đến như thế.
"Đúng vậy nha, ở thời đại kia có ôn dịch cũng là chuyện rất bình thường, nhưng nếu như ôn dịch này là do con người gây ra thì sao? Có người muốn cho nạn dân nhiễm ôn dịch, sau đó mượn tay thôn dây thiêu chết những nạn dân này."
Nghe được lời của Phương Minh, con ngươi Diệp Tử Du sáng ngời: “Phương Minh, ý anh là nói nội dung trên bức tranh thứ hai chính là vị đạo sĩ kia cho những nạn dân này uống nước có độc, cho nên những nạn dân này mới bị nhiễm ôn dịch."
Diệp Tử Du dù sao cũng là người thông minh thanh khiết, lời nói của Phương Minh cộng thêm nội dung của những bức tranh kia, khiến cho cô hiểu rõ ý của Phương Minh.
"Không sai, này từ đầu tới đuôi đây đều là một cái bẫy, đạo sĩ trong bức tranh trên kia dụ dỗ nạn dân uống nước có độc mới bị nhiễm ôn dịch, sau đó lại để cho thôn dân đốt chết nạn dân, cuối cùng hắn lại nghĩ kế cho các thôn dân xây dựng cái tòa thành này, có thể nói, thảm kịch năm đó chính là do một tay đạo sĩ kia bày kế."
"Mà hết thảy những chuyện này ông cũng biết đi." Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía ông lão mặt sẹo: “Tranh này chính là do ông vẽ."
"Không sai, tôi cũng biết."
Ông lão lần thứ hai thừa nhận, Diệp Tử Du hơi kinh ngạc: “Năm đó ông chỉ là một đứa bé, vấn đề này ngay cả những thôn dân kia cũng không biết, sao ông có thể biết được?"
"Đáp án ngay trên bức họa thứ ba."
Phương Minh thay mặt ông lão trả lời, vừa rồi Diệp Tử Du bị ông lão dọa sợ nên chưa kịp xem đến nội dung trên bức họa thứ ba, thế nhưng Phương Minh thì đã nhìn rõ rõ ràng ràng.
Ở trên bức họa thứ ba có một nam một nữ, nam mặc đạo bào, mà nữ thì ôm một đứa bé nhìn bóng lưng của người đàn ông, trên mặt tràn đầy nước mắt.
"Nếu như tôi đoán không lầm mà nói, năm đó Hà quả phụ cùng vị đạo sĩ kia chính là tình lữ, mà ông chính là con trai của vị đạo sĩ kia."
Khi Phương Minh nói lời này, ánh mắt nhìn chòng chọc vào ông lão, mà nghe thấy những lời đó, trên mặt ông lão nổi đầy gân xanh, kéo theo cả khuôn mặt đều run rẩy kích động, ngay cả vết sẹo kia đều trướng thành màu đỏ thẫm.
Đây là biểu hiện khi kích động cực độ!
"Quả nhiên là như vậy."
Trong lòng Phương Minh khe khẽ thở dài, xem ra cái suy đoán trong lòng của cậu chính là thật sự, từ phản ứng của ông lão đã có thể xác nhận.
"Phương Minh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Tử Du phát hiện dựa vào trí tuệ của một sinh viên tài giỏi ở đại học Thủy Mộc như cô đột nhiên cũng có chút không đủ dùng rồi, không ngờ Hà quả phụ dĩ nhiên là tình lữ của vị đạo sĩ năm đó, hơn nữa lại còn có đứa bé, mối quan hệ này không khỏi cũng quá phức tạp đi.
"Tử Du, nếu như phải cẩn thận nhắc tới..."
Đinh linh linh.
Ngay khi Phương Minh chuẩn bị giải thích cặn kẽ tình huống cho Diệp Tử Du, điện thoại trên tay của Diệp Tử Du đổ chuông.
"Là điện thoại của Trương Diễm."
Diệp Tử Du liếc nhìn dãy số rồi nói với Phương Minh một câu, sau đó mới nhấn nút trả lời.
"Tử Du, bên này đã xảy ra chuyện, những thôn dân kia như mê muội rồi vậy, cầm xẻng sắt rồi cầm cuốc, dưới sự dẫn dắt của Vương Quốc Đống cùng đạo sĩ kia đi về phía tòa thành sau núi."
Giọng nói của Trương Diễm rất gấp, mà nghe được lời nói của Trương Diễm, sắc mặt của Phương Minh cùng ông lão đồng thời biến đổi một chút, bởi vì chỉ có hai người bọn họ biết tòa thành kia có ý nghĩa thế nào.
"Thì ra đây mới là mục đích của bọn hắn, đi, lập tức chạy tới tòa thành bên kia."
Không kịp cùng Diệp Tử Du giải thích chuyện xảy ra năm đó, Phương Minh lôi kéo Diệp Tử Du chạy về phía sau núi, ông lão mặt sẹo thì ngây ra tại chỗ, trên mặt có vẻ phức tạp, dường như còn đang xoắn xuýt điều gì, hồi lâu sau mới đuổi kịp bóng lưng của Phương Minh cùng Diệp Tử Du.
...
Phía sau núi.
Toàn bộ thôn dân đều vác cuốc cùng xẻng sắt, nguyên một đám vẻ mặt dại ra đi về phía sau núi, mà đoàn người Lăng Dao cũng ở trong đám người.
Lăng Dao cùng Trương Diễm các cô ở giữa đoàn người, đám người Trương Diễm cùng Trần Trạch vẻ mặt dại ra, trong số mọi người chỉ có vẻ mặt Lăng Dao là thoáng bình thường, đảo mắt chú ý đến tình huống chung quanh.
"Nhàn Vân, lúc này nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa."
Trong đám người, Vương Quốc Đống cùng Nhàn Vân đạo trưởng hai người đi ở một bên, đắc ý nhìn vẻ mặt chết lặng của những thôn dân đang đi về phía sau núi.
"Đừng quên, trong thôn còn có ba người đấy, một đôi tình lữ còn có lão già kia."
"Hai người trẻ tuổi kia không cần để ý, đợi đến lúc giải quyết xong chuyện bên này lại đi tìm bọn hắn, về phần lão bất tử kia, hừ, tôi đã sớm nhìn ông ta không thuận mắt rồi, nếu như không phải người trong thôn bảo vệ ông ta, tôi đã sớm giết chết ông ta."
Trên mặt Vương Quốc Đống mang theo vẻ âm lãnh vừa đi vừa nói chuyện với Nhàn Vân đạo trưởng, khi đi đến bên cạnh Lăng Dao Lăng Dao lập tức thay đổi ánh mắt, trở nên dại ra như đám người Trương Diễm đang đứng bên cạnh.
Mấy trăm thôn dân không bao lâu liền đã đi tới phía sau núi, đi tới trước mặt đám sương mù dày đặc, Vương Quốc Đống nhìn Nhàn Vân đạo trưởng một cái, Nhàn Vân đạo trưởng móc ra một mặt cờ xí từ trong ống tay áo ở tay phải, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm.
"Bắt đầu!"
Theo mặt cờ trong tay Nhàn Vân đạo trưởng lay động, sương mù dày đặc kia dần dần tiêu tán, lộ ra hình dáng mặt đất.
Đã không có sương mù dày đặc, thôn dân tiến lên rất nhanh, không bao lâu liền đã đi tới bên dưới tòa thành kia. Tường thành cao cỡ 10m, bên cạnh có một cửa sắt rộng cỡ 2m đang khép chặt, mà ở trên cửa thành có treo một chiếc gương cùng một tấm bùa chú.
"Năm đó chúng ta đã bị ngăn cản ở nơi này, những năm gần đây tôi một mực nghiên cứu phải làm sao mới có thể mở tòa thành mà sư phụ tôi đã lưu lại này, cuối cùng thì năm nay cũng có đột phá."
Vẻ mặt của Nhàn Vân đạo trưởng hơi có chút kích động, mà Lăng Dao trong đám người thì yên lặng nghe đoạn đối thoại của hai người.
"Đúng vậy, lần trước đã chết bảy người, nếu như không nhờ tôi cơ trí thì đã bị các thôn dân phát hiện ra, lúc này đây tuyệt đối không thể sai lầm."
"Yên tâm đi, tôi đã hiểu được huyền bí trong trận pháp mà sư phụ tôi để lại, trận pháp này lúc được xây lên, thi cốt của nạn dân kia chính là công cụ để bày binh bố trận, lúc đó nạn dân là có 268 người, còn lần này ở đây vừa vặn có 270 người, cũng đủ để phá vỡ cửa thành này rồi."
Trên mặt Nhàn Vân đạo trưởng có vẻ tự tin, đặt balo trên người xuống, từ bên trong móc ra hơn mười mặt cờ xí, trực tiếp đâm trên mặt đất.
"Thiên quân xá mệnh, tung đậu thành Binh!"
Nhàn Vân đạo trưởng ngồi xếp bằng ở trước những lá cờ này, đồng thời tay áo vung lên, từng khỏa đậu tương từ trong tay áo của hắn ném ra, rơi vào giữa những lá cờ.
"Ra khỏi hàng!"
Ngón tay của Nhàn Vân đạo trưởng chỉ hướng một mặt cờ màu vàng, cờ xí chuyển động, một nhóm thôn dân đi ra, bắt đầu đi về một góc của tòa thành.
"Phía trái!"
Một mặt cờ khác chuyển động, lại có một nhóm thôn dân đi về phía một góc khác của tòa thành, đến cuối cùng, những thôn dân này phân biệt đứng ở bốn góc của tòa thành.
Sau khi các thôn dân đứng vào vị trí, Nhàn Vân đạo trưởng lại đi về phía dưới cửa thành, ánh mắt dừng ở tấm bùa kia, trên mặt có vẻ đắc ý.
"Sư phụ à, người cho là thiết kế của người đã thiên y vô phùng rồi sao? Chỉ là người quá coi thường đồ đệ của người rồi, vậy mà lại quên hủy diệt dấu vết, thật không ngờ tôi có thể tìm thấy ghi chép về trận pháp này ở một hóc hẻo lánh đi."
Sau một lúc lẩm bẩm, Nhàn Vân đạo trưởng nắm chặt tấm bùa màu đỏ trong tay, sau một khắc, trực tiếp dính tấm bùa lên cửa sắt.
Oanh!
Ngay khoảnh khắc khi tấm bùa màu đỏ dính lên cửa sắt, một cơn gió lớn đột nhiên nổi lên, cùng lúc đó tấm gương trên cửa thành bắt đầu bắn ngược ra hào quang óng ánh, ánh sáng như kiếm bắn về phía Nhàn Vân đạo trưởng.
Xíu, xíu, xíu!
Nhàn Vân đạo trưởng vội vã lui về phía sau, mà trên mặt đất nơi lúc nãy hắn ta đứng đã xuất hiện vết rạn chằng chịt, những vết rạn đó đều là do ánh sáng từ tấm gương phản chiếu mà thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận