Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 301: Hiện tại, ngươi còn muốn cự tuyệt bản công tử sao?

Chương 301: Hiện tại, ngươi còn muốn cự tuyệt bản công tử sao?
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Nhị công tử, ba chữ này có lực chấn nhiếp vô cùng lớn.
Trong toàn bộ trang viên, chỉ ngay cả giọng nói cũng thấp xuống vài phần, tiếng nghị luận khi trước cũng chớp mắt tiêu thất.
Người có tên, cây có bóng.
"Nhị công tử."
Mấy người Cầu trưởng lão và lão gù tiến lên đón, Mục Võ trên mặt không có biểu tình biến hóa gì, điều này làm cho trong lòng ba người Cầu trưởng lão trở nên thấp thỏm, bọn họ biết nhị công tử là đang tức giận.
"Bọn ta vô năng, không thể hoàn thành nhiệm vụ nhị công tử giao phó, tình nguyện bị phạt. "
Mục Võ lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía mấy người Cầu trưởng lão, chỉ như vậy vài giây, nhưng đối với mấy người Cầu trưởng lão mà nói là đã không ngừng dày vò.
"Các ngươi nhớ kỹ, nếu như có lần sau cũng không cần quay về gặp ta. "
Giọng nói bình thảng nhưng lại mang theo áp lực không thể kháng cự, đám người Cầu trưởng lão chẳng những không vì vậy cảm thấy ủy khuất, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bọn họ biết lần này là không cần chịu phạt.
Không chỉ đám người Cầu trưởng lão cảm thấy có gì đó không đúng, những người khác cũng đều cảm thấy như vậy, đơn giản đó là nhị công tử.
Mục Võ từng bước một đi về phía trước, tất cả mọi người nhanh chóng nhường đường, động tác của hắn không nhanh, nhưng làm cho biểu tình của Thiệu Trạch Minh trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Cuối cùng, khi Mục Võ đi tới trước lôi đài ba thước thì ngừng lại, ánh mắt đầu tiên là rơi vào trên người Thiệu Trạch Minh, mà tay phải của Thiệu Trạch Minh cầm thật chặc vỏ kiếm, cả người tựu như lúc nào cũng lập tức rút lợi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ năng lực.
Bất quá, ánh mắt của Mục Võ cũng chỉ dừng lại trên người Thiệu Trạch Minh ba giây, sau đó liền nhìn về phía Lữ Trí Thần đang vẻ mặt tuyệt vọng bên cạnh.
"Đúng là phế vật, ta cho ngươi nhiều tài nguyên như vậy, đào tạo ngươi mười năm, còn đích thân sáng lập diệt môn thư để cho ngươi báo thù, thật không ngờ ngươi lại khiến cho ta thất vọng như vậy."
Lữ Trí Thần nghe Mục Võ nói, có chút xấu hổ cúi đầu.
"Phế vật với ta mà nói không có giá trị."
Mục Võ nhìn về phía Lữ Trí Thần như nhìn thấy một người chết, nói xong lời này sau đó ánh mắt lại chuyển hướng về phía Phương Minh trên lôi đài, "Ngươi phế bỏ của ta một tên thủ hạ, chẳng khác nào tát vào mặt của ta, nói thật, nếu là trước đây ngươi đã biến thành một xác chết rồi. "
Trên lôi đài, Phương Minh chỉ cười cười.
"Bất quá bản công tử gần đây quý trọng người tài, chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo bản công tử, việc này bản công tử đều có thể bỏ qua, đồng thời, phế vật này cũng có thể giao cho ngươi xử lý. "
Mục Võ vừa nói xong, toàn trường một mảnh xôn xao, bởi vì người ở chỗ này thật không ngờ Mục Võ và Thiệu Trạch Minh có cùng một dạng tâm tư, là muốn thu Phương Minh về dưới trướng.
Sắc mặt Lữ Trí Thần lại tái nhợt một phần, móng tay đâm sâu lún vào lòng bàn tay, hắn cho tới bây giờ cũng biết trong mắt Nhị công tử chỉ có hai loại người, một loại là người hữu dụng, một loại là người vô dụng.
Nếu như không phải là vì cha mình báo thù, hắn sẽ không chọn đầu nhập dưới trướng của Mục Võ, bất quá bây giờ hắn cũng chẳng còn gì để mất bởi vì thua diệt môn thư đối với hắn mà nói đã là mất đi cả thế giới.
Rất nhiều người nhìn về phía Phương Minh, bọn họ cảm thấy vô cùng hồi hộp bởi vì đối mặt với lời chiêu dụ của một vị công tử, thiết nghĩ không có ai cự tuyệt.
Giới tu luyện tuy là dựa vào thực lực để nói chuyện, mà thực lực là cần tài nguyên để tu luyện, tài nguyên đến từ chính nơi nào, phần lớn chính là dựa vào chỗ dựa vững chắc sau lưng cung cấp, cho nên đối với một vài tu luyện giả nhất là tán tu mà nói, có thể tìm được một ngọn núi chống lưng là tốt nhất.
Mà nhị công tử, chính là một ngọn núi như vậy.
Trong đám người, duy chỉ có vị lão giả dơ bẩn kia là mang trên mặt ý vị thâm trường, ánh mắt dừng lại trên người Phương Minh.
"Thật ngại quá, ta không có ý định đi theo.bất cứ ai."
Xôn xao!
Phương Minh vừa nói xong toàn trường liền xôn xao một hồi, lúc này đây tất cả đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Phương Minh, bởi vì bọn họ thật không ngờ Phương Minh lại cự tuyệt.
"Tên Phương Minh này cũng quá không biết thân phận rồi, nhị công tử quý trọng người tài như vậy lại không biết điều."
"Đúng vậy, cậy tài khinh người cũng phải có giới hạn, hắn thật vẫn cho là hắn có thể so sánh cùng nhị công tử sao. "
"Coi như hắn có thiên phú như thiên phú của nhị công tử, nhưng nếu như không biết xem xét thời thế, không biết mình hiện đang gặp phải tình cảnh như thế nào, thiên tài như vậy cũng sống không lâu dài được."
"Hắn cũng không suy nghĩ một chút tình cảnh của hắn trước mắt, không chọn đi theo nhị công tử, nhị công tử có thể buông tha hắn sao? "
Tất cả mọi người cảm thấy Phương Minh quá không biết điều, cảm thấy Phương Minh quá ngạo khí.
Thần sắc của Mục Võ trầm xuống, "Ta là người không thích bị người khác cự tuyệt, cũng không muốn thử thêm một lần nữa. "
Phương Minh bật cười lớn, "Ta cũng là người không thích lặp lại lời nói, huống chi lời này ta lúc trước đã nói qua một lần. "
"Haha, tốt, tán thưởng cái tính khí này của ngươi, tuy là ngươi lúc trước cự tuyệt ta, nhưng ta thích ngươi. "
Thiệu Trạch Minh vẫn không nói gì lúc này bỗng cất tiếng cười to, hiển nhiên Phương Minh cự tuyệt Mục Võ khiến hắn cảm thấy trong lòng rất vui sướng.
Mục Võ chuyển ánh mắt hướng về phía Thiệu Trạch Minh "Bại tướng dưới tay Lão Tứ, có tư cách gì để nói?"
Thiệu Trạch Minh biểu tình băng lãnh, "Vậy hãy để bại tướng như ta đi thử một chút cái gọi là bản lĩnh của nhị công tử. "
Nghe Thiệu Trạch Minh nói, đoàn người phấn chấn một hồi, bởi vì bọn họ mong đợi một màn xuất hiện, Thiệu Trạch Minh và nhị công tử quả nhiên là đối mặt.
Mục Võ cười nhạt, Thiệu Trạch Minh cũng khẽ quát một tiếng, tay phải ấn ở trên chuôi kiếm, nhưng, cảnh Thiệu Trạch Minh rút kiếm mà mọi người mong chờ vẫn chưa xuất hiện, ngược lại Thiệu Trạch Minh biểu hiện trên mặt trở nên ngưng trọng.
"Xảy ra chuyện gì? "
"Thiệu Trạch Minh tại sao không rút kiếm? "
Trong đám người, nhà sư điên Nhiếp Thông đột nhiên mở miệng nói: "Không phải hắn không rút kiếm, mà là hắn bị khí cơ của Mục Võ khóa lại, không xuất kiếm được."
Trong đám người đứng đây, chỉ có hắn đã nhìn ra tình huống của Thiệu Trạch Minh, Mục Võ tuy không nhúc nhích, thế nhưng khí cơ trực tiếp khóa được Thiệu Trạch Minh, khí cơ áp bách phía dưới, Thiệu Trạch Minh không xuất kiếm được.
A!
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, từng người mang trên mặt vẻ khiếp sợ, chỉ dựa vào khí cơ đã có thể làm cho Thiệu Trạch Minh không xuất kiếm được, nhị công tử này rốt cuộc là cường đại đến trình độ nào?
Tầng ba Địa cấp? Tầng bốn Địa cấp?
Chưa đến bốn mươi tuổi, đã tu đến cảnh giới tầng ba, tầng bốn địa cấp, cái thiên phú này thật sự là quá kinh người.
Thân là người trong cuộc Thiệu Trạch Minh lúc này là người cảm thụ sâu nhất, hắn rõ ràng cảm thụ được khí cơ cường đại từ trên người Mục Võ truyền tới trực tiếp khóa được hắn, cổ khí thế kia đè nặng hắn khiến hắn căn bản là không rút kiếm ra được.
"Muốn ta chịu thua như vậy ư, không có dễ dàng như vậy đâu. "
Thiệu Trạch Minh nổi giận gầm lên một tiếng, sau một khắc sắc mặt ửng hồng, ngay sau đó một dòng máu từ khóe miệng của hắn tràn ra, còn hắn lại lui ba bước về phía sau.
Xoẹt!
Trưởng kiếm xuất vỏ!
"Lợi dụng năng lực bạo phát khi tự tổn thương cơ thể để phá giải hết khí cơ, Thiệu Trạch Minh thật đúng là quyết đoán."
Vẫn là Nhiếp Thông mở miệng, giờ khắc này đám người xung quanh vừa nhìn chằm chằm lôi đài bên kia, vừa vểnh tai lắng nghe Nhiếp Thông giảng giải.
Địa cấp cường giả đánh nhau, bọn họ xem không hiểu, cho nên cần Nhiếp Thông giải thích, mà Nhiếp Thông tựa hồ cũng biết tâm tư của mọi người, nên cũng không có tính toán.
"Tập trung khí cơ tất nhiên chỉ có cấp cường giả mới có thể làm được, nói trắng ra chính là điều động khí tràng chung quanh để ngăn chặn đối thủ, khí tràng này cân bằng với khí tràng của đối thủ, dưới tình huống bình thường nếu muốn phá giải chỉ có một biện pháp, đó chính là trong chớp mắt tăng cường khí tràng của mình. "
"Thiệu Trạch Minh lựa chọn biện pháp là cắn đầu lưỡi của mình, trong khoảnh khắc đầu lưỡi bị cắn, khí tràng được tăng cường, đột phá phong tỏa của khí cơ, kế tiếp, thì chờ Thiệu Trạch Minh có thể nắm chặc cơ hội này không, Thiệu Trạch Minh xuất kiếm và không xuất kiếm rõ là hai cấp bậc."
Câu nói sau cùng của Nhiếp Thông khiến mọi người đều hiểu ra, bởi vì tất cả mọi người đều biết Kiếm Vũ môn là chuyên gia trong kiếm thuật, hơn nữa còn phải dung nhập đạo pháp vào trong kiếm thuật.
Có thể nói, đệ tử Kếm Vũ Môn có kiếm và đệ tử Kiếm Vũ Môn không có kiếm, hoàn toàn hơn kém nhau gấp đôi, thực lực càng mạnh chênh lệch này lại càng lớn.
Trường kiếm huy vũ!
Thiệu Trạch Minh không do dự trực tiếp bổ một kiếm về phía Mục Võ, đưa tới từng cơn luồng khí dao động ngay cả mọi người vây xem đều cảm nhận được.
"Trường kiếm vấn lộ! "
Một kiếm vung ra, Thiệu Trạch Minh lại vung tiêp một kiếm, bởi vì hắn biết cơ hội chỉ có một lần, đối phương sẽ không cho hắn thêm cơ hội xuất thủ.
"Trường kiếm vấn tâm."
"Trường kiếm vấn đạo."
Tuyệt học của Kiếm Vu môn, Vấn Kiếm tam thức, sát nhập đạo thuật ở bên trong, mà đây cũng là ba chiêu mạnh nhất của Thiệu Trạch Minh.
Đối mặt với trường kiếm của Thiệu Trạch Minh, chân mày của Mục Võ đều không hề nhíu một lần, mãi đến khi Thiệu Trạch Minh thi triển xong, lúc này mới chậm rãi vung ra một quyền.
Lúc Mục Võ vung ra một quyền này, trong những người có mặt tại đây, sắc mặt của Nhiếp Thông và lão giả dơ bẩn biến hóa một cái, còn trên lôi đài, thần sắc của Phương Minh cũng có chút quái dị, bởi vì hiện tại trong cơ thể hắn tinh huy châu không bị khống chế chuyển động một cái.
"Thiệu Trạch Minh thua."
Nhiếp Thông khẽ thở dài một cái, mà tựa hồ là như để nghiệm chứng lời nói của Nhiếp Thông, ngay sau đó, Mục Võ trực tiếp đấm vào trường kiếm của Thiệu Trạch Minh.
Trường kiếm rung động, tiếng kiếm vang lên, chỉ sau một khắc trực tiếp vỡ vụn, mà cùng lúc đó Mục Võ cũng đấm vào ngực của Thiệu Trạch Minh.
Bộp!
Thiệu Trạch Minh như diều đứt giây té bay ra ngoài, vừa bay giữa không trung cùng vừa phun ra một ngúm máu, khi rơi xuống đất, nét mặt vô cùng nhợt nhạt.
Tĩnh!
Đoàn người hoàn toàn yên tĩnh!
Tuy là tất cả mọi người cảm thấy Thiệu Trạch Minh sẽ khiêu chiến không thành công, nhưng bọn họ từ trước đến nay đều cho rằng Thiệu Trạch Minh và Nhị công tử chắc sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, mà bây giờ xem ra đây rõ ràng chính là một hồi chiến đấu chênh lệch.
Không phải Thiệu Trạch Minh quá yếu, mà là nhị công tử quá mạnh mẽ.
Bây giờ Thiệu Trạch Minh tuyệt đối có thực lực của tứ công tử ba năm trước, có thể mặc dù như vậy vẫn chịu không được một quyền của nhị công tử, người ở chỗ này đã không dám tưởng tượng thực lực của Nhị công tử rốt cuộc là tới trình độ nào.
Phương Minh mắt cũng híp lại, hắn biết rõ, nếu như đổi lại là hắn cũng không tiếp nổi một quyền này, Nhị công tử này thực lực đúng là khủng bố.
"Nhị công tử uy vũ! "
Đám người Cầu trưởng lão lúc này nào còn có dáng dấp của cường giả, giống như chó săn ở một bên hô to.
Mục Võ không thèm nhìn mấy người Cầu trưởng lão, mà đưa mắt nhìn sang Phương Minh:
"Hiện tại, ngươi còn muốn cự tuyệt bản công tử sao? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận