Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 867: Cái này không thể nào

Chương 867: Cái này không thể nào
Ngoài sảnh lớn của tổ trạch, tất cả mọi người rối rít nhường ra vị trí, chẳng qua, cho dù là Phương Minh hay là Lý Hùng cũng đều là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, nếu thật sự đánh nhau, chỉ có không gian nhỏ như vậy đương nhiên sẽ không đủ, không chừng toàn bộ tổ trạch đều sẽ bị hủy diệt.
"Cậu Phương, phía sau tổ trạch của nhà họ Lý có một diễn võ trường, xin mời."
Phương Minh không nói gì, chỉ kéo tay Tiêu Ngọc Nhi theo Lý Hùng đi về phía sau, mà những người khác cũng đều nối đuôi nhau đi theo, cuối cùng lại đến một mảnh đất vô cùng trống trải.
Toàn bộ mảnh đất trống này lớn cỡ chừng hai sân golf, đây chính là nơi đệ tử nhà họ Lý tu luyện so tài mỗi ngày.
Lý Hùng đi tới vị trí trung tâm nhất của diễn võ trường, mà những người khác đều đứng ở bên cạnh diễn võ trường, Phương Minh đang muốn cất bước đi vào, thế nhưng Tiêu Ngọc Nhi đang đứng bên cạnh lại kéo tay cậu một chút.
"Tôi... Cái kia..."
Tiêu Ngọc Nhi vẫn không thể gọi Phương Minh là anh, mà Phương Minh cũng biết mình em gái muốn nói gì, xoa xoa đầu của cô ấy, cười cười an ủi: "Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu."
Nghe được Phương Minh nói như vậy, lúc này Tiêu Ngọc Nhi mới buông lỏng tay ra, quả thật, tuy rằng thời gian cô ấy quen biết anh mình không lâu, nhưng cũng biết anh mình thực sự là một người hành sự cẩn trọng.
Trước đây khi đi tìm bảo tàng Minh triều, rõ ràng là người thực lực cực mạnh, nhưng hết lần này tới lần khác lại cố ý che giấu mình, thậm chí tình nguyện đi tới chiếc xe hàng hóa cuối cùng ngồi chung một chỗ với tài xế, nghĩ đến hẳn lần này cũng vì có nắm chắc nên mới làm như vậy.
Sau khi Phương Minh an ủi em gái mình xong, cũng sải bước đi vào diễn võ trường, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách Lý Hùng trăm mét.
Có lẽ đối với người thường khoảng trăm mét này đã rất xa, nhưng đối với cường giả đã đạt tới cảnh giới cao như Phương Minh cùng Lý Hùng, muốn vượt qua khoảng cách này cũng chỉ là chuyện một hơi thở.
"Cậu Phương, quả đấm này không có mắt, nếu như lúc này cậu Phương đổi ý vẫn chưa muộn."
Lý Hùng cười ha hả nhìn về phía Phương Minh, nhìn như đang suy xét thay Phương Minh, chẳng qua Phương Minh là ai? Khi Lý Hùng nói lời này, cậu thấy rõ sát ý hiện lên nơi khóe mắt đối phương, căn bản là hắn cố ý nói như vậy.
Phương Minh tin tưởng, Lý Hùng không dám thực sự hạ sát thủ với chính mình, nhưng hiển nhiên mình phế bỏ một cánh tay của con trai hắn, trong lòng hắn cũng đã tràn đầy lửa giận, cho dù không cách nào giết chết bản thân mình, chỉ sợ cũng phải khiến mình trọng thương, mà hắn nói ra lời đó chẳng qua là vì muốn chừa lại một đường lui cho bản thân mà thôi.
Ngươi xem, ta đã nói rồi, quyền cước không có mắt, khuyên cũng đã khuyên, nói cũng đã nói, là vị này kiên trì muốn đánh, cho nên có bị thương cũng không thể trách ta.
"Vẫn là Lý tộc trưởng nhân nghĩa."
"Đúng vậy, nếu đổi lại là tôi, đối mặt với hung thủ phế bỏ con trai mình, sợ rằng đã sớm không nhịn được mà ra tay trước rồi."
Trong đoàn người có kẻ nghị luận, nhưng mà cao tầng của các thế lực khác lại trầm mặc không nói, mánh khóe này của Lý Hùng có thể qua mắt những người khác, lại làm sao có thể giấu giếm được mấy người từng trải như bọn họ.
Lời hắn nói ra càng khách khí, cũng đại biểu cho lúc hắn ra tay càng không kiêng dè, có một loại người được gọi là: Nham hiểm.
"Quyền cước không có mắt, những lời này cũng là lời mà ta muốn nói, hiện tại ngươi chấp nhận điều kiện của ta, có lẽ còn có thể giữ lại một mạng, nếu không mà nói ngay cả ta cũng không thể bảo đảm tới lúc đó ngươi có sống được hay không đâu."
Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Hùng trở nên âm trầm, nếu đã vạch mặt như thế, vậy cũng không cần phải ngụy trang gì nữa.
"Được được được, cậu Phương thật đúng là có tự tin với bản thân mình, ngược lại lão phu cũng muốn nhìn xem, cậu Phương phải làm sao mới có thể lấy mệnh của lão phu!"
Oanh!
Khí thế cả người Lý Hùng mạnh mẽ thăng lên, khí thế của cường giả Địa Cấp hậu kỳ cực kỳ khủng bố, toàn bộ diễn võ trường đều có cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, thổi tới mấy lá cờ ở trên lan can cách đó không xa hoa hoa tác hưởng.
Giờ khắc này Lý Hùng cũng không còn mang dáng dấp của ông lão cười hiền lành khi trước nửa, cả người lại giống như một pho tượng chiến thần, mà so sánh với hắn, Phương Minh đang ở đối diện lại không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn đứng yên ở nơi đó không nhúc nhích.
Không chỉ là thân thể, ngay cả quần áo trên người cậu cũng không hề chịu chút ảnh hưởng gì từ cơn gió lớn kia, cả người Phương Minh lại giống như một cây định hải thần châm, có thể đứng yên bất động trong gió bão.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mà giữa lúc mọi người cảm thấy nghi ngờ vì sao hai người này còn chưa ra tay, hai bóng người đồng thời động, nhanh như tia chớp, gần như là đồng thời phóng về phía đối phương.
Người tu luyện chưa tới Địa Cấp hậu kỳ chỉ có thể thấy hai tàn ảnh không ngừng lao vào nhau, va chạm với nhau, cho dù là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, cũng không cách nào thấy rõ hành động của hai người này, bởi vì tốc độ của hai người thật sự là quá nhanh.
Ầm ầm!
Âm thanh do năng lượng va chạm vào nhau truyền ra, nổ vang như sấm rền gió cuốn, chấn tới sắc mặt không ít người ở đây tái nhợt, cho dù bọn họ đã đứng ở vị trí sát biên giới diễn võ trường, vẫn theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Thanh thế này thật sự là quá rung động.
"Lý Hùng là cường giả Địa Cấp tầng chín, vốn hắn thành danh đã lâu, có thực lực như vậy cũng rất bình thường, nhưng không nghĩ tới thực lực của Phương Minh này cũng khủng bố như vậy, không phải nói lần trước đó Phương Minh mới là Địa Cấp tầng tám sao?"
Có người nghi ngờ, một vị Địa Cấp tầng tám có thể liều mạng ngang sức ngang tài cùng Địa Cấp tầng chín sao?
Đáp án đương nhiên là không thể nào!
Càng tu luyện tới sau này, kém một cảnh giới gần như đều có cách biệt một trời một vực, Địa Cấp tầng tám đối đầu với cường giả Địa Cấp tầng chín, sợ rằng ngay cả ba chiêu cũng không thể tiếp được.
Cho nên nói cách khác, Phương Minh không phải Địa Cấp tầng tám, mà là Địa Cấp tầng chín, nằm ở cùng một cảnh giới với Lý Hùng.
Nghĩ tới khả năng này, trên mặt không ít cường giả đều lộ vẻ rung động, này mới qua bao lâu? Cuối cùng lại đột phá! Thiên phú này đã không thể hình dung bằng hai từ biến thái nữa rồi, bởi vì cho dù biến thái cũng không thể làm tới mức đó.
Thấy biến hóa trên mặt đám người chung quanh, trên mặt Phương Thâm lộ ra vẻ khinh thường, Địa Cấp tầng chín, các ngươi quá coi thường tiểu tổ tông này, tiểu tổ tông này chính là Địa Cấp đại viên mãn đấy, Địa Cấp tầng chín trong mắt cậu căn bản là không đủ nhìn.
Đương nhiên Phương Thâm cũng biết Phương Minh không sử dụng toàn lực, hiển nhiên là không muốn hoàn toàn bại lộ thực lực của chính mình, Phương Thâm vẫn rất tán đồng đối với hành động này của Phương Minh, dù sao thì Long Môn bí cảnh cũng sắp được mở ra rồi, giữ lại nhiều một phần, đến lúc đó cũng liền nhiều hơn một cơ hội khi tranh đoạt khí vận đại đạo.
Bóng dáng của Lý Hùng cùng Phương Minh không ngừng va chạm sau đó lại tách ra, mà thân làm người trong cuộc Lý Hùng còn khiếp sợ hơn những người khác nhiều, nếu như nói ngay từ đầu hắn chỉ sử dụng năm phần mười thực lực, như vậy đến hiện tại hắn đã ra tay toàn lực.
Nhưng khiến hắn khiếp sợ là, dù hắn sử dụng năm phần mười thực lực hay sử dụng toàn bộ thực lực, Phương Minh này vẫn giống hệt lò xo, theo thực lực của hắn tăng trưởng mà tăng trưởng, thậm chí lúc này trong đầu của hắn còn xuất hiện một ý niệm hoang đường, có lẽ Phương Minh còn che giấu thực lực, này còn không phải toàn bộ thực lực của cậu.
Chẳng qua ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện liền bị hắn dập tắt, bởi vì căn bản là hắn không thể tin, một người trẻ tới mức chưa tới ba mươi tuổi, lúc đối chiến với hắn còn có thể ẩn dấu thực lực, đây chẳng phải đồng nghĩa với đối phương là cường giả Địa Cấp đại viên mãn à? Thế nhưng điều này có thể sao?
Cho tới bây giờ giới tu luyện vẫn chưa từng xuất hiện thiên tài yêu nghiệt như vậy, chí ít tại trong nhận thức của hắn là chưa từng có thiên tài yêu nghiệt như vậy tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận