Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 738: Phế vật

Chương 738: Phế vật
"Phương Minh, lần trước sơ suất khinh địch để ngươi có thể may mắn thắng được, ngươi liền cho rằng bản thân thật sự là đối thủ của ta sao?"
Phương Chiến cười lạnh nhìn về phía Phương Minh, nói: "Một chiêu toàn lực của ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể tạo thành một vết thương nhỏ với ta thôi, nếu như không phải bác cả ngăn cản, căn bản ngươi không chịu nổi sự phản kích của ta."
Đúng vậy, Phương Chiến cực kỳ bất mãn đối với chiến đấu lần trước, tự mình bởi vì sơ suất khinh địch bị chút vết thương nhẹ, hoàn toàn không phải là không có lực chiến đấu, nhưng bác cả lại ngăn cản mình, khiến cho không ít người cho rằng đệ nhất công tử là mình này chỉ có hư danh nói chơi, lại thêm sau này còn thua bởi Lữ Chính Dương của Thái Ất Lâu, càng khiến nhiều người hơn cho rằng thực lực của chính mình không bằng Phương Minh.
"Đúng không, vậy lần này ta liền cho ngươi cơ hội ra tay, để tránh đến lúc đó ngươi lại tìm cớ cho mình."
Phương Minh cười như không cười nhìn Phương Chiến, vẻ mặt này khiến cho Phương Chiến tức giận, lập tức không nói thêm gì nữa, giơ tay phải lên, một thanh trường kiếm liền xuất hiện ở trên tay hắn, sau một khắc khí thế cả người kéo lên, một kiếm liền đâm về Phương Minh.
Tốc độ của một kiếm này không nhanh, góc độ cũng không đủ xảo quyệt, nhưng mà thân kiếm đưa tới không gian chấn động, lại khiến cho hai mắt không ít người hơi híp lại.
Một kiếm này của Phương Chiến đang lấy một loại tốc độ mắt thường không nhìn thấy được mà rung động, dẫn động từ trường cộng minh, dù cho góc độ thiếu xảo quyệt, tốc độ không đủ nhanh, nhưng chỉ cần là người ở trong phạm vi khoảng sân này tuyệt đối không thể tránh thoát.
Lúc này đệ tử trẻ tuổi của thập đại môn phái cũng đang đo lường, nếu như đổi lại là bọn hắn, có thể tiếp được một kiếm này của Phương Chiến hay không, chẳng qua cuối cùng có hơn phân nửa người đều lắc đầu một cái, một kiếm này căn bản bọn họ không thể tiếp nổi.
"Dao Băng, nghe nói ngươi rất xem trọng Phương Minh này, thực sự là một thiên tài rất có tiềm lực, chỉ có điều tính cách hơi cứng nhắc một chút, cứng quá dễ gãy, loại tính cách này ở trong giới tu luyện cũng không phải chuyện tốt."
Bên cạnh Niệm Dao Băng, thánh nữ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói, thực lực của Phương Chiến là quá rõ ràng, cho dù ba ngày trước đã bị bại bởi Lữ Chính Dương của Thái Ất Lâu, nhưng này chỉ có thể nói do Lữ Chính Dương quá mạnh mẽ, không thể nói Phương Chiến yếu.
So sánh với bọn họ tuy rằng Phương Minh cũng cực kỳ có thiên phú, nhưng rốt cuộc vẫn còn kém hơn Phương Chiến mười tuổi, đây là chênh lệch không thể bù đắp được, trừ phi là cường giả tu luyện sáu bảy mươi năm, tới trình độ kia, chênh lệch trong mười năm như vậy cũng không coi vào đâu, nhưng trong giai đoạn trước, mười năm chính là một chênh lệch cực lớn.
Cái này cũng giống như khi chơi game, giai đoạn trước thăng cấp rất nhanh, chơi sau một giờ có thể kém người ta tới mười cấp, nhưng nếu cứ tiếp tục chơi tới nửa năm hoặc là một năm sau, sợ là dù ba bốn ngày không chơi, chênh lệch cũng sẽ không quá lớn, bởi vì đoạn thời gian sau đó muốn thăng một cấp có thể cần mười ngày nửa tháng.
Niệm Dao Băng cười cười không trả lời, nếu như đổi lại vào lúc xảy ra chuyện lần trước, cô ấy cũng sẽ ôm cách suy nghĩ này, nhưng mà lần đó, sau khi Phương Minh có ước định ba năm cùng nhà họ Mục, Niệm Dao Băng tỉ mỉ hồi tưởng lại những chuyện Phương Minh đã trải qua trong giới tu luyện, cô ấy phát hiện một điểm rất thú vị.
Thoạt nhìn tính cách Phương Minh cương liệt, nhưng ngoại trừ lần ở nhà họ La đã phải chịu thua thiệt, những lúc khác chưa lần nào cậu chịu thiệt, nói cách khác Phương Minh cương liệt như vậy là cố ý, hoặc là có thể hình dung bằng một câu nói rất thịnh hành thời nay: Phương Minh có vốn liếng để kiêu ngạo cùng cương liệt.
Cho nên Niệm Dao Băng kết luận, sở dĩ Phương Minh sẽ cương liệt quyết tuyệt nói ra lời như vậy, chính là vì cậu có tự tin với thực lực của bản thân.
"Phương Minh, xem ngươi làm sao có thể ngăn cản một kiếm này của ta."
Một kiếm này được đâm ra, trên mặt Phương Chiến cũng có vẻ tự tin, Phương Minh tuyệt đối không ngăn cản nổi.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Phương Minh, đều cảm thấy một kiếm này Phương Minh tuyệt đối không tiếp nổi, nhưng mà sau một khắc, tròng mắt đám người Lữ Chính Dương co rút lại một chút, mà phần lớn người trẻ tuổi ngay cả phản ứng cũng không kịp, chỉ biết há miệng thật to...
Răng rắc!
Trường kiếm của Phương Chiến bị hai ngón tay Phương Minh kẹp lấy, sau đó ở trong ánh mắt không thể tin của Phương Chiến, ngón tay Phương Minh vừa chuyển, Phương Chiến chỉ cảm thấy hổ khẩu (1) trầm xuống, theo bản năng liền buông lỏng cổ tay.
(1) Hổ khẩu: phần giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Trường kiếm tuột khỏi tay đứt gãy thành hai nửa, một nửa còn bị ngón tay của Phương Minh nắm lấy, một nửa còn lại rơi xuống đất, tiếng thanh thúy khi kim loại rơi xuống đất rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người ở đây.
Không đợi Phương Chiến kịp phản ứng, ngón tay của Phương Minh bắn ra, mũi kiếm gãy lìa kia bay thẳng về phía Phương Chiến, cự ly quá gần, thậm chí ngay cả phản ứng mà Phương Chiến cũng không phản ứng kịp.
Phốc!
Mũi kiếm trực tiếp bay qua bên thắt lưng Phương Chiến, máu tươi từ thắt lưng của Phương Chiến tràn ra, nhưng mà trùng hợp là kiếm này đang hướng về vị trí Phương Giác đứng.
"Cửu thúc cứu cháu."
Phương Giác thấy mũi kiếm đang bay về phía mình, bị hù tới mặt không còn chút máu, lập tức cao giọng kêu cứu, Phương Toàn cũng lập tức đánh ra một chưởng về phía mũi kiếm kia.
Tiếng gió trận trận, khiến cho mũi kiếm trên không trung xuất hiện lay động, thế nhưng khiến người không nghĩ tới là, cuối cùng mũi kiếm này cũng không rơi xuống, mà là chân chánh bắn vào trên người Phương Giác.
Mũi kiếm này trực tiếp bắn thủng cánh tay Phương Giác, máu tươi từ lỗ máu trên cánh tay Phương Giác ồ ồ chảy ra, sắc mặt Phương Giác trắng bệch, bởi vì đau đớn mà thân thể run rẩy kịch liệt.
Không biết vì sao, giờ khắc này trong đầu Phương Giác nhớ câu mà Phương Minh đã nói khi mới vừa xuất hiện.
"Tự chặt một tay, có lẽ ngươi còn có thể sống được đi ra ngoài."
Hiện tại dáng dấp của hắn cùng tự chặt một tay căn bản không hề khác nhau, chưa đạt tới cảnh giới Địa Cấp mà cánh tay bị đâm thủng, trừ phi là có dược liệu cực kỳ trân quý, bằng không cái tay này của hắn không khác gì đã bị phế.
Ở đây, một mảnh lặng ngắt như tờ.
Tiếng Phương Giác thống khổ kêu rên không ai để ở trong lòng, ánh mắt mọi người đều nhìn chòng chọc vào Phương Minh, nhất là Lữ Chính Dương đám đệ tử trẻ tuổi của thập đại môn phái, càng là trong mắt bộc phát ra chiến ý sáng chói.
Phương Chiến bại, hơn nữa còn bị bại tới sạch sẽ lưu loát như vậy.
"Giả heo ăn thịt hổ, trách không được lúc trước hắn có thể đánh bại Chu Thương, hơn nữa còn đánh bại Phương Chiến, căn bản cũng không phải may mắn, là hắn cố ý ẩn dấu thực lực."
Trong đám người có người trên mặt lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nếu như lúc này còn không nhìn ra được thực lực của Phương Minh hơn xa Phương Chiến, vậy bọn họ mới thật sự là kẻ ngu.
Khuôn mặt Niệm Dao Băng cũng lộ ra dáng tươi cười, quả nhiên giống hệt như cô ấy tưởng tượng, trước đây Phương Minh đã lừa gạt tất cả mọi người.
Giờ khắc này, không ít người đưa mắt nhìn về phía Phương Toàn, khi thấy vẻ mặt của Phương Toàn trở nên thâm độc, trong mắt đều mang theo vẻ có chút hả hê.
Không phải ngươi nói Phương Chiến là hy vọng của nhà họ Phương các ngươi trong tương lai, là nhân vật thủ lĩnh một đời trẻ tuổi nhà họ Phương ấy ư, nhưng chỉ là nhân vật thủ lĩnh trong mắt ngươi, lại thua ở trên tay một đệ tử nhà họ Phương khác, hơn nữa còn là bại triệt để như thế.
"Thật là một tên phế vật, dựa vào nhiều tài nguyên nhà họ Phương như vậy, nhưng ngay cả một hạng nhất đều không thể bảo vệ được, còn có ý đồ cướp đoạt tài nguyên tu luyện người cùng tộc, Phương Chiến, nếu ta mà là ngươi, đã sớm là lựa chọn tự đâm, còn có mặt mũi nào sống trên đời."
Giọng nói lạnh như băng của Phương Minh vang lên ở bên tai Phương Chiến, điều này làm cho Phương Chiến vốn là biểu tình không thể tin đột nhiên trở nên phẫn nộ, hai mắt gắt gao trừng Phương Minh, nhưng mà nghênh đón hắn lại là một đạp của Phương Minh.
Rầm!
Một đạp cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, cả người Phương Chiến như diều đứt dây bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận