Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 701: Trực tiếp ra tay

Chương 701: Trực tiếp ra tay
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Khi Đường Diễm lái xe tới cửa sảnh lớn, đám người Phương Minh đều lên xe, mà Tằng Nghiễm Nam cũng vẫy vẫy tay vài cái sau đó xoay người đi vào sảnh lớn.
"Tạm thời dừng xe."
Đường Diễm mới vừa nổ máy xe còn chưa lái được 10m, đột nhiên Phương Minh mở miệng, xe dừng lại, Đường Diễm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phương Minh, không rõ lúc này chỉ mới vừa nổ máy xe, làm sao lại gọi mình dừng lại.
"Mọi người ở trên xe đừng đi xuống." Phương Minh không nhiều lời, sau khi dặn dò một câu liền trực tiếp mở cửa xe đi xuống.
"Lão đại, xe của bọn họ đã dừng lại, có người từ trên xe bước xuống, làm sao bây giờ?"
Cách đó không xa trên xe thương vụ, một người đàn ông mặt thẹo nhìn chằm chằm vị trí Phương Minh đang đứng, trong mắt có vẻ hung ác, nói: "Mặc kệ, trực tiếp ra tay."
Hiện không có người nàoở phụ cận, hơn nữa hắn đã sắp xếp anh em canh chừng ở đầu và cuối đường, tuyệt đối không thể để lọt người nào vào đây nhìn thấy, lúc này ngược lại là một cơ hội tốt để ra tay.
Vốn tên mặt thẹo đang chuẩn bị chờ xe của Phương Minh khởi động, sau đó lạiđể tiểu đệ lái xe cố ý đụng vào, sau khi tạo thành tai nạn giao thông ngoài ý muốn, ép đối phương ngừng xe, cuối cùng tất cả bọn họ cùng lên bắt đám người kia đi.
Hiện tại nếu đối phương đã tự mình chủ động dừng xe, vậy thì không cần phải phiền toái như vậy nữa, dưới sự chỉ huy của hắn,ba chiếc xe thương vụ rồ ga, trong nháy mắt đã bao vây xe của Phương Minh lại.
Cửa xe mở ra, một đám thanh niên cường tráng từ trên xe bước xuống, trong đó còn có tên giơ côn thép, tên đàn ông mặt sẹo càng là xung trận lên ngựa trước, song ngay khoảnh khắc khi hắn xuống xe, cả người đột nhiên lạnh run, bởi vì hắn phát hiện thân thể của mình dĩ nhiên không bị khống chế, gậy sắt trong tay trực tiếp đập vào trên đầu của mình.
Ai u!
"Đầu của tôi!"
"Lão Cẩu, tại sao mày lại đánh tao?"
"Lão tam, con mẹ nó mày đá tao làm gì?"
Những người thanh niên cường tráng từ trên xe xuống tới này rất nhanh liền té trên mặt đất kêu rên không ngớt, bởi vì tất cả đều đang tự giết lẫn nhau, mà cái này tự nhiên là vì Phương Minh.
"Chuyện gì xảy ra?"
Động tĩnh bên ngoài xe cũng thu hút sự chú ý của đám người Diệp Tử Du, khi thấy mấy người té trên mặt đất, đám người Diệp Tử Du đều cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vốn Tằng Nghiễm Nam đã đi vào bên trong sảnh lớn cũng nghe được động tĩnh ngoài cửa, lại đi tới cửa, khi thấy tình huống ngoài cửa cũng ngây ngẩn cả người.
Phương Minh nhìn mấy tên du côn lưu manh nằm la liệt trên mặt đất, chân phải vẽ một vòng tròntrên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng giẫm một cái.
"Đau quá, tại sao tôi cảm thấy trái tim của tôinhư bị đè ép mạnh."
"Tôi cũng vậy, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn."
Trên mặt những tên du côn lưu manh này lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng sợ hãi, căn bản bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tự mình lại đột nhiên bị đồng bạn đánh ngã, vì sao đột nhiên sẽ có cảm giác đau đớn tới thấu tim truyền đến.
"Phương Minh, chuyện gì xảy ra?"
"Cậu Phương, những người này là chuyện gì xảy ra?"
Trần Trạch cùng Tằng Nghiễm Nam đồng thời mở miệng, Phương Minh không trả lời câu hỏi của hai người, mà nói với Tằng Nghiễm Nam: "Đưa hết mấy người này vào trong cửa hàng trước đã."
"Ah, tốt!"
Tằng Nghiễm Nam do dự một chút, theo sau chính là gật đầu đáp ứng, sau đó gọi mấy bồi bàn trong tiệm xuất hiện kéo hết đám du côn lưu manh này đi, nếu như đổi lại bình thường, bồi bàn trung thực hiền lành nào dám tới gần nơi có mấy tên lưu manh du côn này, chẳng qua lúc này ngay cả những tên du côn lưu manh kia cũng ước gì mình được đưa đi chỗ khác, bởi vì cái địa phương này thật sự là quá tà môn, đương nhiên còn một nguyên nhân chính là hiện tại thân thể bọn họ cực kỳ yếu đuối vô lực.
"Tử Du, mọi người cũng đến trong tiệm ngồi trước một hồi đi."
Khiến Trần Trạch dẫn theo đám người Diệp Tử Du đi vào cửa hàng, trực tiếp đến một ghế lô ở viện sau nghỉ ngơi, toàn bộ sảnh lớn chỉ còn lại hai người, cậu và Tằng Nghiễm Nam.
"Nói đi, là ai sai khiến các người?"
Ánh mắt của Phương Minh nhìn thẳng vào tên đàn ông mặt sẹo, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo, lúc trước khi vừa ra sảnh lớn, lấy cảm giác của cậu liền đã nhận ra có thật nhiều ánh mắt bất thiện bắn ra từ trên mấy chiếc xe kia, đương nhiên cũng biết những tên du côn lưu manh này là nhằm vào bọn họ mà đến.
Tên đàn ông mặt sẹo rất kiên cường, chỉ trừng mắt nhìn Phương Minh mà không nói một lời.
"Rất tốt, tao thích nhất những người xương cứng giống như mày vậy."
Trên mặt Phương Minh lộ ra một nụ cười lạnh, cũng không thấy có hành động gì, cả người tên đàn ông mặt sẹo đột nhiên bay lên khỏi mặt đất, xấp xỉ cao hơn một mét, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Rầm rầm rầm!
Té xuống từ độ cao một mét cũng không coi vào đâu, nhưng mấu chốt là không ngừng lặp lại loại động tác này, tên đàn ông mặt sẹo chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị chấn tới lệch vị trí, máu tươi cũng từ khóe miệng tràn ra.
Năm lần, mười lần, hai mươi lần...
Phốc!
Trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cùng lúc đó ngay cả hàm răng đều bị chấn bể mấy cái, hỗn hợp có máu loãng cùng răng vỡ xuất hiện, mấy tên du côn lưu manh ở bên cạnh nhìn thấy một màn này trong lòng khiếp sợ không thôi.
Nếu như nói có người ra tay đối phó lão đại của bọn họ, loại thủ đoạn tàn nhẫn này tuy rằng có thể khiến bọn họ sợ hãi nhưng còn không đến mức sợ hãi như vậy, nhưng mấu chốt là căn bản bên cạnh lão đại nhà mình không hề có người nào, không có ai đụng phải lão đại nhà mình, cứ như vậy trống rỗng bay lên sau đó rơi xuống, tràng diện không thể tưởng tượng nổi này quá kinh khủng.
"Tôi... Tôi nói."
Tên đàn ông mặt sẹo không chịu nổi, nhưng mà căn bản Phương Minh không để ý đến, thẳng đến khi tên mặt sẹo bị quăng ngã có hơn năm mươi lần, mặt mũi tên đàn ông mặt sẹo này đã trắng bệch như giấy, chân phải Phương Minh hơi điểm, lúc này mới ngừng lại.
"Cho mày thời gian mười giây."
Nghe được lời nói của Phương Minh, tên đàn ông mặt sẹo bất chấp thở dốc, cũng không dám giả bộ kiên cường, vội vã nói liền một hơi: "Là hầu gia để cho chúng ta tới bắt người, nghe nói là mệnh lệnh của Dương thiếu sau lưng hầu gia, Dương thiếu coi trọng một cô gái trong số các người."
"Dương thiếu là ai?"
"Thiếu gia nhà họ Dương ở thủ đô."
Nghe được tên đàn ông mặt sẹo nói đến nhà họ Dương ở thủ đô, vẻ mặt Phương Minh không chút thay đổi, thế nhưng Tằng Nghiễm Nam đang đứng bên cạnh hơi có chút biến hóa, đương nhiên hắn đã từng nghe nói tới nhà họ Dương ở thủ đô.
Thủ đô có bốn tộc lớn cùng tám nhà lớn, mà nhà họ Dương vừa vặn là một trong tám nhà lớn, thế lực không phải chuyện đùa, cho dù Lão Trường cũng không muốn gây thù chuốc oán với nhà họ Dương.
"Chúng tao là người của Dương thiếu, mày nhanh chóng thả chúng tao ra, bằng không chọc tới Dương thiếu tức giận, đến lúc đó mày đừng mơtới chuyện có quả ngon để ăn."
Tên mặt thẹo lôi nhà họ Dương ra, hắn tin tưởng ở thủ đô sẽkhông có ai không nể mặt nhà họ Dương, chẳng qua đáng tiếc là tên mặt thẹo này không biết, căn bản Phương Minh nào biết nhà họ Dương gì gì đó kia, cho dù đã biết, chỉ cần có người nào dám có ý đồ với Tử Du, vậy cậu sẽ không bỏ qua cho người đó, bởi vì đây là nghịch lân của cậu.
"Tên Dương thiếu kia ở nơi nào?"
Ánh mắt của Phương Minh nhìn lướt qua phía dưới, vốn tên mặt thẹo còn muốn không trả lời, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Phương Minh, cả người run lên, cũng không giấu giếm bất kỳ điều gì thêm nữa, nói ra vị trí chính xác.
"Cậu Phương, nhà họ Dương này tôi biết, có thế lực không nhỏ ở thủ đô, ngay cả Lão Trường đều phải kiêng kỵ ba phần."
Thấy Phương Minh hỏi vị trí của Dương thiếu kia, trong lòng Tằng Nghiễm Nam dâng lên cảm giác xấu, vội vã ở một bên uyển chuyển nói một câu.
"Ông chủ Tằng, những người này trước hết nhốt tại chỗ của ông đi, mặt khác phiền phức ông giúp tôi để ý chăm sóc mấy người bạn của tôi một lát, chuyện nhà họ Dương tôi sẽ giải quyết."
Vẻ mặt Phương Minh ngược lại không chút thay đổi, đừng nói là tám nhà lớn ở thủ đô, cho dù bốn gia tộc lớn ở thủ đô, chỉ cần chọc tới trên đầu của cậu, cậu cũng sẽ không coi vào đâu.
"Này..."
Tằng Nghiễm Nam còn muốn khuyên, nhưng thấy Phương Minh đã rời khỏi sảnh lớn, cũng chỉ có thể thở dài một hơi, chẳng qua lập tức hắn lại nghĩ tới điều gì, ra hiệu bồi bàn trong tiệm trông coi đám người tên mặt thẹo, chính hắn thì lại cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại đi ra ngoài.
"Mới vừa Phương Minh gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói anh ấy muốn đi xử lý một chút chuyện, để chúng ta ở lại tiệm này chờ anh ấy về." Trong sân, Diệp Tử Du cúp điện thoại, quay qua nói với đám người Trần Trạch.
"Hẳn là cậu ta đi tìm người đứng sau xui khiến những tên du côn lưu manh này tính sổ rồi, chuyện như vậy sao có thể không dẫn theo tôi chứ, Phương Minh cũng thật là."
Đám người Trần Trạch đều không phải người ngu, Phương Minh mới vừa thẩm vấn những tên du côn lưu manh này xong liền rời đi, nghĩ nghĩ một chút liền biết muốn làm gì.
...
Thủ đô, khu thành cổ tứ hợp viện.
Dương Thiên đang buồn chán chơi điện thoại di động, trên mặt lại lộ ra cười tà, tính toán thời gian,hẳn thuộc hạ của Hầu Tử cũng đã bắt được người, một hồi hắn có thể thoải mái hưởng thụ vị đại mỹ nữ kia.
"Cô gái này quả thật không kém gì Hàn Kiều Kiều, chỉ tiếc sau lưng Hàn Kiều Kiều có nhà họ Đường bảo kê, đoán chừng là Đường Trấn Quốc độc chiếm, bằng không lão tử đã sớm xuống tay."
Dương Thiên lẩm bẩm một câu, được xem như là một sắc quỷ, một số nữ minh tinh hắn cũng không có buông tha, mà Hàn Kiều Kiều chính là mục tiêuhắn thèm thuồng từ rất lâu, chỉ có điều nhà họ Đường bên kia đã thả lời, không cho bất kỳ ai động tới Hàn Kiều Kiều, bằng không ai cũng không bảo vệ bọn họ được.
Dương Thiên rất rõ ràng, nhà họ Đường nói ra lời như vậy, chính là cảnh cáo mấy kẻ ăn chơi trác táng bọn họ, cho nên trong đám bọn hắn đều cho rằng hẳnHàn Kiều Kiều kia là tình nhân của Đường Trấn Quốc, dù sao Hàn Kiều Kiều cũng là người Ma Đô, mà Đường Trấn Quốc từng nhậm chức ở Ma Đô một thời gian ngắn.
"Hầu Tử, gọi điện thoại cho đám đàn em của mày đi, thế nào còn chưa đến?"
Thời gian mười lăm phút trôi qua, Dương Thiên hơi mất kiên nhẫn, Hầu Tử nghe nói như thế vội vã lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, chẳng qua còn không đợi hắn bấm xong số, một âm thanh lạnh như băng vang lên trong phòng.
"Không cần gọi, những thuộc hạ của mày kia không tới được."
Nghe được thanh âm này, Dương Thiên cùng Hầu Tử lập tức đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi ấy xuất hiện một bóng người, mà khi Tiêu Cẩn đang ở trong phòng nhìn thấy bóng người này, cả người đều ngẩn ra, theo bản năng bật thốt lên: "Là mày!"
Người đứng ở cửa tự nhiên Phương Minh, mà trước khi bước vào, Phương Minh liền cảm ứng được người trong phòng, cũng đã nhận ra sự tồn tại của Tiêu Cẩn, gần như ngay lập tức cậu liền biết đại khái là chuyện gì xảy ra.
Sau khi Tiêu Cẩn bị Tử Du cự tuyệt, thẹn quá hoá giận liền tìm tên thiếu gia nhà họ Dương này, mà tên thiếu gia nhà họ Dương này lại là một sắc quỷ, sau khi nhìn thấy vẻ đẹp của Tử Du, sắp xếp người ra tay cướp người.
Biết những thứ này, Phương Minh ngay cả suy nghĩ tìm hiểu rõ ràng cũng đã không còn, trực tiếp điểm một chỉ hướng về phía Tiêu Cẩn.
Cái loại người thường như Hầu Tử cùng Dương Thiên đương nhiên không thể phát giác ra uy lực ẩn chứa bên trong một chỉ này của Phương Minh, song khi bọn họ nghe được tiếng hét thảm thiết của Tiêu Cẩn, cùng với giữa mi tâm Tiêu Cẩn xuất hiện lỗ máu, hai người đều trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận