Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 373: Có phải là đàn ông hay không?

Chương 373: Có phải là đàn ông hay không?
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Nhà họ La ở Tương Dương, là một gia tộc rất mạnh mẽ, mặc dù gia tộc này không thể nào so sánh với thập đại gia tộc, thế nhưng nó cũng là gia tộc lớn nhất bên dưới thập đại gia tộc, thực lực cực kỳ hùng hậu, cũng có mạng lưới quan hệ không bình thường trong giới tu luyện.
Đương nhiên, đối với La Cẩm Thành đến nói, sở dĩ anh ta biết được nhà họ La ở Tương Dương là vì nguyên nhân khác.
"La Thiên Kim Đan được xưng là Cảnh Giới Đan, người tu luyện từ Địa cấp trở xuống dùng một viên có thể trực tiếp đột phá một cảnh giới, vẻn vẹn chỉ là điểm này đã có thể khiến La Thiên Kim Đan trở thành mơ ước của người trong giới tu luyện."
Vẻ mặt của La Cẩm Thành trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Nhưng đây chỉ là một tác dụng của La Thiên Kim Đan mà thôi, thậm chí đối với một tác dụng khác mà nói, cái tác dụng này có thể xem nhẹ không đề cập tới, dù sao đi nữa thì người mạnh mẽ chân chính trong giới tu luyện đều là từ Địa cấp trở lên."
"Tác dụng lớn nhất của La Thiên Kim Đan chính là ở chỗ nó có thể khứ trừ Tâm Ma, bởi chỉ cần là cường giả Địa cấp, nếu muốn tiếp tục đột phá liền không đơn giản chỉ dựa vào đủ thực lực là có thể, còn cần tâm cảnh tương ứng, mà nếu như phục dụng một viên La Thiên Kim Đan, dưới Địa cấp trung kỳ đều sẽ không gặp phải Tâm Ma.
Nghe được lời nói của La Cẩm Thành, tròng mắt của Phương Minh co rút lại một chút, nếu thật vậy mà nói, La Thiên Kim Đan này thật đúng là giá trị phi phàm.
"Bao nhiêu cường giả Địa cấp cả đời không thể đột phá thêm một cấp độ, không phải vì bọn họ không đủ thực lực, mà là vì tâm cảnh không theo kịp, hoặc nói chính xác hơn là do có Tâm Ma tồn tại."
"Đạo giáo chú ý trảm tam thi, xóa Tâm Ma, mà phật giáo chú ý tứ đại giai không, tất cả những thứ này chính là vì phòng ngừa tâm ma xuất hiện, thế nhưng trên đời này liệu có bao nhiêu người có thể chân chính làm được tứ đại giai không đây? Mà tâm cảnh loại này cũng khó mà nói, cậu cũng không thể trông cậy vào một người tuổi còn trẻ lại có tâm cảnh như một ông già bảy tám mươi tuổi được."
"Với tình huống bình thường, tâm cảnh của một người đều có liên quan với những chuyện mà người đó đã trải qua, thế nhưng muốn trải qua nhiều chuyện thì cần phải có nhiều thời gian để tôi luyện đấy, đợi được đến khi tâm cảnh đầy đủ thì người cũng già rồi, cho dù lúc đó có đột phá thêm một cấp độ, cũng không thể nào đánh vào cảnh giới cao hơn nữa."
La Cẩm Thành nặng nề thở dài, năm đó sư phụ anh ta cũng là bởi vì tâm cảnh không thể đuổi kịp, cho nên chậm chạp không dám đột phá, tới sau này tìm đường sống trong cõi chết rốt cuộc cũng đột phá thành công, thế nhưng lúc ấy thọ mệnh đã không còn nhiều, không cách nào tiếp tục tìm kiếm đường tới đại đạo, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời sư phụ anh ta.
"Nếu nói La Thiên Kim Quả Đan là đan dược không bằng nói nó là một loại trái cây, một loại trái cây cực kỳ đặc thù, mà nhà họ La dựa vào công hiệu của loại trái cây này tiếp tục luyện chế, mới có thể hình thành đan dược."
Phương Minh đột nhiên có chút tò mò, La Cẩm Thành đã từng nói với cậu đây là lần đầu tiên anh ta xuống núi lịch lãm, trước đây vẫn luôn ở trong đạo quán trên núi, vậy sao anh ta lại có hiểu biết rõ ràng với nhà họ La còn có La Thiên Kim Quả như vậy?
Phương Minh nói nghi ngờ của bản thân ra, La Cẩm Thành dừng một chút rồi giải thích: "Tuy rằng tôi một mực trên núi, nhưng sư phụ tôi đã nói với tôi một ít thế lực còn có một ít chuyện trong giới tu luyện, về phần vì sao sư phụ cậu không nói cho cậu biết những thứ này, tôi đoán hẳn là những thế lực này đều không thể lọt vào mắt của sư phụ cậu, do đó ông ấy khinh thường giải thích đi."
Nhà họ La tuy mạnh, thế nhưng đối với một vị Chí Tôn đến nói nhà họ La cái gì cũng không phải, cho nên La Cẩm Thành mới nói như vậy.
Phương Minh không tiếp tục hỏi nữa, tuy rằng trực giác nói cho cậu biết La Cẩm Thành có điều giấu giếm, nhưng trên đời này ai không có bí mật, nếu như La Cẩm Thành không muốn nói, vậy cậu cũng không cần phải tò mò.
"Dựa theo thư mời nói, mỗi một vị khách quý được mời có thể dẫn theo hai người trong giới tu luyện cùng nhau tham gia cuộc thịnh hội này, La huynh nguyện ý đi cùng với tôi không?"
"Đi, đương nhiên tôi nguyện ý đi, cơ hội tốt như vậy sao tôi có thể buông tha, nếu vận khí tốt đạt được một miếng La Thiên Kim Quả mà nói, chính là trợ giúp to lớn đối với việc tu luyện sau này. Mà tôi nghĩ Phương Minh cậu cũng nên đi, lấy thân phận đệ tử Chí Tôn của cậu, có khi nhà họ La vì tạo mối quan hệ thân thiết với cậu mà tặng cho cậu một viên La Thiên Kim Quả Đan cũng nên."
La Cẩm Thành ý vị thâm trường nhìn Phương Minh một cái, bây giờ Phương Minh chính là tân quý trong giới tu luyện, là đệ tử của Chí Tôn, các thế lực lớn đều ước gì có thể kết giao với cậu đây này, nhà họ La xuất ra La Thiên Kim Quả cũng không phải là không thể được.
Phương Minh cười cười, mặc kệ nhà họ La có ý nghĩ này hay không, nếu đối phương đã mời vậy cậu nhất định sẽ đi.
Hơn nữa lần này là thịnh hội của giới tu luyện, đúng lúc cậu có thể mượn cơ hội này để tìm hiểu thêm về giới tu luyện.
Dù sao, cái mà cậu thiếu nhất chính là tin tức về giới tu luyện, mà La Cẩm Thành cũng không hiểu nhiều hơn cậu bao nhiêu. Muốn nói trong số những người cậu quen biết, người nào hiểu rõ giới tu luyện nhất, chắc hẳn chính là Niệm Dao Băng rồi, chẳng qua người này cũng không phải đèn cạn dầu, không nên giao thiệp quá nhiều.
"Hàn Kiều Kiều, sao cô lại tới đây?"
Đặt chuyện nhà họ La qua một bên, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, theo lý thuyết đại minh tinh như Hàn Kiều Kiều mỗi ngày hẳn là phải không ngừng họp báo các thứ mới đúng, thế nào lúc này lại đến trong tiệm mình.
"Cậu nghĩ tôi muốn tới đây sao? Tôi là biết tin Tử Du về Ma Đô cho nên mới đến tìm Tử Du nói chuyện."
Hàn Kiều Kiều trừng mắt nhìn Phương Minh, lập tức quay qua nói chuyện với Diệp Tử Du: "Tử Du, lúc trước trong weiwei cô có nói với tôi mấy người gặp phải chuyện rất ly kỳ, Thính Phong Nhai kia tôi cũng từng đi qua, thế nhưng lại không hề gặp phải chuyện kinh khủng như mấy người, lần này mấy người nhất định phải nói rõ cho tôi biết đấy."
Hàn Kiều Kiều lôi kéo Diệp Tử Du cùng chúng nữ ở một bên nói chuyện phiếm, Phương Minh bất đắc dĩ, đối mặt Hàn Kiều Kiều cậu chính là không thể tức giận nổi, chỉ đành tự thân đi lên lầu.
Một giờ sau, Hàn Kiều Kiều một mình đi lên bậc thang, chậm rãi đi tới trước mặt Phương Minh đang đọc sách, đôi mắt xinh đẹp không ngừng đảo quanh trên người Phương Minh, biểu tình trên mặt có chút quái dị.
"Vẻ mặt của cô là có ý gì? Có chuyện cô cứ việc nói thẳng."
Phương Minh bị Hàn Kiều Kiều nhìn đến có chút bối rối, trực giác nói cho cậu biết chắc chắn Hàn Kiều Kiều này đang nghĩ tới chuyện không chút tốt đẹp gì.
"Phương Minh, cậu có phải là đàn ông không vậy, cô gái xinh đẹp như Tử Du đi du lịch với cậu nhiều ngày như vậy, thế mà cậu dĩ nhiên lại không đẩy ngã cô ấy, không biến cô ấy thành phụ nữ?"
Ách...
Nghe được lời nói của Hàn Kiều Kiều, khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, có chút bất đắc dĩ: "Không phải cô tới trong cửa hàng của tôi là vì xem cái này đó chứ?"
Phương Minh chỉ là thuận miệng nói đùa, nhưng mà cậu lại không chú ý tới, ngay khi cậu nói xong lời này, Hàn Kiều Kiều đảo mắt vài cái sau đó mới hừ lạnh một tiếng: "Làm sao có thể, tôi tới nơi này có hai mục đích, thứ nhất là tâm sự với Tử Du, thứ hai là phải báo cho cậu một chuyện."
"Có chuyện gì mà phải cần cô báo cho tôi?"
"Phương Minh, cậu cũng đừng quên, cậu còn có thân phận là bạn trai của tôi đấy."
Hàn Kiều Kiều chán nản, đôi mắt xinh đẹp trừng Phương Minh một cái, chỉ có điều vẻ mặt hung ác dữ tợn xuất hiện trên gương mặt quyến rũ xinh đẹp của cô không có bao nhiêu lực sát thương.
"Nhắc tới chuyện này cũng là vì cậu, chính vì cậu nên Thanh Long Bang cùng Thanh Y Môn mới sát nhập lại, mà đây là một chuyện lớn, vị kia dự định ba ngày sau sẽ cử hành đại điển hợp bang, công thần lớn nhất là cậu tự nhiên không thể vắng mặt."
Nghe được lời nói của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh cũng có chút ngạc nhiên, sau khi chuyện ngày đó chấm dứt, Thanh Y Môn nhất định sẽ nuốt hết Thanh Long Bang, trừ phi Vương Chấn Thiên đầu óc bị hỏng, nếu không ông ta tự biết phải lựa chọn như thế nào mới là chính xác.
Chẳng qua thật ra, cậu không có hứng thú với mấy chuyện bang phái này lắm.
"Cậu đừng nghĩ từ chối, nếu có thể từ chối thì tôi đã từ chối giúp cậu rồi, thế nhưng vị kia nói, ngày hai bang sáp nhập sẽ có rất nhiều người trong giang hồ đến xem lễ, còn có một ít nhân vật cấp đại lão trong bang phái lớn tới nữa."
Hàn Kiều Kiều nói đến đây Phương Minh đã hiểu rõ, đây là muốn để cho mình đến trấn tràng.
Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang tuy rằng sáp nhập, nhưng hiện nay người mạnh nhất cũng chỉ là Đại sư Nội Gia Quyền Tiêu Đằng, nếu như đến lúc đó có bang phái lớn tới gây sự, sợ rằng chỉ dựa vào Tiêu Đằng không hẳn có thể trấn áp được.
"Được rồi, tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi qua."
Phương Minh gật đầu đáp ứng, nếu lúc đó cậu đã thúc đẩy chuyện Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang sáp nhập, vậy đại điển hợp bang này cậu vẫn phải qua làm chỗ dựa cho Thanh Y Môn.
"Được rồi, tôi cũng đã nói chuyện này cho cậu rồi, giờ tôi đi nói chuyện với Tử Du tiếp đây, một người bận rộn như tôi đây vì chuyện này mà phải hao phí mấy giờ, Phương Minh cậu đúng là có thể diện lớn."
Hàn Kiều Kiều bất mãn phủi tay, xoay người đi về phía lầu dưới, lưu lại cho Phương Minh một bóng lưng xinh đẹp.
Nhìn bóng lưng Hàn Kiều Kiều rời đi, Phương Minh cũng nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Chỉ chút chuyện như vậy cô gọi điện thông báo một tiếng không phải là được rồi sao, nhất thiết phải tự mình qua đây?"
...
Giữa trưa, phố đồ cổ lại nghênh đón hai vị khách.
Lăng Mộ Mai cùng Hoa Bác Vinh đến, hai người gần như là một trước một sau bước chân vào cửa hàng.
Hoa Bác Vinh nghe thấy con trai nói bạn gái của Phương Minh đến phố đồ cổ chơi, ngay lập tức lái ô tô về đây, mà lần trước Lăng Mộ Mai gặp Diệp Tử Du cũng đã thêm weiwei của cô, giữa hai người thỉnh thoảng cũng có liên lạc.
Lăng Mộ Mai là tay không tới, nhưng Hoa Bác Vinh không phải, trên tay của Hoa Bác Vinh cầm một cái hộp trân quý, vừa vào cửa, ánh mắt của ông ta liền đảo qua đảo lại lên đám người Diệp Tử Du.
Vừa nhìn, Hoa Bác Vinh liền trợn tròn mắt.
Bởi vì Hoa Minh Minh chưa nói rõ ràng nên Hoa Bác Vinh nghĩ, trong cửa hàng của Phương Minh chỉ có một cô gái là người yêu cậu, thế nhưng trước mắt nhiều cô gái trẻ tuổi đáng yêu như vậy, hơn nữa mỗi người đều xinh đẹp, trong thoáng chốc ông ta không đoán ra được người nào mới là bạn gái của Phương Minh.
"Chú Hoa, dì Lăng hai người đã tới, chú Hoa, giới thiệu cho chú một chút, đây là bạn gái của cháu Diệp Tử Du, đây là bạn tốt nhất của cháu cùng Tử Du, Hàn Kiều Kiều, những người này là bạn cùng phòng của Tử Du."
Phương Minh thấy Lăng Mộ Mai xuất hiện, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu, Diệp Tử Du cùng Lăng Mộ Mai đã gặp mặt, cho nên không cần cậu phải giới liệu lần nữa.
Nhìn thấy Diệp Tử Du xinh đẹp tinh khiết như tiên nữ trong tranh, Hoa Bác Vinh rất là kích động, nói thầm trong lòng: "Ân công, Phương Minh tìm được một người bạn gái rất đẹp, hơn nữa vừa nhìn liền thấy rõ cô ấy là một cô gái thiện lương, sau này hai người nhất định là thần tiên quyến lữ."
"Chào cháu, Phương Minh đã gọi chú một tiếng chú vậy chú sẽ gọi cháu là Tử Du nhé. Tử Du, người làm chú đây không có lễ vật gì tốt, chú tặng cháu món quà nhỏ này coi như quà gặp mặt."
Nghe được lời nói của Hoa Bác Vinh, người đầu tiên vẻ mặt có biến hóa không phải Diệp Tử Du mà là Lăng Mộ Mai, gần như ngay khi Hoa Bác Vinh mới nói được nửa câu, Lăng Mộ Mai đã hơi nhíu mày, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin rồi gửi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận