Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 426: Mục Võ hoà giải?

Chương 426: Mục Võ hoà giải?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Những tia nắng đầu tiên trong ngày vừa ló dạng, toàn bộ cửa lớn của La gia đều mở rộng ra, từng nhóm người cầm thiệp mời xuất hiện, những người này trên mặt đều mang theo vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ cũng chỉ mới nhận được thông tri.
Nhị công tử Mục Võ mời bọn họ đến vùng đất tổ của La gia, nói là có chuyện quan trọng muốn thông báo.
Không người nào muốn đắc tội Nhị công tử, hơn nữa hiện tại giao thông cũng rất tiện lợi, nên khi nhận được tin tức thông báo mọi người đều chạy tới, lần này không hề thua kém so với lúc trước lão tổ nhà họ La tổ chức đại điển.
"Phương công tử, mời!"
Trong viện của Phương Minh, La Dương và hai vị lão giả còn lại đang đứng chờ ở cửa, ánh mặt trời chiếu vào mặt của Phương Minh, Phương Minh chỉnh sửa quần áo một chút, cũng không nói gì, nhanh chân bước ra ngoài.
"Phương công tử!"
Khi đi qua một con đường, Niệm Dao Băng cũng xuất hiện, vẻ mặt cười không ngớt nhìn Phương Minh đang đi tới.
"Phương công tử, anh còn không biết sao, hôm nay Nhị công tử Mục Võ muốn La gia mời mọi người đến đây, nói là có việc quan trọng muốn tuyên bố."
Niệm Dao Băng đi tới bên cạnh Phương Minh, vừa cười vừa nói, mà hai vị trưởng lão của La gia lại nhíu nhíu mày, bởi vì người của Niệm Dao Băng vừa khéo là chặn tầm mắt của bọn họ, khiến cho bọn họ không cách nào nhìn thấy Phương Minh.
"Ah, tôi thực sự là không biết."
Phương Minh biểu tình bình tĩnh, còn Niệm Dao Băng vào lúc này, cũng đột nhiên máp máy môi, chỉ là không có ra tiếng, thuần túy là hình dáng của miệng khi phát âm.
"Nguy hiểm, đi mau."
Đây là ý nghĩ của câu nói mà Niệm Dao Băng mấp máy môi, rất hiển nhiên đây là kế hoạch của cô, cố ý để người bên cạnh mình ngăn trở ánh mắt của hai vị trưởng lão La gia, dùng cách này vội vàng tìm Phương Minh để truyền lại tin tức.
Bất quá, không biết là Phương Minh có hiểu hay không mà không có bất kỳ câu trả lời nào, mà đối với Niệm Dao Băng mà nói, cơ hội như vậy cũng chỉ có một lần vì hai vị trưởng lão của La gia vừa chuyển động thân thể, ánh mắt một lần nữa nhìn chằm chằm vào Phương Minh.
"Đi thôi, cùng đi xem xem."
Niệm Dao Băng nhoẻn miệng cười, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra cùng Phương Minh kề vai mà đi.
Dọc theo đường đi, Niệm Dao Băng tìm cơ hội để nhắc nhở, nhưng mà Phương Minh giống như là không có nhìn thấy, điều này làm cho Niệm Dao Băng có chút tức giận, theo kế hoạch của cô ta, sẽ để Phương Minh tìm lý do rời đi, còn cô ta đã sắp xếp xong xuôi người tiếp ứng, sẽ tiếp ứng Phương Minh thoát khỏi La gia.
Nhưng bây giờ Phương Minh không để ý tới ý tốt của cô ta, điều này làm cho kế hoạch của cô ta trở nên vô ích, nhất là lúc này đã đến sân chính của La gia, càng không có cơ hội.
"Sư tỷ, làm sao bây giờ? "
Một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh Niệm Dao Băng nhỏ giọng hỏi.
"Cứ xem tình huống đã, không được cũng chỉ có thể áp dụng kế hoạch thứ hai, như đã quyết định, ta đây cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng. "
Bước vào sân chính, sau khi cô ta tách khỏi Phương Minh, Niệm Dao Băng nhìn bóng lưng của Phương Minh, trong đôi mắt đẹp có vẻ dứt khoát, cô không phải loại người do dự, tối hôm qua đã nghĩ tới các tình huống có thể xảy ra nên cũng đã an bài nhiều kế hoạch.
Trong khoảnh khắc Phương Minh bước vào sân, con ngươi Lữ Trí Thần co rút lại một chút, hiển nhiên là khiếp sợ đối với sự xuất hiện của Phương Minh ở nơi này.
"Sao vậy, có phải cảm thấy rất bất ngờ không? "
Một thanh âm lạnh như băng vang lên bên cạnh Lữ Trí Thần, Lữ Trí Thần khiếp sợ quay đầu, nhị công tử Mục Võ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn.
"Nhị công tử, ta... "
Mục Võ cười nhạt nhìn thoáng qua Lữ Trí Thần, áp lực vô hình làm cho Lữ Trí Thần trong chớp mắt xuất hiện mồ hôi lạnh, hầu như đứng không vững, bất quá cũng đúng lúc này, Mục Võ dời ánh mắt khỏi Lữ Trí Thần, cất bước đi tới chính giữa sân.
Quảng trường vốn đang huyên náo nhưng vì Mục Võ xuất hiện liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người mang theo ánh mắt tò mò nhìn về phía Mục Võ, hiếu kỳ rốt cuộc là Nhị công tử mời bọn họ tới là vì chuyện gì?
"Các vị, lúc này mời mọi người qua đây, là có một việc muốn tuyên bố. "
Mục Võ trực tiếp mở miệng, lúc nói xong lời này, ánh mắt nhìn thẳng vào Phương Minh, trên mặt lộ ra nụ cười, "Mọi người đều biết, ta và Phương công tử lúc đó có mâu thuẫn, nên hôm nay gọi mọi người tới, chỉ là muốn tất cả mọi người làm nhân chứng, bản công tử sẽ hóa giải mâu thuẫn với Phương công tử."
Mục Võ vừa nói ra lời này, biểu tình của tất cả mọi người đều trở nên cổ quái, vì bọn họ nghe hiểu được Nhị công tử muốn chịu thua Phương công tử.
Phương Minh ngưng thần nhìn Mục Võ, mà cách đó không xa, đôi mắt xinh đẹp của Niệm Dao Băng chớp động vài cái, trong mắt có vẻ nghi hoặc, còn La Cẩm Thành đứng đó biểu hiện trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Bổn công tử sở dĩ cùng Phương công tử sinh ra mâu thuẫn đều là vì một người mà lâu nay ta vẫn luôn tìm kiếm. Ngày hôm nay, để tỏ lòng thành ý của ta... "
Mục Võ trên mặt lộ ra vẻ thâm thúy, sau một khắc thân ảnh nhoáng lên biến mất, khi xuất hiện lại, trên tay mang theo một người.
Bịch!
Mục Võ vung tay phải, người bị hắn xách theo liền nề té xuống đất, mà người này không phải ai khác chính là Lữ Trí Thần.
"Cũng bởi vì hắn, bổn công tử mới có thể kết thù oán cùng Phương công tử, bây giờ vì biểu thị thành ý của ta, ta tự mình ra tay phế bỏ hắn, mời các vị làm chứng."
Mục Võ không chút do dự, trực tiếp tung một cước, thân hình Lữ trí Thần bị đá bay, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung, rơi về phía đoàn người bên kia, mọi người vội vã tránh ra.
Khụ khụ.
Lữ Trí Thần không ngừng ho ra máu, giùng giằng muốn đứng lên, nhưng một lão giả đi theo Mục Võ cũng tung một cước dẫm nát lưng Lữ Trí Thần, tiếng xương vỡ vụn truyền rõ ràng vào trong tai của mỗi người.
"Phương công tử yên tâm, hắn đắc tội cậu, nên ta sẽ giáo huấn hắn đàng hoàng."
Mục Võ cười nhìn về phía Phương Minh, còn biểu tình của Phương Minh trở nên băng lãnh, hắn rốt cục cũng kế hoạch của Mục Võ rồi.
Mặc dù hận mình thấu xương, tuy là trải qua điều tra, nhưng Mục Võ vẫn không dám trăm phần trăm xác định sư phụ của mình còn hay mất, cho nên vào lúc này dùng Lữ Trí Thần để dò xét mình.
Hiển nhiên, việc Lữ Trí Thần thông báo tin cho mình biết đã bị Mục Võ biết được, người ngoài nhìn thấy là Mục Võ nghiêm phạt Lữ Trí Thần vì hóa giải và ân oán của mình, nhưng chỉ có hắn biết rõ, Mục Võ đây là đang khiêu khích hắn.
Nếu như mình mở miệng ngăn cản, thì trong mắt người ngoài mình không muốn cùng Mục Võ hoà giải, cho Mục Võ lý do ra tay, còn nếu như mình không mở miệng, Lữ Trí Thần tuyệt đối không sống nổi, sẽ bị Mục Võ tàn nhẫn hành hạ đến chết trước mặt mọi người.
"Phương công tử còn cảm thấy chưa hết giận, vậy thế này, trước tiên ta chém đứt một cái tay của hắn."
Mục Võ nhìn thấy Phương Minh trầm mặc không nói, giọng bình thản ra lệnh cho lão giả sau lưng Lữ Trí Thần.
"Vâng."
Lão giả gật đầu, nhìn Lữ Trí Thần giống như chó chết trên mặt đất, nhe răng cười, hắn biết rõ Nhị công tử sở dĩ sẽ nghiêm phạt Lữ Trí Thần, không phải là vì cùng Phương Minh hoà giải, mà là bởi vì Lữ Trí Thần phản bội Nhị công tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận