Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 530: Sát khí

Chương 530: Sát khí
Huyện Giang Thành, đó là địa phương nơi hai anh em nhà họ Tần mà Phương Minh đã xuyên hồn vào sinh sống.
Thị trấn này đối với Phương Minh hay Tần Tuyết đều khá xa lạ. Trong ký ức của Tần Dương mà Phương Minh tiếp nhận, Tần Dương rất ít khi đi vào thị trấn, bởi vì hầu hết thời gian anh ta đều ở trên trấn giúp việc cho người ta.
Về phần Tần Tuyết thì số lần còn ít hơn, từ khi sinh ra đến giờ cô bé cũng chỉ mới đi năm, sáu lần. Chỉ có đến tết Đoan Ngọc Tần Dương mới có thể dẫn Tần Tuyết vào thị trấn xem thi đấu thuyền rồng.
Đương nhiên, những chỗ này đều nằm ngoài vùng ven, cách nơi buôn bán phồn thịnh nhất của huyện còn một khoảng cách nữa.
"Anh, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
Thấy anh trai dẫn mình đến một nơi khá tấp nập, hai bên có rất nhiều cửa hàng đẹp đẽ lộng lẫy, Tần Tuyết có chút tò mò.
Những nơi như thế này, đối với những đứa bé nhà nghèo giống cô bé không hề có quan hệ. Trong lớp cô bé có một bạn học cũng hay khoe khoang với cô bé, nói mình thường được cậu dẫn đến phố đi bộ mua một bộ quần áo, hết hơn sáu trăm tệ.
Hơn sáu trăm tệ, trong mắt Tần Tuyết là một con số cực kỳ lớn. Cô bé và anh trai chi tiêu trong một tháng cũng không tới con số này. Mà bỏ nhiều tiền như vậy để mua một bộ quần áo, Tần Tuyết không nghĩ ra sao cậu bạn học mình có thể mua được.
Phương Minh nhìn Tần Tuyết, so với các cô bé xung quanh đây mặc quần áo phong cách, đáng yêu, đi dạo phố cùng ba mẹ hay bạn bè, vẻ mặt Tần Tuyết rõ ràng có vẻ e dè.
Kỳ thật xã hội ngày nay không có bao nhiêu người thật sự khinh thường người nghèo, đương nhiên là trừ những người nghèo hết ăn lại nằm. Nhưng hoàn cảnh cuộc sống và các mối quan hệ khác nhau có thể khiến người nghèo cảm thấy tự ti.
Phương Minh không nói gì, trong ký ức của Tần Dương từng có một nguyện vọng, chính là khi em gái lên cấp ba sẽ mua cho em một bộ quần áo đẹp mắc tiền một chút.
Một bộ quần áo đẹp mắc tiền một chút trong tâm tưởng Tần Dương là một bộ quần áo khoảng một trăm tệ.
Nói thật, đối với Phương Minh cậu không có khái niệm ít nhiều, bởi vì cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ thiếu tiền. Cũng chính thời gian một tháng trải nghiệm cuộc sống này cậu mới biết, trong lòng những người nghèo khổ, một đồng hận không thể biến thành hai đồng.
"Anh dẫn em đi mua mấy bộ quần áo, em sắp đi học rồi, nên mua mấy bộ đồ mới."
Phương Minh nhìn Tần Tuyết. Quần áo trên người Tần Tuyết đều là đồ cũ. Cô bé giờ đã cao lớn hơn nhiều, quần áo đều ngắn đi một khúc.
"Em còn nhiều quần áo lắm…"
Tần Tuyết không nói nữa, bởi vì Phương Minh xách ống tay áo cô bé lên, có thể thấy rõ cổ tay áo quá ngắn, hơn nữa mấy đường chỉ cũng bắt đầu sắp đứt.
"Nhưng mà muốn mua đồ cũng không cần lên đây mua. Mấy cửa hàng bán quần áo trên trấn cũng có rất nhiều đồ đẹp."
"Được rồi, hôm nay cứ nghe anh.”
Phương Minh xoa đầu Tần Tuyết, cô bé hiểu chuyện muốn giúp mình tiết kiệm tiền. Nhưng trong lòng cậu đã có tính toán khác. Hơn nữa cho dù Tần Tuyết không quan tâm đến những thứ này, nhưng sau khi vào trường, sống trong môi trường tập thể, vẫn sẽ phải đối mặt với ánh mắt những học sinh khác.
Trên thực tế, có một bộ phận học sinh như vậy. Tuy điều kiện gia đình bình thường thậm chí có thể nói là khó khăn, nhưng bởi vì lòng tự trọng quá cao, sợ bạn học khinh thường, ngay cả việc có thể đăng ký hỗ trợ chi phí học tập cho học sinh nghèo cũng không dám đi xin.
Vậy nên, Phương Minh không muốn đến khi Tần Tuyết ở trong trường sẽ cảm nhận ánh mắt khác thường của các bạn học khác. Đương nhiên cậu cũng sẽ không để Tần Tuyết đi so bì với các bạn học khác.
"Thích đồ cửa hàng nào thì đến cửa hàng đó." - Phương Minh cười nói.
Tần Tuyết biết tính anh trai mình. Anh trai đã nói như vậy, nếu lần này cô bé không mua một bộ quần áo nào sẽ không về nhà, ánh mắt lập tức bắt đầu nhìn những cửa hàng hai bên đường.
Tần Tuyết đi phía trước, Phương Minh đi theo sau. Đi qua hơn bảy, tám cửa hàng rồi mà Tần Tuyết vẫn chưa có ý dừng lại, điều này khiến Phương Minh hơi tò mò. Phải biết rằng những cửa hàng này có rất nhiều cô gái bước vào, cho thấy quần áo bên trong rất được các bạn nữ chào đón.
Đang lúc Phương Minh chuẩn bị mở miệng hỏi, Tần Tuyết chợt dừng bước chân, mắt nhìn về phía một cửa hàng bên tay trái, quay đầu lại nói với Phương Minh nói: "Anh, cừa hàng này đi."
Ánh mắt theo ngón tay Tần Tuyết chỉ nhìn cửa hàng, khi nhìn thấy hàng chữ trên cửa kính cửa hàng, khóe miệng Phương Minh khẽ run, bởi vì cậu đã biết vì sao Tần Tuyết lại chọn cửa hàng này.
"Thanh lý đổi mùa, tất cả chỉ từ 39 tệ."
Đây là dòng chữ để ngoài mặt tiền cửa hàng. Tần Tuyết lựa chọn cửa hàng này không phải vì quần áo cửa hàng này đẹp, mà chính là vì dòng chữ này.
Phương Minh mỉm cười, gật đầu, cậu không nói cho Tần Tuyết đây chẳng qua chỉ là một chiêu thức bán hàng của chủ cửa hàng. Cái gọi là từ 39 tệ, trọng điểm chính là ở chữ “từ”.
Trong một cửa hàng nhiều quần áo như vậy, bên trong chỉ có hai, ba mươi bộ khó coi được bán với giá này, nhưng có bao nhiêu khách hàng muốn mua chứ?
Tần Tuyết bước vào cửa hàng, một cô gái trẻ lập tức đi lại hướng dẫn mua đồ, nhiệt tình hỏi.
"Muốn xem đồ nam hay đồ nữ ạ?"
Tần Tuyết có chút e dè, Phương Minh ở phía sau cười đáp: "Đồ nữ."
"Đồ nữ ở lầu hai, xin mời theo tôi."
Nhân viên bán hàng dẫn đường phía trước, Tần Tuyết vẻ mặt e dè đi theo phía sau. Khi lên đến lầu hai, Phương Minh nói: "Tiểu Tuyết, thích bộ nào thì lấy thử đi."
"Dáng cô bé cao ráo thanh mảnh, hay là thử cái váy này đi, trông rất hợp."
Tần Tuyết đi lên trước, nhìn bộ quần áo vài lần, cuối cùng lắc đầu.
"Vậy áo thun kia thì sao? Áo thun này rất được ưa chuộng, hơn nữa màu sắc cũng rất đẹp, trông hợp với cô bé hơn đó."
Tần Tuyết nhìn, lại lắc đầu.
Nhân viên bán hàng chọn tiếp mấy bộ quần áo, Tần Tuyết đều lắc đầu, cuối cùng ngay cả nhân viên bán hàng cũng không biết nên làm sao. Đang lúc định hỏi ý kiến thêm lần nữa, Tần Tuyết đột nhiên kéo tay Phương Minh, nhẹ giọng nói: "Anh, mấy chị ấy lừa gạt."
Giọng Tần Tuyết không lớn, nhưng thính lực nhân viên bán hàng trẻ tuổi này không tệ liền nghe được, lập tức vội vàng nói: "Cô bé, sao tụi chị lại lừa gạt?"
"Rõ ràng cửa hàng các chị nói, tất cả 39 tệ, nhưng mấy bộ này toàn là giá hai, ba trăm một bộ."
Trong giọng nói Tần Tuyết xen lẫn tiếng nghẹn ngào, mới nãy cô bé lại gần nhìn bảng giá trên bộ quần áo liền muốn khóc, cảm giác như mình bị lừa vậy.
Nhân viên bán hàng hơi sửng sốt, lập tức nói: "Cô bé, em không thấy chữ “từ” ở phía trước sao?"
Mánh khóe của cửa hàng, con số 39 viết rất lớn, nhưng chữ “từ” lại được viết cực kỳ nhỏ. Tuy nhiên những người đi phố vài lần đều biết chiêu này, chỉ có Tần Tuyết chưa từng đến phố đi bộ bao giờ, mà cửa hàng quần áo trên trấn cũng không chơi mấy chiêu trò này.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tần Tuyết, trong lòng Phương Minh lại thấy ấm áp. Chẳng trách Tần Dương dùng cả mạng sống để bảo vệ Tần Tuyết. Một người em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, người làm anh nào lại không thương cho được chứ.
"Tiểu Tuyết, người ta không có lừa chúng ta. Những bộ quần áo này chính là giá này. Cái váy màu xanh kia kìa, em mặc thử xem, không thử anh giận đấy."
Phương Minh cố ý xụ mặt, cậu biết Tần Tuyết sợ nhất chính là mình tức giận. Quả nhiên, sau khi thấy Phương Minh xụ mặt, Tần Tuyết không dám nói nữa, dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng cầm chiếc váy màu xanh đi vào phòng thử đồ.
Vài phút sau, Tần Tuyết từ trong phòng thử đồ bước ra. Sau khi thay chiếc váy màu xanh, khí chất cả người hoàn toàn thay đổi, nhất là dáng người Tần Tuyết vốn cao hơn các bạn gái cùng tuổi, chỉ có điều da hơi đen mà thôi.
"Uhm, cái váy này được đó, thử thêm bộ này xem."
Phương Minh lại chỉ vào chiếc áo thun và quần jean nhân viên bán hàng đang cầm trên tay. Đây là bộ quần áo khi Tần Tuyết đi thử đồ cậu đã chọn.
Bởi vì Phương Minh biết, nếu cậu không đi chọn, Tần Tuyết nhiều nhất cũng chỉ chọn mỗi cái váy này, không có khả năng thử bộ thứ hai.
Thấy anh trai vẫn nhăn mặt, Tần Tuyết không dám phản bác chỉ có thể nghe theo. Cứ như vậy thử liên tiếp ba, bốn bộ xong, Phương Minh mới không bảo Tần Tuyết tiếp tục thử đồ nữa.
Thừa dịp lúc Tần Tuyết đi thay đồ, Phương Minh đến thẳng quầy thu ngân trả tiền. Đợi đến khi Tần Tuyết đi ra, cậu đưa luôn mấy túi quần áo cho Tần Tuyết.
"Anh đã thanh toán tiền quần áo rồi, bây giờ muốn trả cũng không được. Chỉ cần Tiểu Tuyết em ở trường học thật tốt thì chính là báo đáp lớn nhất đối với anh rồi."
Nghe anh trai nói vậy, Tần Tuyết gật đầu thật mạnh. Cô bé biết giá mấy bộ đồ này, cảm giác lúc này tay thật nặng trĩu, trong lòng âm thầm thề, đến trường nhất định phải học thật tốt, nhất định phải thi được thành tích tốt nhất.
Trên thực tế, Phương Minh không có yêu cầu cao về thành tích đối với Tần Tuyết, nhưng cậu biết chỉ khi cậu nói vậy, trong lòng Tần Tuyết mới thả lỏng hơn một chút, nếu không chắc cô bé sẽ ngủ không yên mấy đêm liền.
"Tiểu Tuyết, em ở đây đợi anh một chút."
Chưa đi được mấy cửa hàng, Phương Minh bảo Tiểu Tuyết đứng tại chỗ đợi cậu. Cậu muốn vào McDonald’s đi WC.
Vài phút sau, Phương Minhvẫn chưa đi ra McDonald’s thì nhìn thấy ở cửa có khá nhiều người đang vây quanh. Rõ ràng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, điều này khiến tim Phương Minh đập mạnh một cái, bất chấp tất cả xông thẳng ra ngoài.
Giữa đám đông, Tần Tuyết ngồi dưới đất, trên quần áo có dấu giày, hai tay cô bé ôm chặt túi quần áo, nhưng những cái túi này đã bị rách, thậm chí mấy bộ quần áo trong đó cũng bị rách.
Nước mắt bất lực theo khóe mắt Tần Tuyết chảy xuống, những người xung quanh thì thầm thì bàn tán.
"Mới nãy có một tên móc túi muốn ăn cắp đồ, cô bé này thấy được bèn la lên. Tên móc túi kia ăn cắp thất bại, thẹn quá hóa giận quay lại đá cô bé này một cái, thiếu chút nữa còn dùng dao làm hại cô bé."
"Hung hăng quá vậy, tên móc túi kia đâu?"
"Chạy rồi, hắn ta cầm dao, ai dám đuổi theo chứ?"
"Cô bé này đúng là mạng lớn, nhưng như vậy cũng quá nguy hiểm. Hơn nữa người suýt bị ăn cắp đồ cũng không có lương tâm gì cả, cứ mặc kệ cô bé như vậy mà bỏ đi."
Đám đông bàn tán, đa số đều trách móc tên móc túi kia và người bị ăn cắp đã bỏ đi. Lát sau công an cũng tới, là công an tuần tra phố đi bộ.
"Chuyện gì vậy?"
Tần Tuyết chỉ khóc không trả lời. Hai anh công an tuần tra sau khi biết được sự việc phát sinh từ người bên cạnh thì muốn bước lên kéo Tần Tuyết đứng dậy, nhưng đã có người nhanh hơn họ một bước.
Người này, tất nhiên là Phương Minh.
"Tiểu Tuyết đừng khóc, có anh ở đây."
Ngay khi lao ra khỏi McDonald’s, Phương Minh đã biết được đại khái sự việc từ lời kể người bên cạnh.
"Anh, quần áo… quần áo rách hết rồi."
Tần Tuyết thấy anh trai xuất hiện liền nhào vào lòng Phương Minh, khóc nức nở.
Phương Minh ôm Tần Tuyết an ủi, nhưng sắc mặt cậu lại lạnh như băng không hề có bất kỳ cảm xúc nào. Tần Tuyết không nói mình bị đá, không nói suýt nữa đã bị dao làm bị thương mà câu nói đầu tiên lại là quần áo, cho thấy những bộ quần áo này trong lòng cô bé quan trọng cỡ nào.
Mà sở dĩ trong lòng Tần Tuyết, những bộ đồ này quan trọng như vậy, đó là vì đây là quần áo mà mình đã mua cho cô bé.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Minh dâng lên cơn sát khí vô tận. Người gây tổn thương đến Tần Tuyết, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận