Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1099: Lai lịch của Phương Bảo Bảo

Chương 1099: Lai lịch của Phương Bảo Bảo
Đối với rất nhiều người tu luyện, cõi âm là một tồn tại rất thần bí, mà đối với cường giả Thiên Cấp nơi này cũng thần bí như vậy.
Nơi ấy đại biểu cho tử vong, đại biểu cho hủy diệt.
Mà nói về khởi nguyên của cõi âm lại càng có ít người biết hơn, càng không biết, sở dĩ quỷ hồn của người đã chết có thể đi tới cõi âm đồng thời tiếp tục tồn tại nơi này đều là vì âm khí của cõi âm.
Âm khí, có thể tưới nhuần quỷ hồn, khiến quỷ hồn tu luyện ra thực thể, nhưng về nơi âm khí phát ra, ngay cả quỷ hồn nơi cõi âm này cũng không mấy người biết rõ.
"Âm khí của cõi âm đã bắt nguồn từ vùng đất Chỉ Dẫn, đổi một câu nói thông tục hơn, trên thực tế vùng đất Chỉ Dẫn chính là vùng đất khởi nguyên của cõi âm, giống như Hoàng Hà Trường Giang vậy, đều là nơi khởi nguồn cho sinh mạng của con người."
Trong rừng hoa đào, vẻ mặt Lưu Nguyệt vô cùng nghiêm túc, cậu ta biết trong lòng Phương Minh đã có hoài nghi, lúc này dù cậu ta có giấu giếm nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Vực Chủ ngũ vực cùng trung vực của Cõi âm đã mời cha cậu còn có mấy cường giả tiến vào vùng đất Chỉ Dẫn, tìm được tử thành, đồng thời cũng phát hiện được chân tướng trận đại chiến trước đây của cõi âm cùng Vu Sư nhất mạch."
"Tử thành chính là tòa thành được Vu Sư nhất mạch sáng lập vào năm bọn họ đánh vào cõi âm, trong trận chiến ấy Vu Sư nhất mạch cũng không tính là thất bại, ngược lại Vu Sư nhất mạch vẫn chiếm thế thượng phong, bọn họ chiếm vùng đất bản nguyên của cõi âm, xây dựng một tòa thành chết ở chỗ này."
Ánh mắt Phương Minh hơi lóe lên, tử thành là do Vu Sư nhất mạch kiến tạo, sự thật này thật sự nằm ngoài dự liệu của cậu, bởi vì dựa theo những lời cha cậu đã nói, tử thành này vật tới từ bên ngoài.
"Mục đích Vu Sư nhất mạch sáng tạo tử thành không vì cái gì khác, chính là vì ngăn cản con đường đi thông tới thế giới bên ngoài, bởi vì ở bên trong tử thành đó có cất giấu một con đường, đây là một con đường có thể đi thông với thế giới bên ngoài, Vu Sư nhất mạch không cho phép có người rời khỏi thế giới này đi đến bên ngoài, hoặc cũng có thể là không cho người trong thế giới này có liên hệ gì với bên ngoài."
"Ý của ngươi là, Cửa Vĩnh Hằng kia nằm ngay trong tử thành?"
"Không sai."
Lưu Nguyệt gật đầu, "Lúc đó sau khi phát hiện tử thành này, Vực chủ cõi âm còn có mấy người cha cậu đã trực tiếp xâm nhập vào tử thành, cuộc chiến đấu này giằng co một hồi lâu, nhưng tình huống cụ thể là như thế nào không ai biết, chỉ biết toàn bộ Vực chủ ngũ vực đã chết trận, mà cha cậu lại trở thành thành chủ tử thành. Về phần Vu Sư nhất mạch thì lại bị phong ấn ở bên trong Cửa Vĩnh Hằng, sở dĩ cha cậu để tử thành xuất hiện ở dương gian này cũng là vì muốn tập hợp các cường giả ở dương gian, tiến vào Cửa Vĩnh Hằng triệt để đánh bại Vu Sư nhất mạch."
Lúc này Lưu Nguyệt không còn giấu giếm chút nào nữa, tiếp tục nói: "Về phần phân thân của cậu, sau khi cha cậu mang tử thành đi nó cũng biến mất tăm, mà nó đi tới nơi nào tôi tin rằng cậu cũng đoán được."
"Thông đạo tới bên ngoài kia?"
Phương Minh nhíu mày, nếu tử thành là do Vu Sư nhất mạch chế tạo ra để ngăn cách cõi âm cùng lối đi tới thế giới bên ngoài, như vậy khi tử thành bị cha mình dẫn đi, đương nhiên lối đi ấy cũng sẽ hiện ra rõ ràng.
"Ừm, phân thân của cậu bước lên con đường đi tới thế giới bên ngoài, trên thực tế con đường này cũng tràn đầy bất ngờ, bởi vì con đường này đã bị Vu Sư nhất mạch nắm giữ trong tay nhiều năm như vậy, ai biết Vu Sư nhất mạch có tự mình đi vào con đường này hay chưa, cũng không biết có thiết trí bẫy rập gì ở bên trong con đường ấy hay không."
Trên mặt Lưu Nguyệt có vẻ lo lắng, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, thông đạo này không cho phép có quá nhiều người tiến vào, cuối cùng chỉ có thể để một mình phân thân của Phương Minh đi vào.
Phương Minh rơi vào yên tĩnh, cậu đang suy tư, ngay cả Vực Chủ Trung Vực mạnh mẽ như vậy cũng chiến bại, cha mình có thể còn sống hẳn là nhờ vào vận khí, nhưng Vu Sư nhất mạch thực sự đã bị phong ấn sao?
Trong đầu cậu lại nhớ tới một màn đã từng thấy trước đây, ở phía trước Cửa Vĩnh Hằng kia có vô số cường giả muốn bước chân lên thềm đá xông vào bên trong Cửa Vĩnh Hằng, nhưng không hề có bất kỳ một ngoại lệ gì, tất cả đều thất bại.
Quan trọng nhất là, sợ rằng người thủ vệ Cửa Vĩnh Hằng không chỉ là Vu Sư nhất mạch, còn có cường giả càng khủng bố hơn tồn tại.
Nếu cậu không thể tìm được chân tướng của chuyện này từ trong miệng Lưu Nguyệt, cậu chỉ còn cách tự mình đi tìm.
...
Lhasa!
Tuy rằng sóng gió trong giới tu luyện đã cuốn tới toàn bộ thế giới, nhưng nơi đây vẫn có thể xem là một chốn cực lạc như trước, bởi vì ở nơi này chỉ có Phật giáo, trong lòng những người dân Tạng ở đây cũng chỉ có một phật, đó chính là Phật tử của bọn họ.
Chùa Đại Chiêu!
Phương Bảo Bảo ở trong phòng thiền nhìn bóng người xuất hiện trước mặt, trên mặt có dáng vẻ như đã đoán được từ trước, bởi vì hắn đã đoán được chắc chắn người trước mặt sẽ tới nơi này.
"Nếu như cha nhớ không lầm, hẳn năm đó con còn đang thực hiện kế hoạch lớn nào đó, vì sao cuối cùng lại không áp dụng?"
Phương Minh quay đầu nhìn về phía Phương Bảo Bảo, đã trôi qua gần hai mươi năm, Phương Bảo Bảo cũng đã trưởng thành mang dáng dấp của một người thanh niên, đầu trọc, trên người còn có đeo một chùm bồ đề, thật đúng là dáng dấp của một cao tăng trẻ tuổi.
"Vì sao tôi phải nói cho cậu?"
Đối với Phương Minh, Phương Bảo Bảo vẫn luôn cảm thấy không phục, tên này thừa dịp bản thân mình còn bé, bị phong ấn ký ức, không ngờ lại dám chiếm tiện nghi của mình, khiến mình gọi cậu ta là cha, nếu... nếu không phải bản thân mình nể mặt Tử Du, mình đã sớm liều mạng với Phương Minh.
"Ah, nếu con đã không muốn nói cho cha biết thì cha chỉ còn cách gọi mẹ con hay chị con tới đây, bọn họ cũng nói đã lâu rồi không gặp con, rất nhớ con đấy."
Phương Minh không thèm để ý chút nào tới thái độ của Phương Bảo Bảo, khoan thai nói.
"Phương Minh, cậu thực sự quá vô sỉ."
Phương Bảo Bảo gần như bị chọc tức tới muốn bùng nổ, hắn là bị mấy lời vô sỉ của Phương Minh chọc tức, nếu trên đời này còn có người khiến cậu bé sợ hãi, thì người đó chính là Diệp Tử Du cùng Alice.
Nhất là nữ ma đầu Alice này, từ nhỏ đã bắt nạt cậu bé, tuy rằng sau này cậu bé đã thức tỉnh ký ức, nhưng khi đối mặt với Alice cậu bé vẫn không nhịn được run rẩy, cảm thấy sợ hãi.
"Cha có vô sỉ hay không con cũng không phải không biết, mau nói đi, con biết rõ cha muốn biết điều gì." Phương Minh trực tiếp ngồi xuống trên một bồ đoàn, cười cười nhìn về phía Phương Bảo Bảo, cậu biết nhất định Phương Bảo Bảo sẽ khuất phục.
"Cũng không có gì không thể nói, thực sự tôi có một kế hoạch, đó chính là khiến bản thể của tôi sống lại, nếu cậu đã có thể đưa tôi rời khỏi phong ấn đương nhiên lão già thủ mộ kia cũng đã nói cho cậu biết, sự tồn tại của tôi là uy hiếp lớn tới cỡ nào đối với thế giới này, trên thực tế ở kiếp trước, thiếu chút nữa tôi đã có thể hủy diệt toàn bộ thế giới."
Vẻ mặt Phương Bảo Bảo tràn đầy ngạo nghễ, mà Phương Minh cũng suy tư một chút, đột nhiên cậu nghĩ tới một truyền thuyết, lập tức nhẹ giọng thì thầm: " Trấn Ma đồ của Tây Tạng?"
Trấn Ma đồ của Tây Tạng chính là một truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi ở Tây Tạng.
Theo truyền thuyết ấy, sau khi công chúa Văn Thành đi tới Tây Tạng đã phát hiện dưới đại địa của Tây Tạng có phong ấn đi một cự ma, nhưng phong ấn này đã bị nới lỏng, cho nên công chúa Văn Thành mới không ngừng tuyên truyền chùa miếu Phật giáo, kiến tạo mười hai ngôi chùa dùng để trấn áp thân thể của cự ma kia, trong mười hai ngôi chùa đó có cả chùa Đại Chiêu cùng chùa Tiểu Chiêu, ngoài ra còn mời tượng Đẳng Thân mười hai tuổi của phật chủ tới.
Ngoại trừ mười hai ngôi chùa này ra còn có rất nhiều ngôi chùa nhỏ khác, mà tác dụng của những ngồi chùa nhỏ này cũng là vì trấn Ma.
Truyền thuyết này đã được lưu truyền ở Tây Tạng vô số năm, chẳng qua đối với rất nhiều người tu luyện đây chỉ là một câu chuyện được bịa ra, nếu quả thật có phong ấn cự ma gì đó vì sao người tu luyện bọn họ lại không biết?
"Thứ bị trấn áp bên dưới là bản thể của cậu?"
"Có thể tính là phải nhưng cũng có thể nói là không phải."
Phương Bảo Bảo đầu tiên là gật đầu sau đó lại lắc đầu, một bộ dạng bán một hủ nút, Phương Minh quét mắt nhìn cậu bé một cái, thò tay vào túi móc một cái điện thoại di động ra, làm bộ định gọi điện thoại cho người nào đó.
"Xem như cậu lợi hại." Phương Bảo Bảo ném cho Phương Minh một ánh mắt khinh bỉ, buộc lòng phải giải thích: "Thứ được trấn áp dưới đó quả thật có thể tính là bản thể của tôi, nhưng chẳng qua chỉ là bản thể của tôi đời này, cậu cũng biết chuyện thế giới này sẽ bị hủy diệt, mà tôi lại là tồn tại đã sống từ thời đại trước. Tuy rằng có thể sống lại nhưng cũng phải bỏ ra một cái giá to lớn, đợi khi thời đại mới tới tôi phải tu luyện lại từ đầu."
"Về phần cái gì mà Trấn Ma đồ, đơn giản chỉ là truyền thuyết giả dối không có thật, lấy thực lực của tôi, chỉ dựa vào mấy ngôi chùa này làm sao có thể phong ấn tôi lại, phong ấn chân chính nằm ở dưới đất, chỉ có điều trải qua quãng thời gian dài như vậy phong ấn cùng bản thể của tôi đã sớm tiêu hao, gần như không còn tác dụng nữa."
Trong lời giải thích của Phương Bảo Bảo, Phương Minh xem như đã hiểu được lai lịch của cậu bé.
Phương Bảo Bảo là tồn tại sống hai đời, đương nhiên, cũng có thể cậu bé đã sống từ lúc càng lâu đời hơn, mà khi sống lại ở đời này, cậu bé biết được chắc chắn ngày tận thế sẽ tới, vì có thể khiến bản thân được có thể sống sót sau ngày tận thế, cậu bé quyết định ra tay hủy diệt thế giới này trước một bước, đến lúc đó một mình cậu bé đơn độc tận hưởng thế giới này, chắc chắn có thể trùng kích tới cảnh giới cao hơn, thoát khỏi tình cảnh bị hủy diệt.
Chỉ có điều, không đợi Phương Bảo Bảo đạt thành mục tiêu, cậu bé đã bị người khác phong ấn lại, bản thể bị trấn áp dưới đại địa, mà thần hồn thì bị giam cầm bên trong Thông Thiên Long Mộ ở Sơn Hà Chi Điện.
Nói chính xác hơn, cậu bé bị nhốt tại Thông Thiên Long Mộ, bởi vì lúc ấy còn chưa có Sơn Hà Chi Điện tồn tại, ngay sau đó khi các cường giả xây dựng Sơn Hà Chi Điện, lại có rất nhiều người phát hiện Thông Thiên Long Mộ, vì thế đã tiếp tục phong ấn cậu bé lại.
Sau khi cậu bé giả mạo thành Phật tử thành công, Phương Bảo Bảo vốn dự định triệu hoán bản thể của mình ra ngoài, đợi khi bản thể cùng thần hồn dung hợp lại với nhau, thực lực của cậu bé sẽ đạt tới một trình độ rất khủng bố.
"Đã như vậy, vì sao lại đột nhiên bỏ qua?"
"Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện một chuyện rất thú vị, có đôi khi thực lực cao cũng không nhất định là chuyện tốt."
Khi nói câu này, giọng điệu của Phương Bảo Bảo mang theo một tia ý vị thâm trường, điều này khiến Phương Minh nghĩ ngay tới Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cũng đã từng bộc lộ ra vẻ mặt như thế này, rất hiển nhiên, cả hai người này đều biết bí mật gì đó mà cậu không biết.
"Cậu có biết tôi bị ai phong ấn không?"
"Ai?"
"Chính là cái vị bên trong núi Thiên Táng kia."
Ách...
Khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, mặc dù cậu biết thế giới này còn có quá nhiều điều bí ẩn, thế nhưng ở trong lòng Phương Minh, nếu muốn cậu chọn ra một cao thủ hạng nhất trong số những cường giả mà cậu đã từng gặp, thì vị bạch y nữ tử trên núi Thiên Táng kia tuyệt đối là người đứng đầu.
Cho dù là sư phụ mình, Phương Minh cũng không cảm thấy sư phụ có thể là đối thủ của bạch y nữ tử kia, bởi vị kia đã mạnh mẽ tới mức có thể nhốt Cổ Hoàng, người đã từng thống trị cả thế giới này lại.
"Vì sao vị kia lại phong ấn cậu?" Phương Minh có chút tò mò hỏi.
"Làm sao tôi biết được, tôi cũng không biết vì sao bản thân mình lại bị vị kia phong ấn."
Phương Bảo Bảo tức giận đáp, nói tới chuyện này trong lòng cậu bé cũng cảm thấy nhức cả trứng, bởi vì ngay cả bản thân cậu bé cũng không hiểu vì sao vị kia lại đột nhiên ra tay phong ấn cậu bé lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận