Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 758: Đèn đồng xuất hiện

Chương 758: Đèn đồng xuất hiện
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Đội ngũ rất dài, vừa rồi khi Trương Hạo liếc một cái nhưng không thể nhìn thấy điểm đầu cùng, mọi người di chuyển như một tộc đàn đang di chuyển, điều quỷ dị là không ai phát ra tiếng vang, tất cả mọi người đang vùi đầu đi bộ, thật giống như những người khác xung quanh căn bản không tồn tại vậy.
Chẳng qua rất nhanh phía trước đội ngũ liền ngừng lại, mà theo đội ngũ dừng lại Trương Hạo cũng ngừng lại, lại sau đó Phương Minh liền nhận ra được giọng khác thường truyền tới, cái loại âm thanh này giống như bánh răng đang nghiền ép một thứ đồ gì đó.
Không bao lâu sau Phương Minh lập tức phát hiện thanh âm này là chuyện gì xảy ra, bởi vì theo người mặc hắc bào phía trước biến mất, ở trước mặt Trương Hạo xuất hiện một cối xay bánh răng vô cùng lớn, lúc trước những mấy người áo bào đen kia đã leo lên cối xay này, sau đó bị cối xay này nghiền thành thịt nát, máu thuận theo bánh răng chảy xuống, lại quỷ dị không rơi xuống đất mặt.
Cái cối xay này rất lớn, phía trên khắc đầy ký hiệu rậm rạp chằng chịt, những phù văn này Trương Hạo không thể nhìn hiểu, nhưng mà khi Phương Minh thấy những phù văn này, lại cảm giác được tê cả da đầu, những phù văn này từng cái đều cho cậu một loại lực hấp dẫn cực kỳ mạnh mẽ, nếu như không phải bởi vì đây là đang ở trong trí nhớ của Trương Hạo, đổi lại là chính cậu mà nói, chỉ sợ sớm đã bị những phù văn này chấn nhiếp rồi, sau đó ngoan ngoãn đi về phía cối xay kia.
Nguyên nhân những người áo bào đen đi lên cối xay kia, Phương Minh tin tưởng cũng là vì những phù văn này, bằng không mà nói ở bên cạnh cối xay này có con đường rộng như vậy, thế nhưng mấy người đàn ông mặc áo bào đen này lại không đi lên con đường kia, nguyên một đám tìm chết đi lên cối xay.
Sau khi người mặc hắc bào ở phía trước đi lên cối xay, cũng đến phiên Trương Hạo, cũng giống vậy Trương Hạo cũng bước lên cối xay, mà ngay trước khi Trương Hạo bước trên cối xay này, ở phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Đây là một người mặc trường bào màu vàng óng, bước chân rất nhanh, hơn nữa khác với đám người Trương Hạo, bóng người này cũng không leo lên cối xay, mà là đi về con đường lớn ở bên cạnh cái cối xay này, ở trên tay hắn thì lại nắm lấy một chiếc Thanh Đồng cổ đăng.
Người mặc áo bào màu vàng này đặt Thanh Đồng cổ đăng lên trên đỉnh đầu, giống như tôn thờ, từng bước từng bước đi về phía trước, điều này làm cho Phương Minh có lý do vững tin, sở dĩ người mặc áo bào màu vàng này có thể không bị những phù văn kia ảnh hưởng, là vì trên tay có ngọn Thanh Đồng cổ đăng.
Nhưng mà, thoạt nhìn chỉ là một chiếc đèn cổ cũ nát không chịu nổi, thậm chí còn có gỉ đồng lại có uy lực lớn như vậy sao?
Không đợi Phương Minh suy tư ra kết quả, bóng người mặc áo bào màu vàng kia đã biến mất ở đại lộ phía trước, mà Trương Hạo cũng rốt cục cũng đi vị trí trung tâm nhất của cối xay, sẽ giống hệt với những người mặc áo bào đen lúc trước, rơi xuống bên trong cối xay này, sau đó bị nghiền ép thành thịt nát.
Chẳng qua cũng đúng lúc này, đột nhiên Trương Hạo làm ra một cái cử động, cậu ta cởi hắc bào đang mặc trên người ra, trong nháy mắt hắc bào bị cối xay nghiền ép hóa thành bột mịn, chẳng qua bản thân Trương Hạo lại mượn cơ hội này, nhảy tới đỉnh cao nhất của cối xay.
Ở đỉnh cao nhất của cối xay, có một viên tròn tương đối giống với dạ minh châu, tản ra ánh sáng sáng chói, phảng phất là nó tản mát ra năng lượng thúc giục cối xay luân chuyển.
Tay Trương Hạo sắp chạm đến hạt châu này, nhưng mà còn không đợi đầu ngón tay của cậu ta đụng chạm lấy hạt châu này, một cỗ năng lượng kinh khủng từ trên hạt châu bắn ra, cả người Trương Hạo trực tiếp bị văng ra ngoài.
Điều quỷ dị là, vị trí Trương Hạo rơi xuống đất vừa vặn là trên đường lớn ở bên cạnh cối xay, nói cách khác lần này vừa khớp khiến cho Trương Hạo tránh thoát kiếp nạn cối xay.
Giữa lúc Phương Minh cảm thấy buông lỏng một hơi vì Trương Hạo, Trương Hạo lại làm ra một hành động kinh người, cậu ta không tiếp tục đi về phía trước như người mặc áo bào vàng kia, mà là lại một lần nữa đi về phía cối xay, đồng thời lại một lần nữa nhảy lên đỉnh cối xay.
"Không đúng, mục đích của Trương Hạo cũng không phải muốn đi qua cối xay, từ đầu đến cuối mục tiêu của cậu chính là hạt châu này."
Thấy cử động này của Trương Hạo, trong nháy mắt Phương Minh liền đã hiểu rõ ý đồ của Trương Hạo, Trương Hạo muốn có được hạt châu này, đây mới là mục đích cậu ta tới nơi này, mà cối xay này với cậu ta mà nói không sinh ra được uy hiếp.
Lần một lần hai...
Tầm mười lần về sau, Trương Hạo vẫn không hề từ bỏ, chẳng qua ngay khi Trương Hạo chuẩn bị tiếp tục, bước chân của cậu ta đột nhiên dừng lại, dường như đang vểnh tai lắng nghe cái gì, sau đó cả người trực tiếp rời khỏi cối xay, nhanh chóng chạy tới phía trước, dường như phía sau có hồng hoang mãnh thú gì đó sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Bởi vì là thị giác của Trương Hạo, cho nên Trương Hạo không quay đầu Phương Minh cũng sẽ không phát hiện được rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra ở phía sau, chỉ có thể mặc kệ Trương Hạo chạy trối chết như thế.
Một đường chạy trốn, Phương Minh phát hiện bốn phía bắt đầu trở nên tối tăm mờ mịt, tầm mắt cũng không thể quan sát trong phạm vi một mét, chẳng qua dường như Trương Hạo không hề cảm thấy kinh hoảng, sau khi cởi hắc bào ra, động tác của cậu ta không hề máy móc cùng chậm chạp như vậy, mà là trở nên cực kỳ linh hoạt.
Cùng lúc đó, tại bên trong vùng đất âm u mờ mịt này, mơ hồ có tiếng nhạc truyền ra.
Loại thanh âm này phiêu hốt bất định, không cách nào làm cho người nghe rõ cụ thể, nhưng mà sau khi thanh âm này truyền vào trong tai, cả người Phương Minh liền chấn động, thanh âm này dĩ nhiên khiến cậu nhiệt huyết sôi trào, cũng may hiện tại cậu đang ở trạng thái linh hồn, bằng không đoán chừng Vu Sư Chi Châu trong cơ thể lại sẽ tự động vận chuyển.
Dường như Trương Hạo không nghe được tiếng nhạc này, tiếp tục cất bước đi về phía trước, cũng không biết đi bao lâu, sau khi mảnh không gian âm u mù mịt kia biến mất, Phương Minh cũng bị cổ lộ trước mắt làm chấn kinh.
Đây là một cái huyền không cổ lộ, hai bên đều là vực sâu vạn trượng, mà cổ lộ này cũng chỉ rộng hơn một thước, nếu như vừa rồi Trương Hạo có hơi chút đi lệch, dù chỉ là hơi có chút, sợ rằng hiện tại cũng đã rơi xuống dưới vực sâu này.
Phương Minh không chút nghi ngờ sự đáng sợ của vực sâu này, kết cục khi rơi xuống cũng có thể nghĩ, mà giữa lúc Phương Minh tò mò đánh giá vực sâu thời, Trương Hạo đã đi tới cuối con đường cổ này.
Cuối con đường cổ chín vòng sáng, mà lúc này người mặc áo bào vàng kia cũng đứng trước một vòng sáng, đưa tay nâng ngọn Thanh Đồng cổ đăng yên lặng đứng đó, đối với Trương Hạo đến phía sau là mắt điếc tai ngơ, ngay cả đầu cũng không quay lại lấy một chút.
Giữa cổ lộ cùng mấy vòng sáng này có một bậc thang nối liền, tổng cộng mười sáu bậc thang màu đỏ, ngoại trừ người màu áo bào vàng kia, còn có mấy cái bóng cũng trong mấy bậc thang đó.
Có khi là hình người, mà có lại là dáng dấp phi cầm, còn có hình thể to lớn hơn mãnh thú, nhưng cho dù là ai, ở dưới bậc thang này tất cả đều đứng lặng yên, không nói một lời.
Trương Hạo, đồng dạng cũng đứng trước một trong số chín vòng sáng, mà cậu ta đối với mấy người khác cũng làm như không thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm bậc thang phía trước.
Những người này cùng Trương Hạo dường như đều đang đợi cái gì...
"Tam giới có luân hồi, thiên đạo có nhân quả, không nhảy tam giới, khó thoát ngũ hành!"
Một đạo thanh âm tang thương cứ như vậy đột ngột vang lên, mà theo thanh âm này vang lên, Phương Minh nhận ra được thân thể Trương Hạo đang khẽ run, đây không phải sợ hãi mà là kích động.
Mà đang khi thanh âm này truyền ra, ánh mắt Trương Hạo lần đầu tiên nhìn về phía một phương hướng khác, mà Phương Minh thuận theo ánh mắt Trương Hạo cũng nhìn thấy tình huống chỗ vòng sáng đầu tiên phía bên trái.
Một người đất sét vàng quỷ dị xuất hiện ở nơi ấy, sau đó từng bước từng bước đạp lên bậc thang, nhưng mà theo mỗi bước chân của hắn đạp lên bậc thang, bùn đất trên người liền sẽ rớt xuống một số, khi bước lên được tới bậc thang thứ người, bùn đất toàn thân đã rơi sạch.
Ngay khoảnh khắc khi bùn đất rơi sạch, một thanh trường đao đột nhiên xuất hiện, từ giữa vực sâu vạn trượng bổ tới, trực tiếp đánh người này thành bùn nát, máu rơi vào trên bậc thang, trong nháy mắt liền bị bậc thang hấp thu, chỉ còn lại có một ấn ký màu đỏ nhàn nhạt.
Cái ấn ký màu đỏ này khiến trong lòng Phương Minh rùng mình, trong nháy mắt cậu hiểu, mười sáu cái bậc thang này vốn cũng không phải màu đỏ, mà là bị máu nhuộm thành loại màu sắc này đấy, mà máu của một người chỉ có thể lưu lại một điểm đỏ nhỏ như vậy trên bậc thang, vậy muốn nhuộm mười sáu bậc thang này thành màu đỏ như thế, cũng liền có thể tưởng tượng được phải có bao nhiêu người chết ở trên những nấc thang này.
Đây là một con số kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận