Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1033: Chuyện lý thú khi về nước (2)

Chương 1033: Chuyện lý thú khi về nước (2)
Vừa thấy danh xưng bên trên giấy chứng nhận này, lão sư phụ già ngậm miệng, thậm chí trên mặt còn có vẻ kính sợ, trước đây hắn và bạn hắn chỉ đùa giỡn tán gẫu mới có nhắc tới bộ phận này, không nghĩ tới lần này lại có thể đụng phải như vậy...
Mã Lạc không nhìn rõ danh xưng bên trên giấy chứng nhận, thế nhưng thấy lão sư phụ của mình im lặng, hắn cũng biết bản thân không thể tránh khỏi, ngoan ngoãn xuống xe, để người đàn ông mặc tây trang dẫn hắn đến xe hơi bên cạnh.
Trên xe còn có một người đàn ông mặc tây trang, căn bản là đối phương không có ý nói chuyện gì với hắn, bầu không khí bên trong buồng xe rất trầm thấp.
Nhìn chiếc xe đang chạy về phía con đường ít người, đáy lòng Mã Lạc càng thêm thấp thỏm, càng thêm hối hận, vì sao bản thân mình lại xúc động như vậy? Nếu mình không xúc động như vậy cũng sẽ không luân lạc đến trình độ này.
Mười lăm phút sau, xe ngừng lại, người đàn ông mặc tây trang mở cửa xe, lạnh như băng nói: "Xuống xe."
Mã Lạc run một cái từ trên xe bước xuống, lúc này mới phát hiện ở phía trước cách đó không xa có một chiếc xe dã ngoại đang đậu ở đó, vừa thấy chiếc xe dã ngoại này, Mã Lạc sửng sốt một chút, bởi vì khi hắn chụp ảnh ở sân bay đã thấy Hàn Kiều Kiều lên chiếc xe dã ngoại này.
Nói cách khác, hiện tại Hàn Kiều Kiều cùng kim chủ của cô ấy đang ngồi trên chiếc xe này, mà đối phương lại đang chờ mình ở đây, ngoại trừ muốn thu thập mình thì chẳng còn nguyên nhân gì khác.
Mã Lạc theo người đàn ông mặc tây trang bước từng bước đi về phía xe dã ngoại, trong lòng hắn đã vừa hối hận lại vừa tức giận, hối hận vì bản thân mình quá xúc động nên mới làm mấy hành động như vậy, tức giận là vì trên đời này căn bản không hề có công bình gì đáng nói, vẫn luôn có một số giai tầng đặc quyền tồn tại.
"Cậu Phương, hắn đã đến."
Người đàn ông mặc tây trang mở cửa xe, hướng về phía bên trong nhỏ giọng nói một câu, Mã Lạc đứng ở phía sau nhìn dáng vẻ cùng giọng điệu cung kính của người đàn ông mặc tây trang, vẻ trào phúng trên mặt càng sâu, ở trước mặt mình luôn có bộ dạng cao ngạo lạnh lẽo, nhưng khi ở trước mặt giai cấp đặc quyền không phải cũng khúm núm sao?
"Ừm, tôi biết rồi."
Trong xe truyền đến tiếng trầm ổn đáp lại, sau đó Mã Lạc lập tức nhìn thấy một bóng người từ trên xe bước xuống, chính là người thanh niên mà hắn đã chụp được ở sân bay kia.
Nam thanh niên này có tướng mạo bình thường, nhưng không biết vì sao khi đối mặt với ánh mắt của đối phương, Mã Lạc cảm thấy dường như mọi thứ của mình đều bị người ta nhìn thấu, điều này khiến hắn có chút không dám đối diện với đối phương, cũng hạ thấp tầm mắt.
Chẳng qua ngay khi hắn vừa hạ tầm mắt, Mã Lạc lập tức thầm mắng mình vô dụng, không phải chỉ là một ánh mắt thôi sao? Vì sao hắn lại không dám đối diện với người ta chứ?
"Anh tên Mã Lạc sao?"
Nhìn người trẻ tuổi trước mắt, Phương Minh cười cười, mới vừa rồi, người phụ trách bộ môn chịu trách nhiệm giao thiệp với giới tu luyện đã gọi điện thoại cho cậu, nói có người chụp được ảnh của cậu và Hàn Kiều Kiều, đồng thời còn đăng số ảnh đó lên mạng, hơn nữa đối phương còn không cam lòng mà đăng đi đăng lại nhiều lần. Chẳng qua bọn họ đã tập trung được vị trí của đối phương, cũng đã tìm được người đăng.
Kỳ thực, lấy thực lực của Phương Minh, nếu thả hết toàn bộ cảm quan ra đương nhiên không có nhà báo nào có thể qua mặt mà chụp ảnh được, nhưng Phương Minh lại không làm như vậy, thậm chí nếu không phải lúc quan trọng nhất, cậu hẳn sẽ không thả cảm tri của mình ra, tối đa cũng chỉ duy trì trong phạm vi mười mét.
Ngay từ đầu Phương Minh còn cho rằng đây là do đối thủ cạnh tranh trong giới giải trí của Hàn Kiều Kiều làm ra, vì thế cậu quyết định gặp người tên Mã Lạc này một lần, thế nhưng vừa liếc mắt nhìn anh ta Phương Minh đã có thể xác định, đây thuần túy là hành vi của người trẻ tuổi này, không có ai thao túng sau lưng.
"Ừm."
Ngay cả bản thân Mã Lạc cũng không hiểu vì sao hắn lại đáp lời đối phương.
"Tên nhóc cậu giỏi lắm, chỉ là làm việc có chút xúc động, bỏ tật xấu này đi vẫn có thể có chút thành tựu."
Nghe được giọng điệu ông cụ non của đối phương, Mã Lạc bĩu môi, còn tên nhóc, cậu cũng chẳng lớn hơn tôi là bao, hơn nữa, tôi có thể có thành tựu hay không chính bản thân tôi còn không biết, cậu dựa vào cái gì mà có thể xác định như thế, chẳng lẽ cậu biết coi số mạng sao?
Đương nhiên Mã Lạc không biết, Phương Minh đang đứng trước mặt hắn quả thật là người biết coi số mạng, mà những lời cậu đã nói đều là những thứ cậu nhìn thấy được từ diện mạo của hắn.
"Tốt rồi, mau xóa hết ảnh chụp đi."
Phương Minh vỗ vỗ bả vai Mã Lạc, Mã Lạc vô thức lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng xóa bỏ hết số ảnh chụp bên trong.
"Ngày hôm nay vì mời cậu tới mà đã làm phiền cậu, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi cậu, hiện tại cậu có thể rời đi rồi."
Nghe được lời của Phương Minh, Mã Lạc sửng sốt một chút, đối phương cứ thả mình đi như vậy sao? Không gây phiền toái gì cho mình nữa?
"Tôi... Tôi có thể đi rồi?"
"Đương nhiên có thể đi, cậu cũng không phạm pháp, chỉ là ảnh cậu đăng lên đã xâm phạm tới chuyện đời tư của tôi, nhưng nếu hiện tại cậu đã xóa rồi cũng không sao. Xã hội này là xã hội pháp chế, làm chuyện gì cũng phải nói đến luật pháp."
Nghe được câu trả lời của đối phương, Mã Lạc âm thầm trừng trắng mắt, xã hội pháp chế, trong mắt đám đặc quyền các người, pháp luật vốn chẳng có tác dụng ước thúc.
Nhưng lúc này Mã Lạc đã tự cho rằng Phương Minh là con em của một gia tộc chính trị nào đó, cũng chỉ có con em mấy gia tộc ấy mới có thể làm được điểm này, chẳng qua nếu đối phương đã đồng ý thả mình rời đi dễ dàng như vậy, mình không có lý do gì mà không đi.
Mím môi, Mã Lạc xoay người muốn rời đi, chẳng qua ngay khi ánh mắt hắn quét qua xe, không biết vì sao đột nhiên thốt ra một câu hỏi: "Người đàn ông sau lưng Hàn Kiều Kiều chính là cậu đúng không?"
Không nghĩ tới giờ khắc này đối phương còn dám hỏi vấn đề như vậy, Phương Minh cười cười, đáp: "Ừm."
"Quả nhiên là như vậy."
Mã Lạc không hề cảm thấy ngoài ý muốn, ngay sau đó đuổi theo hỏi một câu, "Vậy Hàn Kiều Kiều tự nguyện đi theo cậu sao?"
Nếu bỏ qua thân phận địa vị, Mã Lạc không cho rằng Hàn Kiều Kiều sẽ thích người thanh niên trước mắt này, bởi vì chênh lệch về giá trị nhan sắc của hai bên thật quá xa.
Mặc dù đối phương hỏi hơi nhiều, nhưng Phương Minh vẫn chuẩn bị trả lời hắn, chẳng qua ngay trước khi cậu trả lời, trong xe lại truyền ra giọng nói của Hàn Kiều Kiều.
"Cái gì mà tự nguyện, tôi đã bị ép buộc đó, tôi là cậu ta ép buộc, cậu ta đã dùng quyền thế trong nhà để ép buộc tôi, nếu tôi không đáp ứng cậu ta không chỉ phong sát tôi, mà còn bán tôi ra nước ngoài. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác đành phải để cho cậu ta chiếm đoạt."
Nghe thấy những lời Hàn Kiều Kiều nói, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, có chút nhức đầu, lúc này yêu tinh kia lại bị hí tinh bám vào người, muốn đùa giỡn người trẻ tuổi trước mắt này.
Quả nhiên, sau khi Mã Lạc nghe thấy những lời Hàn Kiều Kiều nói sắc mặt lập tức thay đổi, bởi vì ở trong lòng hắn đây mới thật sự là đáp án, chắc chắn Hàn Kiều Kiều đã bị bức bách, đối mặt với quyền thế của đối phương cô ấy chỉ còn cách tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, những giai tầng đặc quyền này vốn không có người nào tốt cả.
"Hàn Kiều Kiều, có phải em lại ngứa da rồi không?" Phương Minh trầm giọng quát lên.
"Có nghe hay không, tên này là một tên bạo lực cuồng, chỉ cần tôi có chút không thuận theo là cậu ta lại đánh tôi một trận, cái gì mà roi da, rồi nhỏ nến... Thật sự là một tên biến thái, còn bắt tôi phải thỏa mãn tất cả yêu cậu của cậu ta."
Sắc mặt Mã Lạc càng thêm khó coi, vì những người có tiền ấy đã chơi đùa với rất nhiều phụ nữ, cho nên chuyện nam nữ bình thường đã không thể khiến bọn hắn thỏa mãn, rất nhiều tên thích chơi đùa mấy trò biến thái.
Nghĩ đến mỹ nữ như Hàn Kiều Kiều lại bị người thanh niên trước mắt này làm nhục, Mã Lạc cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, muốn liều mạng với đối phương, chẳng qua ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong xe truyền tới.
"Chị Kiều Kiều đừng làm rộn, đừng để người ta hiểu lầm."
Trong xe có một cô gái bước ra, mà lúc trước Mã Lạc cũng đã nhìn thấy cô gái này, chỉ là lúc trước hắn chỉ thấy một bên mặt từ khoảng cách khá xa, chưa thấy chính diện, mà giờ khắc này khi nhìn rõ dung nhan của cô gái mặc váy trắng, Mã Lạc sửng sốt.
Đẹp, tuyệt đẹp, dung mạo của cô ấy thậm chí còn ở trên Hàn Kiều Kiều.
"Mấy lời vừa rồi chị Kiều Kiều chỉ nói đùa thôi, cậu không nên tưởng thiệt." Diệp Tử Du nhìn về phía Mã Lạc, giải thích một câu.
"Sao lại nói chị đừng đùa, những gì chị nói đều là lời nói thật." Trong xe, giọng nói của Hàn Kiều Kiều lại truyền ra một lần nữa.
"Hàn Kiều Kiều, xem ra em thật sự muốn tìm chết rồi." Phương Minh cắn răng, tức giận nói.
"Muốn chết thì sao? Anh dám đánh em sao? Nếu như anh dám đánh em, em liền... Em liền đánh con gái anh, sau đó ngày nào em cũng bá chiếm Tử Du, em sẽ ngủ chung với Tử Du Ha ha, anh chịu trách nhiệm trông con mỗi ngày đi."
Nghe được lời của Hàn Kiều Kiều, sao Mã Lạc có thể không rõ, những lời Hàn Kiều Kiều nói lúc trước chỉ là đang nói đùa hắn mà thôi, nghĩ đến Hàn Kiều Kiều không hề bị bức bách, trong lòng hắn vừa thở phào nhẹ nhõm đồng thời còn có một loại cảm giác mất mát, buồn vô cớ.
Dường như trong nội tâm hắn còn đang hi vọng Hàn Kiều Kiều bị bức bách.
Nhìn chiếc xe dã ngoại chậm rãi rời khỏi tầm mắt, Mã Lạc còn chưa kịp chỉnh sửa tâm tình, giọng nói lạnh như băng của người đàn ông mặc tây trang bên cạnh lập tức truyền tới.
"Chuyện về Phương cùng cô Hàn Kiều Kiều, tốt nhất là anh nên để nó nát ở trong bụng đi, nếu anh dám tiết lộ ra ngoài, hậu quả không cần tôi nhắc nhở."
Nếu đổi lại là trước đây, bị người đàn ông mặc tây trang uy hiếp như vậy, Mã Lạc sẽ vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy kinh hoảng, thế nhưng lúc này hắn lại chỉ cười cười, nguyên nhân là vì trong lòng của hắn đã bình hòa rồi.
Có lẽ dung mạo của cậu Phương kia không xứng với Hàn Kiều Kiều, thế nhưng phần khí chất kia, còn có phong cách xử sự như vậy đã khiến hắn nể phục, người đàn ông như vậy rất xứng đôi với Hàn Kiều Kiều.
"Mới vừa rồi Hàn Kiều Kiều nói, chiếm lấy Tử Du... Nếu cô gái mặc váy trắng kia là Tử Du, chẳng phải là nói..."
Mã Lạc đột nhiên nghĩ đến những lời Hàn Kiều Kiều nói, sau khi cân nhắc một phen bước chân hắn lại lảo đảo một cái, hắn quyết định thu hồi cách nhìn của mình lúc trước, cậu Phương này chính là một người đàn ông cặn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận