Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 342: Tự lấy đá đập chân của mình

Chương 342: Tự lấy đá đập chân của mình
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Bé trai vẻ mặt mê man, cặp mắt mang theo vẻ ngây thơ nhìn chằm chằm Phương Minh.
"Cậu là ai?"
Phương Minh vô cùng kinh ngạc cúi đầu nhìn bé trai, cậu hoài nghi liệu có phải bé trai này đang cố ý giả vờ hay không? Thế nhưng nghĩ lại, đối phương đã có thể thoát khỏi sự vây khốn của đại thụ, hoàn toàn không cần phải làm như vậy.
"Con là con của cha."
Chẳng qua cuối cùng Phương Minh vẫn quyết định thử dò xét một chút, lúc cậu nói xong lời này, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt của bé trai, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt thằng bé.
"Tôi là con của cậu?"
Nhưng mà trên mặt bé trai ngoại trừ vẻ khó hiểu thì không còn bất kỳ biểu cảm gì khác, không nhìn thấy phẫn nộ.
"Đúng, con là con trai của cha kiếp trước, cha là cha của con, kiếp trước cha là Nhân Hoàng."
Phương Minh tiếp tục thử dò xét, bé trai đã trầm mặc, một lúc sau mở miệng hô: "Cha."
Này cũng có thể?
Trong lòng Phương Minh vẫn còn có chút không chắc chắn, cậu quyết định tiếp tục thử nữa, vươn tay sờ sờ đầu của bé trai, xoa tới tóc của đối phương loạn thành một đoàn.
"Con trai ngoan của cha."
Nếu như đứa bé trai này là làm bộ, phỏng chừng khi cậu làm ra bộ dạng như vậy nó liền không giả bộ được nữa, chẳng qua bé trai bị Phương Minh xoa tóc, lập tức nhíu đầu lông mày nhỏ nhắn: “Cha, không nên sờ soạng đầu của con."
"Ha ha, đây là cha yêu con, người bình thường cha còn không sờ soạng đâu."
Phương Minh cười ha ha một tiếng, động tác trên tay cũng không dừng lại, gương mặt bé trai hiện lên vẻ không tình nguyện, thế nhưng Phương Minh vẫn xoa tới khi đầu tóc loạn như ổ gà mới thu tay lại.
Thật là quên hết ký ức.
Cho tới bây giờ Phương Minh đã có thể xác định rồi, đứa bé trai này thật sự là mất ký ức, chính mình chiếm tiện nghi của cậu bé như thế mà cậu bé vẫn có thể nhẫn nhục chịu đựng, thật sự chính là coi mình làm cha của cậu bé rồi.
"Con trai ngoan, con trước đợi ở chỗ này, cha đi ra ngoài có chút việc."
Phương Minh dự định chuồn mất, nhưng mà cậu mới vừa bước ra một bước, liền phát hiện bé trai nắm chặt góc áo của mình.
"Cha, con muốn đi cùng với người."
Ách!
"Cha là đi ra ngoài kiếm tiền, chỉ có kiếm tiền mới có thể nuôi sống con, đến lúc đó mới có thể mua đồ chơi cho con, nào là Transformers này, còn có siêu nhân…"
"Thế nhưng cha, thực lực của người thật là tệ."
Trên mặt bé trai mang theo ghét bỏ: “Cha ngay cả con đều đánh không lại."
Khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, vấn đề này thật đúng là sắc bén, lão tử đánh không lại con trai.
"Đó là bởi vì lực lượng của cha bị phong ấn lại rồi, cho nên…"
Ngay lúc Phương Minh vừa mới nhắc tới hai chữ phong ấn, khí tức của bé trai thay đổi, một cỗ sát khí khủng bố từ trên người của cậu bé truyền ra, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
"Khốn nạn, cậu còn dám chiếm tiện nghi của tôi."
Nghe nói như thế, Phương Minh vẻ mặt biến đổi, đang muốn trốn khỏi, chẳng qua ngay sau đó, vẻ mặt của bé trai lại biến thành cái loại vẻ mặt làm bộ đáng thương ngây thơ hiền lành.
"Đây là…?"
Trên mặt Phương Minh có vẻ kinh ngạc, tròng mắt lưu chuyển, trạng thái của bé trai lúc này rất giống một loại tình huống, dựa theo tâm lý học để nói, đó chính là hai nhân cách.
Vừa mới xuất hiện hẳn là nhân cách vốn có của bé trai, cũng chính là nhân cách ngay từ đầu cậu gặp được, mà bây giờ bé trai hẳn là một loại nhân cách khác.
Đương nhiên dựa theo cách nói của giới tu luyện chính là hai linh hồn, trong cơ thể của bé trai có hai linh hồn, mà chiếm chủ đạo là linh hồn hiện tại này.
Về phần trong cơ thể của bé trai tại sao lại xuất hiện hai linh hồn, Phương Minh không biết, nhưng nghĩ đến hẳn là có liên quan tới đại thụ.
Nhưng bất kể như thế nào, bé trai đều là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào cái linh hồn thứ nhất kia lại tỉnh lại rồi, cho nên Phương Minh càng không thể nào đưa bé trai ra ngoài.
"Con trai, cha thật là phải rời đi trước rồi, con liền ngoan đợi ở chỗ này chờ cha đến."
Phương Minh có chút bất đắc dĩ, bé trai vẫn luôn nắm chặt góc áo của cậu không buông tay, hơn nữa khí lực của bé trai này lớn vô cùng, Phương Minh mạnh mẽ đi lên phía trước, chỉ nghe tê một tiếng, áo của cậu đã bị xé rách một mảnh.
"Cha, con muốn đi cùng với người."
Bé trai ném mảnh vải trong tay đi, lại bắt được một góc áo khác trên người Phương Minh.
"Cái này…"
Phương Minh đột nhiên có một loại cảm giác tự lấy đá đập chân của mình, sớm biết như vậy lúc trước cậu sẽ không lừa dối cậu bé, hiện tại bé trai này thật sự là kiên quyết theo đuôi cậu rồi.
"Dẫn cậu bé rời khỏi đi."
Ngay lúc Phương Minh tự hỏi nên làm như thế nào mới có thể bỏ rơi bé trai, một giọng nói già nua vang lên bên tai của cậu.
Nghe được thanh âm này, ánh mắt của Phương Minh nhìn quanh bốn phía, thế nhưng cũng không phát hiện nơi thanh âm phát ra.
"Người trẻ tuổi, tôi vừa vặn chính là thụ linh của đại thụ mà cậu đã từng thấy, chẳng qua tôi đã tan biến trong mảnh thiên địa này rồi, đây chỉ là một chút ý thức cuối cùng mà tôi lưu lại, một hồi cũng sẽ tiêu tán."
Phương Minh ánh mắt lóe lên một cái, mà thanh âm của thụ linh kia lần thứ hai truyền đến.
"Nói ngắn gọn, những năm gần đây, ta vẫn muốn tiêu diệt cậu bé, nhưng cuối cùng phát hiện căn bản không thể nào làm được. Thế nhưng sau đó tôi phát hiện một tình huống đặc thù, đó chính là ở trong cơ thể của cậu bé xuất hiện linh hồn thứ hai, cho nên tôi quyết định biến linh hồn thứ hai thành linh hồn chủ đạo."
"Vốn là muốn làm được điều này cần một cơ hội, chẳng qua lúc này cậu đến, khiến cho cậu bé muốn thoát khốn, tôi cũng liền tương kế tựu kế, ở thời khắc cuối cùng phong ấn chặt linh hồn ban đầu của cậu bé, thả linh hồn thứ hai này ra chiếm chủ đạo."
Phương Minh không nói xen vào, bởi vì cậu còn chưa thể giao lưu thức hải, cho nên chỉ có thể nghe.
"Chẳng qua, tuy rằng kế hoạch của tôi thành công nhưng cũng chỉ là tạm thời, linh hồn thứ hai nếu muốn một mực chiếm chủ đạo, vậy cần khiến linh hồn trở nên mạnh mẽ, cho nên tôi mong cậu có thể đưa cậu bé ra ngoài, sau đó trợ giúp linh hồn thứ hai, đợi khi linh hồn thứ hai cũng đủ lớn rồi, đến lúc đó linh hồn thứ nhất cũng sẽ dần dần bị tiêu diệt hết."
"Tôi biết có lẽ chuyện này sẽ tồn tại nguy hiểm, nhưng nếu để cho linh hồn thứ nhất của cậu bé lần thứ hai chiếm chủ đạo, đến lúc đó sẽ làm cho toàn bộ thế giới lâm vào cảnh sinh linh đồ thán, cho nên người trẻ tuổi, nhiệm vụ này chỉ có thể là giao cho cậu."
Phương Minh trầm mặc, cậu hiểu được ý của thụ linh, đây là muốn cậu chăm sóc cho đứa bé này, đợi khi đứa bé chậm rãi lớn, tâm trí thành thục, đến lúc đó cũng liền có thể đối kháng linh hồn thứ nhất rồi.
Thế nhưng trong chuyện này cũng có nguy hiểm, chính là nếu như linh hồn thứ nhất đột nhiên thức tỉnh giống như mới vừa rồi, cho nên đây chính là một quả bom hẹn giờ.
"Người trẻ tuổi, về lai lịch của cậu bé tôi không cách nào nói rõ cho cậu, cậu chỉ cần biết một điểm, trước đây vì phong bế cậu bé đã phải hi sinh tính mệnh của mấy trăm vị cường giả đỉnh cao, gánh nặng trên người cậu nặng vô cùng."
Phương Minh rất muốn nói, trọng trách nặng như vậy, tiền bối người nên tìm một người khác đi, chẳng qua vừa nói xong câu này thì giọng nói kia liền biến mất, cũng không xuất hiện nữa rồi.
"Chuyện này là sao…"
Phương Minh không nói gì, mắt đối mắt với đứa bé trai, mà bé trai chỉ là dùng bộ đáng thương nhìn cậu.
"Cho dù thực sự giao cho tôi cũng nên nói cho tôi biết, dưới tình huống nào linh hồn thứ nhất của cậu bé sẽ thức tỉnh nha… Ít nhất tôi cũng có chuẩn bị, tận lực không cho linh hồn thứ nhất thức tỉnh."
Chửi rủa vài câu trong lòng, Phương Minh chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý sự thật này, nếu như cậu không đưa đứa bé trai này đi, không bao lâu sau linh hồn thứ nhất của bé trai sẽ trở về.
Dù sao linh hồn thứ hai của bé trai bây giờ tâm trí cũng chỉ như một đứa bé, làm sao có thể đấu được linh hồn thứ nhất.
"Cứ như vậy vô duyên vô cớ nhiều hơn một đứa con trai, cũng không biết đến lúc Tử Du biết sẽ có vẻ mặt gì..."
Phương Minh cuối cùng vẫn quyết định đưa đứa bé trai này ra ngoài, bất kể là vì thế giới này, vẫn là vì chính mình, một khi linh hồn thứ nhất của bé trai đến, dựa vào nhục nhã trước đó cậu đã làm với bé trai, nhất định nó sẽ tìm chính mình trả thù.
Cho nên giúp linh hồn thứ hai của bé trai chiếm chủ đạo, trên thực tế cũng là đang giúp mình.
"Thương lượng một chút, có thể đừng gọi tôi là cha không."
"Tốt, cha."
"Ách gọi tôi là anh, gọi anh Phương Minh là được."
"Anh Phương Minh cha."
"Quên đi."
Phương Minh từ bỏ, tâm trí của bé trai vẫn chưa trưởng thành, đã bị chính mình hoàn toàn lừa dối rồi, thật sự tin tưởng mình chính là cha của cậu bé rồi.
"Cùng tôi rời đi."
Nắm tay của bé trai, Phương Minh dẫn theo bé trai đi về phía đường cũ, nhưng Phương Minh không biết là, một màn này ở năm tháng sau này, được người trong giới tu luyện hậu thế(1) xưng là: Một lần nắm tay vĩ đại.
(1)Hậu thế: đời sau, thế hệ sau
Hậu thế, người nghiên cứu lịch sử của giới tu luyện có viết: Ngày đó, Phương Minh cùng Đế Tử mới quen đã thân, tuy không phải quan hệ huyết thống, nhưng lại đối xử chân thành với nhau.
Chẳng qua, ở trong tự truyện của một người nào đó tại hậu thế thì là viết như thế này: Phương Minh hỗn đản này lừa dối tôi đây dốt nát vô tri, giả mạo làm cha của tôi, nếu không nể mặt Tử Du, tôi đã sớm đánh cậu tới cha của cậu đều nhận không ra.
Sơn động trên thuyền.
Tử Du nhìn chằm chằm mặt nước, vẻ lo lắng trên gương mặt xinh đẹp càng sâu.
"Yên tâm đi, Phương Minh khẳng định không có chuyện gì đâu, cậu ấy có bản lĩnh lợi hại như vậy mà."
Trương Diễm thấy Diệp Tử Du lo lắng, liền ở một bên an ủi, chẳng qua trong lòng cô ấy cũng đang lẩm bẩm, bởi vì từ khi Phương Minh xuống phía dưới đến bây giờ đã qua hơn bốn giờ rồi, dưỡng khí trong bình sợ rằng cũng không đủ.
Trên thuyền đa số du khách đều lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, xuống phía dưới bốn giờ rồi còn không đi lên, nhất định là dữ nhiều lành ít.
"Người trẻ tuổi thích cậy mạnh, bạn gái xinh đẹp như thế mà không trông coi, lại lựa chọn đi vào trong nước mạo hiểm, hiện tại thì hay rồi, bạn gái đều phải do những người khác giúp cậu ta chăm sóc."
Trên thuyền không ít người tuổi trẻ trong lòng rục rịch, dù sao Diệp Tử Du cũng quá đẹp, bạn trai của một đại mỹ nữ như vậy chết rồi, đối với bọn họ đến nói ngược lại là một chuyện tốt.
"Có bọt nước, có động tĩnh."
Đúng lúc này, có du khách phát hiện mặt nước nổi bọt, điều này khiến vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn, trên mặt Diệp Tử Du càng lộ ra vẻ chờ mong.
Vài giây đồng hồ sau đó, một cái đầu lộ ra, sau đó một khuôn mặt xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Người kia là ai?"
"Không nhận ra."
"Trong nước xuất hiện một người xa lạ, không phải là quỷ quái biến thành chứ?"
Tất cả mọi người đều cho là Phương Minh từ trong nước hiện ra, nhưng kết quả người đi ra lại là một người đàn ông trung niên mà bọn họ không quen biết, điều này làm cho mọi người khó hiểu.
"Tiềm nhi ở đâu?"
Trong nước, người đàn ông trung niên hô một tiếng, mà nghe được lời của ông ta, Trần Tiềm vẻ mặt cứng đờ, lập tức cả người trở nên vô cùng kích động, hô lên:
"Cha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận